Lưu Manh Lão Sư

Chương 47: Chị Yến bị khi dễ




"Thiên Minh, chiếc xe này em mượn ở đâu vậy?" Lý Yến hỏi Trần Thiên Minh một cách kỳ quái. Xế chiều nàng cung Trần Thiên Minh đi xuống lầu, phát hiện ra Trần Thiên Minh lại mở cửa một chiếc xe màu đen và mời nàng ngồi vào, tất cả làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên.

"Chị Yến, đây là xe của em" Trần Thiên Minh cảm thấy bây giờ nên nói cho chị Yến biết, như vậy mới có thể làm cho tâm tình nàng càng thêm ổn định.

"Em không phải đang nói giỡn chứ, Thiên Minh" Lý Yến nghe Trần Thiên Minh nói, cảm giác rằng hắn đang nói giỡn, một thầy giáo thì đào đâu ra nhiều tiền để mà mua xe hơi. Lý Yến cứ nghĩ rằng Trần Thiên Minh thấy tâm tình mình không vui nên muốn đùa cho vui vẻ một chút.

"Em không nói giỡn với chị. Chị Yến, hôm nay em muốn nói cho chị biết, em bây giờ đã là một đại nhân, em có sự nghiệp của chính mình, em có thể cho chị một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn" Trần Thiên Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Yến, nhìn nàng bằng cặp mắt tràn ngập nhu tình.

"Thiên Minh, chị biết em rất tốt với chị, nhưng mà, việc này chị khó tin quá" Lý Yến vẫn không thể tin Trần Thiên Minh hiện tại đã có nhiều tiền như vậy.

"Chị, một chút nữa thì chị sẽ tin thôi. Bây giờ chúng ta vào bệnh viện tìm Viện trưởng của chị đi" Trần Thiên Minh biết bây giờ có nói gì thì Lý Yến cũng không tin, chờ khi hết chuyện, sẽ đưa nàng đến khách sạn Không Thiên, chắc chắn nàng sẽ tin tưởng. Trần Thiên Minh khởi động xe, đưa Lý Yến đến bệnh viện.

"Chị, em đi vào với chị, được không?" Trần Thiên Minh nghe Lý Yến bảo mình đợi trong xe, trong lòng khẩn trương, muốn cùng nàng đi vào tìm viện trưởng.

"Không cần, em cứ ở trên xe chờ chị. Đây là chuyện của bệnh viện, em đi vào thì không tốt" Lý Yến khoát tay, nghĩ rằng muốn tự mình giải quyết chuyện này.

"Được rồi, nếu có việc gì thì cứ gọi điện hoặc đi xuống đây gặp em, em sẽ đợi chị ở chổ này" Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng đúng. Đầu tiên cứ để cho nàng vào nói chuyện với lão viện trưởng, nếu không được, hắn sẽ nghĩ cách khác.

"Ngoan. Em ở đây đợi chị đi"Lý Yến cười một cách quyến rũ, làm Trần Thiên Minh ngây ngốc.

"Chị, em sẽ không để cho chị chịu nửa điểm ủy khuất" Trần Thiên Minh nhìn thân hình mê người của Lý Yến rời đi, âm thầm tự nói với mình.

"Viện trưởng Lâm, chào ông" Lý Yến rất cao hứng, bình thường rất ít thấy viện trưởng ở trong phòng làm viện, tự nhiên trưa nay lại ngồi tại đây.

Viện trưởng Lâm nhìn thấy nụ cười duyên của Lý Yến, sắc tâm không khỏi nổi dậy, giữa trưa mới chiến đấu vất vả xong nhưng bây giờ đã có dấu hiệu hồi phục.

"Viện trưởng?" Lý Yến nhìn viện trưởng Lâm ngồi yên, có chút kỳ quái. Nàng làm sao biết lão viện trưởng này đang có ý nghĩ dơ bẩn trong đầu.

"Ồ, chào cô, có việc gì sao?" Viện trưởng Lâm định thần, phát hiện ra mình vừa thất thố, vội vàng trả lời Lý Yến.

"Viện trưởng, sáng nay bác sĩ Từ Phượng Ngọc có nói tôi đã đem thuốc ngoại của bệnh viện đổi thành thuốc nội. Nhưng tôi không có làm việc này" Lý Yến thẳng thắn nói, nhưng không biết giải vây cho bản thân thế nào.

"Thật sao? Nhưng trưa hôm nay bác sĩ Từ đã đem đơn thuốc của cô cho tôi xem, quả thật là tên cô" Viện trưởng Lâm bưng chén nước lên, chậm rãi uống. Ông bây giờ giống như một con sói, đang từ từ ra tay với con mồi.

"Nhưng đây là tên được viết bằng máy tính, người khác cũng có thể dùng tên của tôi" Lý Yến nghe vậy, trong lòng liền khẩn trương. Không ngờ Từ Phượng Ngọc còn đến sớm hơn nàng.

"Ý của cô là có người muốn hãm hại cô?" Viện trưởng Lâm tức giận nói: "Bệnh viện chúng tôi không phải ai cũng giống như cô, chỉ biết lo cho lợi ích cá nhân mà không nghĩ đến lợi ích của bệnh viện".

"Viện trưởng, ông…" Lý Yến không ngờ viện trưởng Lâm nghĩ mình là người đã làm ra cái đơn thuốc giả kia. Nếu như ngay cả viện trưởng cũng không thể giúp mình, vậy thì bản thân đành phải chấp nhận sự việc.

"Tôi thấy cô hình như rất khẩn trương!" Viện trưởng Lâm híp mắt nhìn bộ dáng sốt ruột của Lý Yến.

"Viện trưởng, ngày hôm qua Từ Phượng Ngọc nhờ tôi giúp cô ấy khi số thuốc nhập khẩu này thành thuốc nội, nhưng tôi không đáp ứng, cô ta liền chửi tôi" Lý Yến vì bản thân mà biện hộ, nàng sốt ruột đến ngực phập phồng, đổ mồ hôi đầm đìa.

"Thật kỳ lạ, bác sĩ Từ trưa nay cũng nói những lời này, bây giờ cô lại lập lại?" Viện trưởng Lâm nhìn bộ ngực phập phồng của Lý Yến mà hận không thể nhào đến cắn bóp cho thoải sức.

"Viện trưởng… ông cũng không tin tôi sao?" Lý Yến gấp đến độ muốn khóc rồi, không ngờ một người tận tâm tận lực cho công việc mà cuối cùng đổi lại là một cái tội danh.

"Việc này rất khó nói, mặc dù là do đánh máy, nhưng người khác lại nói là cô. Bây giờ cô nói đi, làm sao tôi có thể tin tưởng được?" Lão viện trưởng nói xong, đưa mắt lên đánh giá cơ thể của Lý yến, muốn đưa nàng vào"khuôn khổ". Mỹ nữ như vậy, đừng nói là ở bệnh viện, có khi ngay cả nước cũng khó có được người xinh đẹp như nàng. Quả thật lão đã thèm muốn nàng đến chảy nước miếng rồi, hôm nay có cơ hội như vậy, vô luận thế nào lão cũng không từ bỏ.

Chỉ cần có thể "hấp diêm" Lý Yến, thì cũng không cần phải lo về Từ Phượng Ngọc nữa, nàng ta không phải chỉ đòi tiền sao? Vậy chỉ cho nàng bán vài thứ thuốc cao cấp, để nàng bán được nhiều tiền là ổn. Đây là biện pháp vừa hòa bình vừa có thể có được hai người đẹp. Nghĩ như vậy, lão viện trưởng không khỏi cười gian.

"Viện trưởng, biểu hiện bình thường của tôi trong bệnh viện không phải là ông không biết" Lý Yến nghe thấy có chút cơ hội, vội vàng biểu lộ với lão.

"Phải không? Cô biểu hiện gì?" Viện trưởng Lâm vừa nói vừa đi đến gần Lý Yến. Nhìn thấy cơ hội sắp có được mỹ nữ này đã đến, sự cao hứng trong lòng lão đã không còn từ ngữ nào có thể biểu đạt.

"Công tác hằng năm của tôi đều xếp loại A, có khi bệnh viện tăng ca, tôi không bao giờ cầm thù lao" Lý Yến vừa nói vừa lau nước mắt.

"Biểu hiện này chưa đủ, còn cái khác không?" Viện trưởng Lâm một tay bắt lấy tay của Lý Yến, tay kia dùng khăn giúp nàng lau nước mắt.

"Còn muốn biểu hiện gì khác sao?" Lý Yến không rõ viện trưởng Lâm đang nói cái gì. Mà tay của nàng đã bị viện trưởng nắm lấy, nàng tránh khỏi tay lão, lui từng bước về sau.

"Cái này còn hỏi sao? Đối với tôi có biểu hiện gì" Viện trưởng Lâm vừa dứt lời đã ôm lấy Lý Yến, thầm nghĩ:"Mỹ nữ, cái này là tự nàng tìm đến cửa, đừng có trách ta"

"Ông… ông buông tôi ra…"Lý Yến không ngờ viện trưởng Lâm lại lớn mật ôm nàng, vội vàng dùng sức tránh né.

"Đây là cô tìm đến tôi, cô không muốn tôi giúp cô sao?" Viện trưởng Lâm gắt gao ôm lấy Lý Yến, thân hình mềm mại này so với Từ Phượng Ngọc lúc trưa còn tuyệt vời hơn.

"Buông ra, ông buông tôi ra… không buông tôi sẽ gọi người"Lý Yến khẩn trương hét lớn lên.

"Gọi à, gọi đi, cho dù cô la hét cỡ nào cũng không ai nghe thấy đâu" Viện trưởng lâm cười dâm. Gọi à, bây giờ còn mạnh miệng lắm, đợi lão tử "đẩy" vào, xem lúc đó còn mạnh miệng được không?

Lý Yến thấy dùng sức cũng không tránh được hai tay của lão, vội vàng dùng đầu gối hung hăng đánh vào chổ trí mạng của lão.

"Ấy dà….!" Chỗ quan trọng bị đánh trúng, viện trưởng Lâm kêu to lên, lão buông tay ra, ôm lấy cái ấy ấy khụy xuống.

Lý Yến thấy lão viện trưởng đã buông tay, vội vàng mở cửa chạy trối chết.

"Lý Yến, mày chờ đó, tao sẽ bắt mày trả giá cho hành động hôm nay" Nhìn thấy miếng thịt đã dâng đến miệng lại chạy thoát, viện trưởng Lâm tức giận muốn chết "Ngày mai… ngày mai tao sẽ báo cho Cục vệ sinh, sau đó mời lãnh đạo có liên quan dùng cơm, đến lúc đó nhìn mày sẽ đến cầu tao như thế nào. Con mẹ nó đau quá".

Viện trưởng Lâm sờ sờ nó, cảm thấy đau muốn chết. Đều là do Từ Phượng Ngọc cả, không biết có còn "làm việc bình thường" được không" Đêm nay phải thương lượng với Từ Phượng Ngọc một chút về chuyện hãm hại Lý Yến, đồng thời nghiệm chứng xem "" còn có thể "hoạt động bình thường" hay không.