Lưu Manh Lão Sư

Chương 511: Bốn đạo chân khí nhỏ




Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy bốn đạo chân khí trong cơ thể mình hiện tại đã mạnh lên, vô cùng lợi hại. Đồng thời thương thế trên cơ thể đã khỏi hẳn, phía dưới nóng bừng bừng. Cho nên, hắn mới muốn động tác của Lương Thi Mạn nhanh lên một chút, động tác mạnh hơn, càng kích thích tiềm năng phía dưới của mình.

Đã quen đường, Lương Thi Mạn làm sao lại không hiểu a. Thân thể nàng quỳ xuống, đẩy tốc độ nhanh hơn. Kích thích phía dưới làm cho nàng hưng phấn không thôi, nàng muốn liều mạng vận động, đẩy nhanh tốc độ kích thích nhiệt lưu của Trần Thiên Minh lớn thêm. Hơn nữa nàng là người cuối cùng, vừa mới rồi tiếng rên cùng động tác của ba người kia khiến cho nàng vô cùng hưng phấn. Bây giờ đến lượt nàng, đương nhiên phải điên cuồng.

Trần Thiên Minh cũng bắt đầu hưng phấn, hắn ngồi dậy, ra sức nhào nặn đỉnh núi mềm mại cao ngất của Lương Thi Mạn, khiến cho Lương Thi Mạn không ngừng rên rỉ.

Cũng không biết qua lâu, Lương Thi Mạn cuối cùng kêu to một tiếng: "Em ra rồi!", sau đó nàng gắt gao ôm lấy Trần Thiên Minh, bộ ngực cao vút đè lên trên mặt Trần Thiên Minh, khiến cho hắn càng trở nên hưng phấn.

Vội vàng buôn Lương Thi Mạn ra, Trần Thiên Minh nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt chị Yến, ôm lấy cổ nàng, sau đó một tay kéo chân nàng.

"Bình Minh, em, em vẫn còn muốn nữa sao?" Chị Yến kêu lên sợ hãi. Nàng cảm giác thằng nhỏ ngang bướng cưng cứng của Trần Thiên Minh hướng thẳng đến phía dưới của mình, trong lòng không khỏi kinh hãi. Trần Thiên Minh thật quá cường hãn mà. Hắn đã chơi đùa gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn.

"Chị, em muốn, em muốn làm." Sau hai tiếng luyện Hương Ba Công, thần trí Trần Thiên Minh có chút mơ hồ, lúc này hắn thầm nghĩ phải phát tiết tình cảm mãnh liệt của mình, nếu không, hắn sẽ nổ tung mất.

Nhìn Trần Thiên Minh như vậy, Chị Yến không đành lòng, khẽ gật đầu. Nàng phối hợp để cho Trần Thiên Minh tiến vào. Cứ như vậy, Trần Thiên Minh một tay ôm Chị Yến, một tay kéo chân nàng ra, hai người bắt đầu liều mạng hoạt động.

Ba người Trương Lệ Linh thấy bộ dạng Trần Thiên Minh bưu hãn như vậy, không khỏi ngây dại. Vừa mới rồi đều là các nàng chủ động, không cảm thấy được sự cường hãn phi thường của Trần Thiên Minh. Nhưng hiện giờ bộ dạng "đằng đằng sát khí" của Trần Thiên Minh, lại thêm động tác liều mạng của hắn với Chị Yến, làm cho các nàng suy nghĩ, nếu như lúc này mình là Chị Yến, không biết cảm giác như thế nào đây?

"A, Bình Minh, chị lại không được rồi." Dưới động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Chị Yến bị đánh tơi bời đến mức cầu xin tha thứ.

"Tốt lắm, vậy đổi người đi." Trần Thiên Minh biết Chị Yến đã đạt đến thỏa mãn, liền rời khỏi thân thể nàng, sau đó phóng tới chỗ Trương Lệ Linh.

"Bình Minh, không nên." Trương Lệ Linh nhìn phía dưới "ngẩng đầu ưỡn ngực" về phía mình của Trần Thiên Minh, e lệ kêu lên.

Trần Thiên Minh ôm lấy Trương Lệ Linh cười to: "Vừa mới rồi các em khi dễ anh, bây giờ đến lượt anh khi dễ các em, thời buổi bây giờ không phải nam nữ bình đẳng sao?" Trần Thiên Minh nói xong, đẩy Trương Lệ Linh ngã xuống giường, sau đó kéo hai chân nàng ra, dũng mãnh tiến vào phía dưới nàng.

"Đừng!" Tuy miệng nói không nên, nhưng phía dưới sảng khoái khiến cho Trương Lệ Linh không khỏi rên rỉ.

Không quá lâu sau, dưới sự liều mạng của Trần Thiên Minh, Trương Lệ Linh một lần nữa bước đến thiên đường. "Bình Minh, em tới rồi, anh tìm người kế tiếp đi, anh, anh làm cho em thở bằng miệng rồi này."

Trương Lệ Linh thở dồn dập, hai lần thỏa mãn, đã làm cho nàng mệt đến mức không muốn động đậy gì nữa.

Thấy thế, Trần Thiên Minh lại lập tức đứng lên, kéo Tiểu Trữ đến giường. Tiếp tục hoạt động. Sau một hồi rên rỉ, toàn thân Tiểu Trữ bắt đầu run nhè nhẹ, lại chuẩn bị bước tới cửa thiên đường. Thấy vậy, Trần Thiên Minh tăng lực, mạnh mẽ đẩy tới đẩy lui trên người Tiểu Trữ.

"A!" Tiểu Trữ thoải mái hô lên một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh. Đã có kinh nghiệm lần trước, Trần Thiên Minh biết Tiểu Trữ vì quá hưng phấn mà hôn mê, cho nên không cảm thấy lo sợ.

"Thi mạn, đến em." Trần Thiên Minh từ trên giường đi xuống, một tay ôm lấy Lương Thi Mạn, cứ đứng như vậy mà làm việc. Lúc trước Trần Thiên Minh hết lần này đến lần khác xông tới, Lương Thi Mạn còn kêu lên vui sướng. Nhưng lúc này so với lần trước hoàn toàn khác nhau. Lần này cho nàng cảm giác Trần Thiên Minh rất mạnh mẽ.

Trần Thiên Minh cũng không biết hắn đã làm trong bao lâu, hắn chỉ cảm thấy hạ thể căng thẳng, ngay khi Lương Thi Mạn xuất ra âm khí thì cảm xúc mạnh mẽ trong cơ thể hắn cũng mạnh mẽ vọt ra, toàn bộ bắn vào bên trong Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn nhắm mắt lại, hạnh phúc ôm lấy Trần Thiên Minh. Vừa mới rồi nàng quá mức sung sướng, hơn nữa nàng là người cuối cùng cảm thụ được cảm xúc mạnh liệt của Trần Thiên Minh phát tiết bên trong thân thể mình. So với lần trước hoàn toàn khác biệt.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy Lương Thi Mạn, đặt nàng xuống giường, sau đó ngồi xuống đất, bắt đầu luyện Hương Ba Công. Khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hắn phát hiện chân khí trong người mình có điểm khác thường. Vì vậy, hắn muốn vận chuyển vài chu thiên Hương Ba Công, cảm thụ lại một chút chân khí trong cơ thể mình.

Một lát sau, Trần Thiên Minh phát hiện có bốn đạo chân khí nhỏ bé trong cơ thể mình rất kỳ quái. Chân khí này rất nhỏ, nhỏ đến mức thiếu chút nữa làm cho hắn không cảm giác được. Nếu như không phải có sự khác thường vừa rồi, hắn sẽ không nhận ra. Bởi vì bốn đạo chân khí nhỏ bé này từ trong cơ thể hắn sinh ra, sau đó dường như chúng kết bạn với bốn đạo chân khí trong cơ thể hắn, một đạo đi cùng một đạo, sau đó vận chuyển trong cơ thể hắn. Đặc biệt khi Trần Thiên Minh vận công, bốn đạo chân khí nhỏ này càng kết hợp mạnh mẽ hơn với bốn đạo chân khí kia.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chính mình cũng không biết gì về bốn đạo chân khí nhỏ này. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng thấy kỳ quái, thật giống như lúc trước trong cơ thể hắn xuất hiện hai đạo chân khí: thiên khí và địa khí. Nhưng ít nhất tự hắn có thể biết chúng từ đâu đến. Bốn đạo chân khí này thật kỳ quái. Nhưng Trần Thiên Minh cũng không suy nghĩ nhiều, hắn muốn biến bốn đạo chân khí nhỏ này thành chân khí của chính mình.

Vì vậy, Trần Thiên Minh cấp tốc vận chuyển bốn đạo chân khí mạnh mẽ của hắn, áp trụ bốn đạo chân khí nhỏ kia, sau đó chậm rãi luyện hóa chúng biến thành của mình.

Nói cũng kỳ quái, hiện tại bốn đạo chân khí nhỏ kia dường như hấp dẫn bốn đạo chân khí vốn có của Trần Thiên Minh, chậm rãi bị thiên khí, địa khí, huyết khí, hương khí hút lấy, sau đó từng đạo bị luyện hóa, không lâu sau, bốn đạo chân khí nhỏ đã bị chân khí trong cơ thể Trần Thiên Minh hòa tan toàn bộ.

Lúc này, Trần Thiên Minh cảm giác bốn đạo chân khí của mình so với trước khi bị thương càng thêm mạnh mẽ. Nếu như nói bốn đạo chân khí vô cùng cường đại không biết từ đâu đến này, có thể hóa thành chân khí của mình, thì nội lực của mình nhất định sẽ mạnh hơn Ma Vương am dương công.

Đáng tiếc chính là, mình lại không biết bốn đạo chân khí nhỏ này từ đâu đến, lại càng không cần nói nó phi thường cường đại rồi.

Ai, không biết lúc nào mình mới có thể đạt đến tầng cuối cùng của Hương Ba Công phản phác quy chân a. Nếu như nói mình đạt đến tầng cuối cùng này, mình nhất định có thể đánh bại Ma Vương. Trần Thiên Minh thầm suy nghĩ trong lòng. Tuy hắn có chút nghi hoặc về bốn đạo chân khí nhỏ kia, nhưng hiện tại đã bị hắn hấp thu thành chân khí của bản thân hắn, hắn không cần khẩn trương như vậy. Dù sao chân khí cũng là của mình, không cần thiết phải hiểu quá rõ ràng.

Trần Thiên Minh đứng lên, duỗi duỗi cánh tay. Mấy người Chị Yến cũng đã mặc xong quần áo, quan tâm đứng ở bên cạnh hắn. Trần Thiên Minh nhìn bốn nữ nhân mềm mại như nước đứng trước mặt mình, cười cười nói: "Các em mặc quần áo làm gì thế, chúng ta tiếp tục chơi đùa chút nữa, được không?"

"Trần Thiên Minh, không phải anh muốn chúng em chết đấy chứ, anh, anh còn muốn nữa sao?" Trương Lệ Linh chỉ vào mũi Trần Thiên Minh mắng. Nàng vừa nghĩ đến bộ dạng cường hãn của Trần Thiên Minh, liền cảm thấy có chút không thể tin nổi. Trần Thiên Minh quá mạnh mẽ, một mình hắn tiếp bốn người các nàng, mà có thể đưa các nàng mỗi người lên thiên đường hai lần.

"Ha ha, anh sợ các em còn muốn nữa mà." Trần Thiên Minh gãi đầu cười nói.

"Bình Minh, hiện tại em cảm thấy thế nào?" Chị Yến quan tâm hỏi Trần Thiên Minh.

"Em ổn rồi, toàn bộ ổn cả, cảm ơn mọi người." Trần Thiên Minh vui vẻ cười nói: "Để biểu thị lòng biết ơn của anh, anh hôn mỗi người một cái." Trần Thiên Minh nói xong, lập tức hung hăng hôn lên miệng anh đào nhỏ nhắn của Chị Yến.

"Anh không được hôn em." Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh như vậy, vội vàng lấy tay bịt miệng, không cho Trần Thiên Minh hôn.

"Vậy anh sẽ hôn người khác trước!" Nói xong, Trần Thiên Minh lại hôn Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ mỗi người một cái.

"Tiểu Trữ, em tỉnh rồi hả." Trần Thiên Minh cố ý hỏi Tiểu Trữ.

"Vâng." Tiểu Trữ cúi đầu không dám nhìn Trần Thiên Minh. "Hắn rõ ràng biết mình xấu hổ lại còn khiến mọi người cười mình vì hưng phấn mà hôn mê. Hắn thật xấu xa." Tiểu Trữ càng nghĩ càng xấu hổ.

Trần Thiên Minh quay đầu lại, thấy Trương Lệ Linh còn đang dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn, liền đưa tay xuống dưới nách nàng gãi nhẹ.

"Hi hi, ngứa" Trương Lệ Linh vội vã buông tay ra, kẹp nách lại không cho Trần Thiên Minh tiếp tục gãi nữa.

Trần Thiên Minh vội vàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hơn nữa còn cố sức mà hôn, một tay ra sức nắn bóp bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh. Ai bảo nàng vừa rồi nghịch ngợm. Chính là phải hảo hảo mà "dạy bảo" nàng một chút.

"A!"Trương Lệ Linh cũng không biết mình bị Trần Thiên Minh hôn bao lâu, nàng chỉ biết là hiện tại nàng cần một ít không khí, nếu không nàng sẽ không thể thở nổi.

"Trần Thiên Minh, anh muốn chết hả, cái của ngươi lại động vào người em rồi." Trương Lệ Linh phát hiện hạ thể của Trần Thiên Minh không biết tự lúc nào lại "đằng đằng sát khí".

"Ha ha, đây là phản ứng tự nhiên, một lát nữa nó sẽ ngoan ngoãn thôi." Trần Thiên Minh ngượng ngùng cười. Xem ra mình phải đi tắm rửa rồi hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

"Sư phụ, sao lại buông tha Trần Thiên Minh? Hắn hiện tại đã bị thương nặng, chính là thời cơ tốt nhất để giết chế hắn!" Diệp Đại Vĩ đứng bên cạnh Ma Vương, bất mãn nói.

"Đại Vĩ, cái này ngươi không hiểu đâu. Ta hôm nay vừa mới nhận chức thủ lĩnh võ lâm. Trong phạm vi Thiên Thai Sơn tất cả đều là đệ tử của Ma Môn chúng ta. Nếu như Trần Thiên Minh bị người giết trong phạm vi của chúng ta, chúng ta không tránh được liên lụy. Trong khoảng thời gian luận võ, ta không giết hắn được, đợi sau khi quay về M sẽ giết hắn." Ma Vương lắc đầu nói.

"Nhưng sau này muốn giết hắn không phải khó khăn hơn nhiều sao?" Diệp Đại Vĩ không cam lòng nói, hắn không quản cái gì thủ lĩnh võ lâm, hắn muốn chính là phải giết bằng được Trần Thiên Minh.

"Không khó, hiện tại Trần Thiên Minh bị thương rất nặng, không có một tháng thời gian không thể khỏi hẳn. Trong vòng một tháng ngươi giết chết hắn là được, hơn nữa, ta phải sắp xếp chuyện võ lâm một chút, qua một đoạn thời gian, trở về thành phố M, ngươi mang theo một ít cao thủ mà không làm gì được hắn, ta cũng sẽ quay lại giết hắn." Ma Vương an ủi Diệp Đại Vĩ. Hiện tại trong mắt hắn, Trần Thiên Minh không là gì cả. Trong mắt hắn, là toàn bộ thiên hạ Z quốc.

"Đại Vĩ, ngày mai ngươi và Vân Ma trở về, bố trí một ít nhân thủ, sau đó lợi dụng quan hệ của Thái Cơ, trước phá hủy cái công ty chết tiệt gì đó của Trần Thiên Minh, sau đó lén giết chết Trần Thiên Minh." Ma Vương nham hiểm cười, hắn muốn thanh trừ thế lực của huyền môn tại thành phố M.