Lưu Manh Lão Sư

Chương 492: Anh phải trả lại cho em




"Ôi chao, Hân Di, bạn có bạn trai từ khi nào vậy? Sao bạn không thông báo cho mọi người biết hả?" Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi tới cười nói với Lý Hân Di.

"Bạn trai gì, Thiến Thiến. Chúng tôi chỉ là bạn bè của nhau" Lý Hân Di lại đỏ mặt nói. Nàng càng như vậy mọi người lại càng tin tưởng Trần Thiên Minh chính là bạn trai của nàng.

"Hân Di. Bạn không gạt được mọi người đâu, trước kia bạn là một công chúa cao ngạo của bọn mình nhưng bây giờ bạn lại thẹn thùng trứoc mặt một người đàn ông. Đây chính là chuyện lạ kỳ nhất trên thế gian đó" Cô gái tên Thiến Thiến không tin vào điều đó.

Lúc này tất cả mọi người cũng đi tới chào hỏi Lý Hân Di. Lý Hân Di cũng giới thiệu Trần Thiên Minh với mọi người sau đó nàng kéo Trần Thiên Minh ngồi xuống ghế, cùng trò chuyện thân mật với mọi người. Hành động này của Lý Hân Di không nghi ngờ gì nữa đã như ngầm nói với mọi người mối quan hệ của nàng và Trần Thiên Minh không đơn giản.

Thiến Thiến đi tới trước mặt Trần Thiên Minh nói: "Trần tiên sinh, tôi có thể mượn Hân Di một lát không? Chúng tôi đã lâu không nói chuyện với nhau".

Lý Hân Di nghe Thiến Thiến nói vậy nàng trừng mắt nhìn Thiến Thiến một cái sau đó nàng nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, anh hãy ngồi ở đây. Em qua bên kia nói chuyện với các bạn một lát" Nói xong nàng đứng dậy đi qua bên kia với Thiến Thiến.

Triệu Lộ thấy Lý Hân Di đã đi, anh ta bước tới bên cạnh Trần Thiên Minh hỏi: "Trần tiên sinh, anh phát tài ở đâu vậy?"

Nghe câu hỏi đó Trần Thiên Minh nhớ tới tình cảnh lần trước Hoa Lý cũng hỏi hắn câu hỏi này. Trước một vấn đề nhàm chán như vậy, Trần Thiên Minh không thể làm gì hơn là lắc đầu nói: "Tôi thì làm gì có phát tài hả. Tôi chỉ là một người thất nghiệp, suốt ngày lêu lổng, không giống như dáng vẻ của Triệu tổng, có công ty riêng" Trần Thiên Minh không muốn nói cho Triệu Lộ biết bản thân hắn chính là nhân viên của Lý Hân Di như thế thì quá mất mặt cho Lý Hân Di.

"Không thể nào. Trần tiên sinh lại thích nói giỡn" Triệu Lộ bán tín bán nghi. Thế nhưng hắn thấy trang phục bây giờ của Trần Thiên Minh mà một người thực sự có tiền sẽ không bao giờ mặc.

"Ha, ha. Thật sự tôi chỉ là một người nghèo. sau này tôi còn muốn nhờ Triệu tổng dìu dắt" Trần Thiên Minh cười nói. Trần Thiên Minh càng nói như vậy, Triệu Lộ càng không biết tý gì về hắn. Anh ta cảm thấy Trần Thiên Minh là một người thâm sâu khó lường.

Một lát sau có người tới mời mọi người ăn cơm. Lý Hân Di đi tới cạnh Trần Thiên Minh. Hai người ngồi bên cạnh nhau. Xem ra Lý Hân Di là báu vật trong lớp của họ, ai cũng tới chúc nàng mấy câu, lại còn chúc rượu. May mắn bọn họ cho phép Lý Hân Di dùng nước ngọt thay rượu nếu không bây giừo nàng có thể đã say rồi.

"Hân Di. Sao bạn không giới thiệu một chút về công việc của bạn trai bạn để sau này mọi người có gì thì có thể tìm anh ấy nhờ giúp đỡ" Triệu Lộ lại bắt đầu làm khó dễ Lý Hân Di.

"Cái này. Mình không quan tâm tới tới công việc của anh ấy" Lý Hân Di hơi sững sờ. Nàng không thể nói Trần Thiên Minh là giáo viên. Các bạn học của nàng đang ngồi đây đều là những người làm ăn rất khá. Nói cách khác bọn họ đều là những người giầu có hơn Lý Hân Di.

Ánh mắt sắc bén của Triệu Lộ nhận ra sự khác thường của Lý Hân Di. Anh ta vội vàng đưa mắt nhìn Thiến Thiến. Thiến Thiến hiểu ý nàng lập tức vào hùa theo: "Hân Di, cậu sao vậy. Cậu hãy mau nói cho bọn mình biết rõ về Trần tiên sinh. Nếu như không xứng với cậu, bọn mình sẽ không đồng ý đến lúc đó cậu đừng trách bọn mình chia uyên rẽ thuý" Những người khác nghe vậy cùng ồn ào vào hùa theo.

Lý Hân Di cảm thấy khó xử nàng liếc mắt Trần Thiên Minh. Nếu như nàng nói cho bạn của mình Trần Thiên Minh chỉ là một giáo viên, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng nếu nàng không nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Ở vào tình cảnh khó xử này nàng bắt đầu hối hận về việc đưa Trần Thiên Minh tới gặp mặt lần này.

Nhìn thấy vẻ khó xử của Lý Hân Di, Trần Thiên Minh cũng đã sơ bộ đoán ra ý nghĩ của nàng. Cũng không thể trách Lý Hân Di. Những người bạn học này của nàng cho dù không phải là ông chủ, tổng giám đốc công ty thì cũng là quản lý của ban ngành nào đó. Nhìn dáng vẻ giản dị của hắn, bọn họ nhất định không coi hắn ra gì. Bọn họ nhất định sẽ coi hắn không xứng đáng với cô công chúa xinh đẹp của bọn họ.

Nghĩ vậy Trần Thiên Minh khẽ gật đầu với Lý Hân Di sau đó hắn nhìn mọi người và nói: "Tôi cũng là giám đốc một công ty, chỉ là do thói quen giản dị của mình đã để mọi người cười chê".

"Xôn xao" Mọi người ồn ào hẳn lên khi nghe Trần Thiên Minh giới thiệu bản thân mình cũng là giám đốc một công ty. Lý Hân Di càng ngẩn ngơ. Nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh lại nói dối khủng khiếp như vậy để giữ thể diện cho nàng.

" Thật vậy sao? Trần tiên sinh, vậy công ty của anh tên là gì, anh có danh thiếp không?" Triệu Lộ càng không tin tưởng khi hắn nhìn sắc mặt của Lý Hân Di. Hắn cảm thấy Trần Thiên Minh cố ý thổi phồng.

"Ha, ha. Hiện tại mấy công ty của tôi đang trong quá trình gây dựng nên ban giám đốc vẫn chưa công bố tên của công ty. Còn về danh thiếp tôi không bao giờ mang theo thứ đó. Tất cả đều do thư ký của tôi mang" Dù sao tất cả là thổi phồng nên Trần Thiên Minh cũng không ngại tâng lên nhiều một chút.

"Vậy hôm nay là sinh nhật Hân Di, xin hỏi Trần tổng định tặng Hân Di tặng phẩm gì?" Triệu Lộ thấy Trần Thiên Minh ăn nói rất có bài bản. Hắn lại nêu ra một vấn đề khó khăn với Trần Thiên Minh. Là người có tiền hay không chỉ cần nhìn quà tặng cho Lý Hân Di là biết ngay.

Trần Thiên Minh ngây người khi nghe Triệu Lộ nói vậy. Hôm nay là sinh nhật của Lý Hân Di sao? Hắn quay đầu nhìn Lý Hân Di, Lý Hân Di ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Trần Thiên Minh cúi đầu khẽ thì thào vào tai Lý Hân Di: "Hôm nay là sinh nhật em hả?"

Lý Hân Di khẽ gật đầu.

"Vậy tại sao em không nói cho anh biết?" Trần Thiên Minh giận dữ nói. Đúng là mất mặt quá.

"Em không ngờ bọn họ làm vậy. Em nghĩ rằng chỉ tới ăn cơm thôi. Ôi. Em cũng chỉ nghĩ hôm này là sinh nhật em nên mới mời anh đi cùng" Lý Hân Di đỏ mặt, lí nhí nói. Bởi vì hôm nay là sinh nhật nàng, nàng mới mời Trần Thiên Minh đi cùng với nàng tới đây.

"Trần tổng, là thế này. Hàng năm chúng tôi đều gặp mặt vào ngày sinh của Hân Di. Một mặt có thể chúc mừng Hân Di, một mặt có thể đoàn tụ với nhau" Thiến Thiến cười nói với Trần Thiên Minh.

"Điều này tôi cũng biết. Tôi cũng đã mua quà tặng cho Hân Di nhưng tôi muốn lát nữa tôi tặng riêng cho cô ấy" Trần Thiên Minh nói.

Triệu Lộ đương nhiên không thể bỏ qua khi hắn nghe Trần Thiên Minh nói vậy. Anh ta cười nói: "Trần tổng, anh hãy để mọi người mở mang kiến thức một chút. Anh hãy cho mọi người xem anh tặng cho Hân Di quà gì?"

Lý Hân Di đương nhiên biết Triệu Lộ đang nhắm vào Trần Thiên Minh. nàng cũng biết mục đích của Triệu Lộ nhưng mọi người là bạn học của nhau nên nàng không dám lộ ra vẻ tức giận của mình. "Thôi, Triệu Lộ, mọi người không nên gây ồn ào nữa. Hãy mau ăn cơm thôi".

Triệu Lộ nói với Trần Thiên Minh: "Trần tổng, không phải quà tặng của anh quá kém nên anh không dám lấy ra chứ?'

"
Làm gì có chuyện đó?" Trần Thiên Minh cười nói. Kỳ thật trong lòng Trần Thiên Minh bây giờ hắn chỉ muốn đá cho Triệu Lộ một cái bay đi. M, luôn nhằm vào ta. Ta không cướp bạn gái của mi. Ta cũng không đào mộ tổ của mi. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh mới bừng tỉnh. Nhất định là Triệu Lộ thích Lý Hân Di, anh ta nghĩ bản thân mình là bạn trai Hân Di nên mới làm khó dễ cho mình. Ông trời ơi. Làm bạn trai tạm thời cũng không dễ chút nào.

"
Vậy tại sao anh không lấy ra cho mọi người được thưởng thức một lần hả?" Triệu Lộ tiếp tục

"
Triệu Lộ!" Lý Hân Di bắt đầu giận dữ.

Trần Thiên Minh nhìn qua mọi người trong phòng. Hắn biết nếu bản thân hắn không chứng tỏ hắn không phải là một ông chủ lớn thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn. Nghĩ tới chuyện hôm nay là sinh nhật Lý Hân Di hắn cũng không muốn làm mọi người kém vui. Hắn vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là buổi các bạn học cũ gặp mặt không ngờ còn lại là sinh nhật của Lý Hân Di, bản thân mình mang danh là bạn trai của Hân Di mà lại không có nổi một món quà tặng nàng thì không thể chấp nhận được.

"
Thôi được. Hân Di, nếu mọi người muốn xem anh sẽ tặng em trước vậy. Mọi người hãy chờ một chút tôi sẽ gọi điện cho nhân viên của tôi mang tới. Tôi để quà tặng trong xe" Trần Thiên Minh vừa nói hắn vừa đứng dây lấy di động của mình ra bên ngoài gọi.

"
Này, Ngạn Thanh" Trần Thiên Minh úp bàn tay vào loa điện thoại nói khẽ. Bây giờ hắn bắt đầu gọi điện diễn trò đương nhiên không thể để người khác nghe thấy. Hôm nay Lâm Quốc ở chỗ Hoàng Na nên Trần Thiên Minh gọi điện thoại cho Trương Ngạn Thanh.

"
Đại ca" Trương Ngạn Thanh nói.

"
Chú hãy nghe anh nói đây. Chú hãy lập tức tới cửa hàng bán châu báu mua cho anh một cái vòng cổ kim cương. Phải là hàng đắt tiền, không được mua hàng vỉa hè sau đó chú mang theo mấy anh em cùng ba chiếc xe tới khách sạn" Trần Thiên Minh nói qua với Trương Ngạn Thanh về tình huống lúc này của hắn sau đó hắn thúc giục Trương Ngạn Thanh hãy làm nhanh một chút.

"
Mẹ kiếp, dám xem thường đại ca, để em tới chém cho nó một nhát" Ở bên kia Trương Ngạn Thanh hung ác nói.

"
Anh không cần. Bây giờ chúng ta là người lịch sự. Chú có hiểu không? Không phải cứ hơi một tý là lại đánh, chém nhau. Việc anh vừa bảo chú hãy làm nhanh đi. Nhớ kỹ hãy gọi anh là ông chủ, không được gọi anh là đại ca, làm anh giống như là dân xã hội đen ý" Trần Thiên Minh khẽ dặn dò Trương Ngạn Thanh.

"
Em biết rồi, đại ca" Trương Ngạn Thanh nói.

"
Là ông chủ" Trần Thiên Minh nói xong liền cúp điện thoại.

Trần Thiên Minh quay trở lại bàn ăn, hắn bối rối nói: "
Nhân viên của tôi sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này. Một lát nữa mang lên, mọi người cứ ăn cơm trước đã".

"
Có đúng vậy không?" Triệu Lộ ra vẻ kỳ quái hỏi. Hắn càng cao hứng khi Trần Thiên Minh không có quà tặng.

"
Đương nhiên là thật" Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Triệu Lộ.

"
Thiên Minh, anh không cần để ý tới bọn họ. ăn xong chúng ta đi về ngay" Lý Hân Di khẽ nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cười nói với Lý Hân Di: "
Không sao đâu. Anh đã mời người tới đây đóng kịch. Em cứ chờ sẽ có kịch vui để xem, không làm em mất mặt đâu".

Lý Hân Di bán tín bán nghi. Nàng thực sự không biết Trần Thiên Minh bán thuốc gì trong hồ lô của hắn. Thế nhưng chuyện đã tới nước này, nàng cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn.

Một lát sau chuông điện thoại di động của Trần Thiên Minh vang lên. Hắn liếc mắt nhìn rôig cầm đi thoại đi ra hkỏi bàn và nói: "
Ngạn Thanh, có chuyện gì vậy?"

"
Đại ca, em đã tới cửa hàng bán châu báu. Ở đó có một cái vòng cổ kim cương rất đẹp" Trương Ngạn Thanh nói.

"
Vậy hãy mua đi, chú gọi điện cho anh làm gì?" Trần Thiên Minh tức giận nói.

"
Nhưng cái còng cổ đó giá chín vạn tám, chỉ thiếu hai trăm là chẵn mười vạn" Trương Ngạn Thanh nói.

"
Mười vạn, mười vạn cũng mua" Trần Thiên Minh khẽ cắn môi nói. M, hôm nay mình đúng là lãnh đủ.

"
Đại ca, em mua cho anh, anh phải trả lại tiền cho em đấy" Trương Ngạn Thanh cẩn thận nói.

"
Anh biết, anh mà lại thiếu nợ chú sao?" Trần Thiên Minh giận dữ nói.

"
Dạo này em hơi thiếu tiền. Anh cũng biết rồi ngay các cô gái đứng đường cũng lên giá" Hình như Trương Ngạn Thanh sợ Trần Thiên Minh không trả lại tiền cho mình. "Đại ca, lần trước anh mượn tiền còn chưa trả lại cho em".

"
Anh có mượn tiền của chú sao?" Trần Thiên Minh ngạc nhiên. Sao chính mình alị quên việc này nhỉ?

"
Có, lần trước đại ca có mượn của em mười ngàn tệ".

"
Vậy sao chú không hỏi anh? Anh gần như đã quên rồi" Bây giờ Trần Thiên Minh mới nhớ ra trong khoảng thời gian này cấm vận kinh tế với hắn nên hắn đã từng hỏi vay tiền Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh.

"
Em mà dám hỏi tiền đại ca sao?" Trương Ngạn Thanh bối rối nói.