Lưu Manh Lão Sư

Chương 471: Chính cậu nói đấy nhé




Thật ra, Trần Thiên Minh có máu Hoàng Nghĩ bảo hộ, đạn cũng không gây được thương tích nặng nề, chỉ là nếu không lấy ra thì có chút khó chịu.

Hiện tại đã lấy được đầu đạn ra, hắn liền khởi vận Hương Ba Công điều tức, xem chừng vết thương sau lưng hắn chẳng mấy chốc sẽ lành lại.

Quả nhiên, sau hơn 10 chu thiên, Trần Thiên Minh cảm thấy vết thương sau lưng có vẻ khá hơn nhiều, miệng vết thương đã khép hẳn lại như chưa có chuyện xảy ra.

Hắn sử dụng điện thoại cố định gọi cho A Quốc vì tai nghe và điện thoại di động của hắn đã bị ngâm trong nước một thời gian, không thể sử dụng được nữa.

"A Quốc, tình hình bên ngoài thế nào" Trần Thiên Minh hỏi.

"Không có chuyện gì, lão đại tình hình anh ra sao" Lâm Quốc hỏi lại.

"Tôi không sao, nhưng điện thoại và tai nghe của tôi bị ngâm trong nước, không dùng được nữa, cậu có thể kiếm cho tôi cái khác không?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Tốt thôi" Lâm Quốc trả lời.

Trần Thiên Minh gác máy, cầm lấy bộ quần áo tiến vào nhà tắm, y phục hắn đều ẩm ướt, mặc dù đã vận công làm khô nhưng cảm giác vẫn không được tự nhiên, tốt nhất là tắm rửa trước đã rồi sau đó hãy tính.

Thay đồ xong, Trần Thiên Minh đi xuống dưới thăm dò tình hình.

" Lão đại, anh không sao chứ"

Tiểu Ngũ ngồi ở phòng khách, thấy hắn xuống liền đứng lên hỏi.

"Tôi không sao, cậu cùng bọn số 9 thế nào, có bị thương không?" Trần Thiên Minh quan tâm hỏi tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ khoát khoát tay: "Bọn em không sao, khi anh chạy thoát, bọn chúng chỉ tập trung đuổi theo anh mà bỏ qua bọn em, thấy bọn số 9 không thể thoát ra khỏi xe được, em đành quay lại giúp họ rồi đi về đây. Lão đại, đều tại bọn em không tốt, không giúp được gì cho anh"

Tiểu Ngũ áy náy cúi đầu, làm như tất cả mọi việc đều là lỗi của hắn.

Trần Thiên Minh cười ha hả, vỗ vai hắn nói:

"Tiểu Ngũ, ta không trách mọi người, các cậu đối với ta rất tốt, nhưng về sau phải nỗ lực luyện công hơn nữa, phải đề cao công lực bản thân thì mói có thể an toàn được"

"Em sẽ cố, lão đại, bọn em luyện võ chính là để giúp có thể theo hỗ trợ anh mà, sau này có thời gian nhất định bọn em sẽ cố gắng hơn nữa"

Tiểu Ngũ vuốt tóc nói.

"Tốt lắm, mọi người đang bận, tôi đi đã".

Do lúc trước, hắn và Lâm Quốc đã dành thời gian gia cố lại các cửa sổ tầng trên, vì thế nên hiện tại chỉ cần bảo vệ tốt lầu 1, địch nhân sẽ không thể gây chuyện cho mẹ con Hoàng Na.

Sau khi Trần Thiên Minh rời khỏi phòng khách, Lâm Quốc thấy hắn lại gần liền đưa cho hắn cái tai nghe mới và báo cáo tình hình hiện tại.

"A Quốc, tôi nghĩ rằng bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này như thế đâu, nhất định sẽ tìm đến, trong hai ngày tới, chú phải nhắc nhở anh em thật cẩn thận, không được lơ là" Trần Thiên Minh căn dặn.

"Em biết, lão đại, Hoàng đổng nói anh điều tức xong thì báo cho nàng, lúc nãy em vừa gọi điện báo, Hoàng đổng bảo anh lúc nào rảnh rỗi thì qua phòng nàng một chút" Lâm Quốc nói.

Lâm Quốc hình như cũng phát hiện ra quan hệ giữa Trần Thiên Minh với mẹ con Hoàng Na có chút vi diệu, vì thế cũng không nói nhiều.

"Ồ, cậu cứ làm việc tiếp, tôi đi lên đó xem sao"

Trần Thiên Minh vừa nói vừa lên lầu trên.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng muốn đem chuyện tối nay nói với Hoàng Na.

Vừa vào phòng Hoàng Na, hắn thấy nàng đang ngồi trên ghế sôpha, vẻ sốt ruột, bàn tay vô thức vuốt vuốt cái ghế.

"Hoàng đổng, chị tìm tôi" Trần Thiên Minh nhìn nàng hỏi.

"Đúng vậy, cậu ngồi xuống đi, đừng đứng như vậy" Hoàng Na gật đầu.

"Sự việc tối nay là như thế này" Hắn vửa nói vừa ngồi xuống ghế, thuật lại sự việc đã xảy ra cho Hoàng Na nghe.

Hoàng Na nghe xong nhíu mày hỏi:"Cậu yêu cầu bọn Lâm Quốc, Ngạn Thanh mặc áo chống đạn, vậy sao cậu lại không sử dụng"

Mặc dù giọng điệu của nàng có chút lãnh đạm nhưng vẫn không giấu nổi vẻ quan tâm trên nét mặt.

Đương nhiên nàng đã biết được một số chi tiết khi nghe bọn số 9 kể lại. Lúc đó nàng phi thường sốt ruột, gọi điện cho Trần Thiên Minh và Hoàng Lăng cũng không được.

Lúc đó nàng thật sự cũng không phân biệt nổi mình quan tâm đến Trần Thiên Minh hay là đến Hoàng Lăng nhiều hơn.

Vừa rồi thấy Trần Thiên Minh cùng Hoàng Lăng trở về, nàng cũng cảm thấy yên tâm một phần, nhưng lại nghe nói hắn bị trúng 1 phát đạn, nàng chợt thấy lo lắng vạn phần.

Nếu không phải nghe Ngạn Thanh bảo chứng hắn chỉ cần vận công điều trị là được, nàng đã vào phòng thăm hắn. Vì thế khi thấy Trần Thiên Minh ra ngoài, nàng không nén được đã gọi hắn vào trách cứ.

"Ha ha, không có việc gì, súng đạn không thể làm gì được tôi, chẳng qua lúc ở dưới nước, sợ Hoàng Lăng bị thương nên tôi mới bị bắn trúng thôi"

Trần Thiên Minh lắc đầu cười nói.

"Sau này cậu phải mặc áo chống đạn"

Hoàng Na nghiêm mặt nói, giọng nàng có vẻ giống như đang ra lệnh.

"Tôi đã nói không cần, nếu mặc áo chống đạn, vậy sao có thể lên lớp được"

Trần Thiên Minh cự lại.

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Hoàng Lăng không nhất thiết phải đến trường tham gia giờ tự học buổi tối, đi như vậy có thể sẽ gặp chuyện không tốt" Hoàng Na nhỏ giọng nói.

Vấn đề này Trần Thiên Minh đã đề cập tới từ trước nhưng lúc đó nàng lo sợ sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của Hoàng Lăng nên không đồng ý.

Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na quyết định như vậy nên vui vẻ nói:

"Tốt, như vậy chúng tôi cũng tiện hơn trong việc bảo vệ, trước đây tôi đã nói rồi, kỳ thực buổi tự học tối ở trường cũng không có nhiều tác dụng, quan trọng là tính tự giác của học sinh, ví dụ như đối với Hoàng Lăng, tôi nghĩ chỉ cần quan tâm đốc thúc nàng, hiệu quả chắc cũng không kém."

Hoàng Na nhìn hắn đắc ý nói: "Đây chính là cậu nói đó nha, như vậy các buổi tối, cậu sẽ phụ trách việc đôn đốc Hoàng Lăng tự học"

Trong mắt nàng cũng lộ vẻ tinh nghịch. Chính nàng cũng thấy mỗi khi ở cạnh Trần Thiên Minh, bản thân mình dường như trở lại cái tuổi 17 tươi đẹp.

"Trời ạ ", Trần Thiên Minh than thầm. Chỉ tiếc không thể tự vả vào miệng mình mấy cái, nếu không nói thì người ta cũng không bảo mình là câm mà, cái này đúng là mình tự lấy đá đập vào chân mà. Thôi rồi, giờ thì đã bị buộc vào cái trách nhiệm này, tự làm tự chịu thôi.

Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh vẻ mặt nhăn nhó, cố nín cười tỏ vẻ quan tâm hỏi:

"Cậu bị trúng đạn ở đâu, có sao không, có cần phải đi viện không? Cho tôi xem qua một chút".

Lúc nãy, Hoàng Lăng đã được bác sỹ khám qua, thấy chỉ bị cảm lạnh nên đã cho uống thuốc, còn Trần Thiên Minh lại đỡ cho Hoàng Lăng một phát đạn, vì thế nên Hoàng Na cũng thật sự muốn biết rõ thương thế của hắn.

"Tôi không sao, Ngạn Thanh đã lấy đầu đạn ra rồi, vết thương cũng gần như khép miệng, chị không cần phải xem đâu" Trần Thiên Minh khoát tay nói.

Chẳng lẽ phải cởi quần áo cho nàng xem sao, vậy sao được, hơn nữa vết thương cũng đã liền rồi, nếu nàng xem xong, thấy không có việc gì thì chẳng phải nàng coi mình là quái vật, chẳng dọa nàng sợ chết sao.

Nghe Trần Thiên Minh nói không việc gì, Hoàng Na cũng không hỏi lại. Chợt nghĩ lại mình muốn xem vết thương của hắn, không khỏi đỏ mặt,

"Tại sao mình lại quên đi ranh giới với hắn chứ", Hoàng Na thầm nghĩ.

"Đây, cậu dùng cái điện thoại di động này, tuy nó không phải là đồ tốt nhưng vẫn còn mới"

Hoàng Na vừa nói vừa đưa cái điện thoại cho Trần Thiên Minh.

"Cho tôi" Trần Thiên Minh nghi hoặc nhìn nàng.

"Đúng vậy, điện thoại của Tiểu Lăng bị ngâm trong nước nên bị đoản mạch, xem chừng điện thoại của cậu cũng bị vậy, cái điện thoại này là tôi được tặng, vì tôi đã có một cái rồi nên cái này không cần nữa, cậu cứ giữ mà sử dụng. Ngày hôm nay nếu không có cậu cứu Tiểu Lăng, không biết việc gì sẽ xảy ra nữa", Hoàng Na cảm kích.

Trần Thiên Minh vì cứu Tiểu Lăng nên đã bị thương, vì thế nàng thực sự cảm động, tuy nhiên cảm động là cảm động, vẫn chưa đến mức nàng phải dùng thân báo đáp.

"Vậy thì cảm ơn chị"

Trần Thiên Minh cũng không khách khí tiếp nhận cái điện thoại di động. Dù sao thì cái điện thoại của mình đã hỏng, hiện tại không phải là lúc để khách khí, mình có điện thoại thì rất tiện, người khác muốn tìm mình cũng dễ dàng hơn.

"Chị cũng không cần quá lo lắng, ban ngày Tiểu Lăng sẽ đến trường, bọn bắt cóc cũng không thể làm liều được, hơn nữa tốc độ chạy của tôi rất nhanh, bọn chúng khẳng định sẽ không đuổi kịp tôi" Trần Thiên Minh đắc ý nói.

"Đúng, tôi biết cậu lợi hại, tuy nhiên một ngày tôi chưa ký được hợp đồng, bọn chúng cũng một ngày không bỏ qua cho tôi" Hoàng Na lo lắng nói.

"Không việc gì, bây giờ Tiểu Tô đã bình phục, tôi sẽ bảo cậu ấy theo bảo vệ chị, như vậy bên cạnh chị có tới 3 đại cao thủ, chị không cần phải lo lắng" Trần Thiên Minh vội an ủi.

Chà, nữ nhân có quật cường thế nào, đến lúc đặc biệt thì cũng có lúc mềm yếu như thế này.

"Đúng vậy, có thêm Tiểu Tô, tôi càng yên tâm hơn" Hoàng Na gật đầu,

Mặc dù nàng chưa từng chứng kiến qua võ nghệ của Tiểu Tô, nhưng nghe Lâm Quốc nói võ công của hắn cũng tương đương với mình, vì vậy nàng cũng cảm thấy an toàn hơn.

"Cũng biết làm sao được, địch ở chỗ tối, chúng ta ở chỗ sáng, vì thế nên chúng ta cần phải chuẩn bị nhiều nhân thủ đề phòng, cũng may có sự trợ giúp từ chính phủ, bọn chúng cũng không dám ngang nhiên làm càn"

Trần Thiên Minh nói.

Lúc này Hoàng Na vẫn chưa thay quần áo ngủ, đang mặc bộ trang phục đi làm, khả năng là nàng vẫn đợi tin tức của Hoàng Lăng nên chưa thay quần áo, không hề chuẩn bị đi ngủ.

Hoàng Na chăm chú nhìn hắn nói: "Mặc kệ người ta nói thế nào, tôi cũng thật sự cảm ơn cậu, nếu không có các cậu bảo vệ, chúng tôi đã sớm xảy ra chuyện rồi. Không ngờ Tá Đằng gia tộc lại có thể có nhiều cao thủ như vậy, hà, những tay vệ sĩ của tôi thật không thể chống lại bọn chúng được"

Trần Thiên Minh lắc đầu: "Chị nghĩ không đúng rồi, lần này Tá Đằng gia tộc chỉ cử đến đây vài cao thủ, còn lại là bọn chúng liên kết với một số bang phái ở thành phố M này".

Trần Thiên Minh nhớ lại:'' Tối hôm nay bọn chúng có tới 4 cao thủ, tất cả đều tương đương với Tá Đằng Mộc, thế nhưng lần trước đụng độ với Tá Đằng Mộc cũng chỉ có hắn và tên thượng nhẫn là cao thủ, vậy hai tên kia…,

Trần Thiên Minh dường như nhớ tới điều gì, không khỏi nhíu mày.