Lưu Manh Lão Sư

Chương 512: Mặt cô đỏ kìa!




Sáng sớm hôm sau, Trương Lệ Linh đến phòng Trần Thiên Minh.

"Bình Minh, anh mau dậy đi." Trương Lệ Linh loạng choạng kéo tay Trần Thiên Minh.

"Để làm gì a, em không thấy anh đang ngủ sao?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhẹ lôi Trương Lệ Linh, Trương Lệ Linh đứng không vững ngã xuống giường, hắn liền thuận thế áp tới, đè nàng xuống phía dưới.

"Anh, anh hồ đồ, anh mau đứng lên." Trương Lệ Linh dùng hai nắm tay trắng mềm như bột đấm lên vai Trần Thiên Minh.

"A, không phải em muốn giết chồng đấy chứ?" Trần Thiên Minh cười quái gở trêu đùa Trương Lệ Linh, đè lên nhũ phong đầy đặn của nàng thật thoải mái, mềm mại lại co dãn. Nghĩ đến đêm qua mình chỉ lo chữa thương, không tìm tòi kỹ lưỡng. Vì vậy Bình Minh vươn tay ra ve vuốt.

"A, Trần Thiên Minh, anh đừng nghịch ngợm nữa được không? Anh xem em vừa làm quần áo em rối tung lên rồi." Trương Lệ Linh hờn dỗi. Nàng vốn dĩ tìm Trần Thiên Minh có việc, nhưng thật không ngờ hắn lại kéo mình xuống giường.

"Anh đây giúp em cởi nhé? Cởi ra rồi thì sẽ không còn rối tung nữa." Trần Thiên Minh cười dâm. Hắn ngủ cả đêm hôm qua, hiện giờ toàn thân sung mãn, đặc biệt là phía dưới, hình như càng thêm mạnh mẽ.

Trương Lệ Linh vội vàng đẩy Trần Thiên Minh ra, sốt ruột nói: "Trần Thiên Minh, em tìm anh có việc, anh đừng thế nữa được không?" Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"Có việc? Việc gì?" Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói có việc, hắn cũng thu hồi vẻ đùa giỡn, chăm chú nhìn Trương Lệ Linh hỏi.

"Em nghe Quốc ca nói, có phải lần trước các anh bảo hộ chủ tịch tập đoàn Hoàn Thị không?" Trương Lệ Linh hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Trần Thiên Minh có chút ngập ngừng nói. Trời ạ, không phải là Lâm Quốc kể chuyện của mình với Hoàng Na, Hoàng Lăng các nàng cho Trương Lệ Linh nghe chứ. Nếu đúng như thế thì thảm rồi.

"Vậy hẳn là anh biết chủ tịch Hoàng Na?" Trương Lệ Linh tiếp tục hỏi.

"Hẳn là vậy." Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ, nói.

Trương Lệ Linh lườm Trần Thiên Minh nói: "Cái gì hẳn là, anh đứng đắn một chút được không? "

Trần Thiên Minh từ trên giường ngồi dậy nói: "Lệ Linh, em có chuyện gì thì nói luôn đi được không? Sao lại cứ nói một câu hỏi một câu, khiến cho người ta nghe xong cảm thấy khó chịu." Chết thì chết, Trương Lệ Linh nàng cứ nói thẳng ra đi, hơn nữa giữa mình và Hoàng Na cũng không xảy ra chuyện gì.

"Là như vậy, công ty nhà đất của em đang cạnh tranh một hạng mục công trình, chính là hàng mục mà tập đoàn Hoàng Thị và tập đoàn Âu Minh hợp tác nắm giữ. Hạng mục công trình này thực ra chủ yếu do tập đoàn Hoàng Thị quyết định, cho nên em nghĩ anh quen biết Hoàng Na chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị, thì giúp em nói một câu, cố gắng giúp công ty em đạt được hạng mục công trình này. "Trương Lệ Linh nói.

"Ặc, nguyên lai là như vậy." Trần Thiên Minh yên lòng. "Lệ Linh, anh hỏi em, Công ty nhà đất của chúng ta hiện giờ có thể đảm nhận được công trình này sao?" Trần Thiên Minh có điểm lo lắng, hắn không biết công trình này lớn tới mức nào, phòng điển sản của công ty có thể đảm nhận được hay không.

"Được, nếu không chúng ta cũng không thể tham gia đấu thầu. Lần đấu thầu này, các công ty tham gia không hề ít, tuy rằng công ty chúng ta nhỏ một chút, nhưng chúng ta có đủ năng lực để đảm nhận. " Trương Lệ Linh tự tin nói. Trải qua một khoảng thời gian nỗ lực, lại có Chung Hướng Lượng hỗ trợ, nàng vì công ty nhà đất này mà kiêu ngạo.

"Tốt lắm, hai ngày nữa anh sẽ hỏi giúp em."

"Cái gì mà hai ngày, ngày hôm nay nhất định phải hỏi, qua hai ngày nữa người ta sẽ quyết định rồi. Bình Minh, anh nhất định phải đi làm thuyết khách một chuyến. Công trình này với công ty khác không có ý nghĩa gì, nhưng với công ty chúng ta vừa mới thành lập lại vô cùng quan trọng, nếu như chúng ta đạt được hạng mục này, công ty chúng ta ít nhất so với trước đây sẽ thay da đổi thịt. " Trương Lệ Linh nói.

Trần Thiên Minh kinh ngạc nói: "Quan trọng vậy à, thế để lát nữa anh gọi điện cho Hoàng Na."

Trương Lệ Linh nghe Trần Thiên Minh gọi thẳng tên Hoàng Na, nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh: "Trần Thiên Minh, không phải anh có chuyện gì ám muội với Hoàng Na đấy chứ? Hai người ở chung với nhau một tháng lận đó nha."

"Sao cơ?" Trần Thiên Minh âm thầm kinh hãi, cảm giác của Trương Lệ Linh quả thật quá đáng sợ mà. Hắn vỗ vỗ ngực lớn tiếng nói: "Nàng ta không phải mỹ nữ, tuổi lại không còn trẻ, anh coi trọng nàng ta ở chỗ nào đây? " Lúc này Trương Lệ Linh có bao nhiêu điểm tốt đẹp thì Trần Thiên Minh đem ra thổi phồng hết lên.

"Anh coi trọng nàng vì nàng có tiền." Trương Lệ Linh lập tức nói.

"Trời ạ, anh là loại người thích tiền sao? Em cũng không phải không biết, anh không thèm quan tâm đến tiền tài một tí nào, anh đã bao giờ quan tâm em có bao nhiêu tiền chưa?" Trần Thiên Minh nói.

"Không tính toán với anh nữa, hôm nay anh nhất định phải gọi điện thoại cho em, nếu như không giúp em làm việc này, em không tha cho anh đâu." Trương Lệ Linh vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lão thiên ạ, ngươi tưởng ta chính là chủ tịch Hoàng Thị sao? Nói làm là làm được sao? Trần Thiên Minh thầm nói trong lòng.

Sau đó, Trần Thiên Minh rời khỏi giường, đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi điện cho Hoàng Na. "Hoàng chủ tịch, xin chào, ta là Trần Thiên Minh."

"Ta biết." Trong điện thoại truyền ra giọng nói ôn hòa của Hoàng Na.

"Có chuyện này ta muốn thương lượng với cô" Trần Thiên Minh ấp úng, có chút xấu hổ.

"Bình Minh, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, đây hình như không phải tính cách của anh." Thanh âm của Hoàng Na tựa như hòa hoãn hơn, so với vừa rồi nhu hòa hơn.

"Công ty nhà đất của bạn ta đang tham gia đấu thấu một công trình của công ty các cô, ta muốn nhờ cô chiếu cố các nàng một chút." Trần Thiên Minh trực tiếp nói ra ý định của mình.

"Công ty nào?" Hoàng Na hỏi.

"Công ty nhà đất Viễn Minh" Trần Thiên Minh nói. Tuy rằng hắn là một ông chủ vô tâm, nhưng vẫn còn nhớ kỹ được tên công ty mình.

"Anh nói thật cho ta biết, là công ty của anh, hay là của bạn anh?" Một lát sau, Hoàng Na tiếp tục hỏi/

"Là, là của ta." Trần Thiên Minh nói

"Tốt lắm, ta sẽ chú ý." Hoàng Na nói.

"Cảm ơn cô, Hoàng chủ tịch." Trần Thiên Minh vui vẻ nói. Mặc kệ thế nào, Hoàng Na nói chú ý chính là có hi vọng. Hắn cũng biết Trương Lệ Linh là một người kiên cường, nếu như không có bản lĩnh,nhất định sẽ không đấu thầu hạng mục công trình kia.

"Một câu cảm ơn là được sao?" Hoàng Na vừa cười vừa hỏi.

"A, ta mời cô ăn chưa được chứ?" Trần Thiên Minh dừng một chút rồi hỏi.

"Không cần phải như vậy, anh mời ta ăn bữa điểm tâm là được rồi." Hoàng Na nói.

"Tốt, chúng ta sẽ ăn điểm tâm ở đâu nhỉ?" Trần Thiên Minh nói.

"Anh cứ chọn địa điểm đi, sau đó điện thoại cho ta."

"Được, bây giờ ta sẽ đi tìm địa điểm." Trần Thiên Minh treo điện thoại, sau đó liền gọi điện thoại tới quán rượu Tổng Thai nổi tiếng ở thành phố M, đặt trước một gian phòng.

Không lâu sau khi Trần Thiên Minh đến quán rượu thì Hoàng Na và Hoàng Lăng cũng tới. Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng cũng tới, không khỏi ngây người một chút. Ngày hôm nay Hoàng Na mặc một áo khoác mỏng màu hồng làm cho bộ ngực cao vút của nàng càng thêm nổi bật, cùng với quần jean bó sát cặp đùi thon dài, toàn thân toát ra vẻ thành thục rực rỡ. Hoàng Lăng mặc một cái áo lông đen tuyền, gương mặt thanh tú tỏa ra khí tức thanh xuân. Một cặp mẹ con đẹp đến mê người, Trần Thiên Minh thầm khen ngợi ở trong lòng.

Hoàng Na nhìn thoáng qua sắc mặt của Trần Thiên Minh, sau đó cười cười nói: "Tiểu Lăng nghe nói anh mời ta ăn điểm tâm sáng, cũng đòi đi theo. Ta thấy cô nàng trong khoảng thời gian này rất ngoan ngoãn, chịu khó ở nhà học tập, cho nên dẫn cô nàng theo."

"Hoàng Lăng, em có tiến bộ nha, chịu khó ở nhà học tập, thi cuối kỳ lần nay hẳn sẽ không tệ, tranh thủ lần thi này, kỳ sau nhất định sẽ xếp hạng cao." Trần Thiên Minh nói.

"Em thi tốt anh có thưởng cho em không đó?" Hoàng Lăng làm mặt quỷ nói.

"Cái này..." Trần Thiên Minh không biết nên nói thế nào.

"Có, đương nhiên là có, Tiểu Lăng, con chỉ cần nỗ lực học tập, Trần lão sư nhất định sẽ thưởng cho con." Hoàng Na vội vàng nháy mắt với Trần Thiên Minh.

"Đúng, nhưng em phải nỗ lực học tấp đấy nhé." Trần Thiên Minh liền gió chiều nào xoay chiều ấy nói. Nghe Hoàng Na nói thì ý tứ là nàng sẽ bao thưởng, dù sao thì mình phải cầu cạnh nàng ta, thì cứ theo ý của nàng đi.

"Trần tiên sinh, ta đã sai người kiểm tra qua công ty của anh, dựa theo yêu cầu đấu thầu lần này, công ty của anh có đủ điều kiệu để tiếp nhận hạng mục này. Tuy rằng lần này các công ty tốt hơn công ty anh có rất nhiều, nhưng để cảm tạ anh đã giúp đỡ ta, ta sẽ tặng lại anh chút lễ vật này. Hạng mục công trình này sẽ để cho công ty anh làm. Ngày mai anh gọi người qua công ty tìm ta đàm phán." Hoàng Na nói.

Trần Thiên Minh nghe xong thì vui vẻ nói: "Cảm tạ Hoàng chủ tịch, thật xấu hổ, chuyện lần này khiến cho cô khó xử."

Hoàng Na lắc đầu nói: "Không có gì, công ty của anh có năng lực làm việc, dù sao để ai làm cũng như vậy cả, không bằng tạo ra chút lễ vật, kiếm một bữa điểm tâm sáng."

Trần Thiên Minh nghe xong thầm nghĩ, nếu như hạng mục này để cho người khác làm, người ta đưa cho ngươi tiền boa cũng đủ để ăn không biết bao nhiêu bữa điểm tâm sáng như thế này. Bất quá, hắn cũng muốn cảm tạ Hoàng Na, nể mặt mình mà đem hạng mục lần này tặng cho mình.

"Dù sao vẫn phải cảm tạ Hoàng chủ tịch." Trần Thiên Minh nói.

"Lần trước để chúng ta và Âu Minh hợp tác anh xuất ra không ít lực, những lời khách khí như vậy không cần nói nữa. Ta chỉ kỳ quái, anh rốt cuộc là người như thế nào, anh là một lão sư, có công ty Bảo Toàn ta đã thấy kỳ quái, hiện giờ anh lại có thêm một công ty nhà đất nữa, xem ra, ta không thể xem thường anh rồi." Hoàng Na hình như có thâm ý nhìn Trần Thiên Minh.

"Hoàng chủ tịch quá khen." Trần Thiên Minh nói.

"Công ty Viễn Minh của anh ít nhất có tài sản trị giá một nghìn vạn. Anh còn có công ty Bảo Toàn, anh nói, ta có thể xem thường anh sao?" Hoàng Na vừa cười vừa nói.

Hoàng Lăng ở bên cạnh nghe xong cũng vui vẻ nói: "Lão sư, hóa ra anh lợi hại như vậy nha." Lúc này Hoàng Lăng lộ ra ánh mắt chứa chan tình cảm, khiến cho tim Hoàng Na không khỏi đập nhanh lên một chút. Biểu tình như vậy, trước đây lúc còn trẻ, nàng cũng từng có. Hoàng Na cảm thấy Hoàng Lăng thực sự thích Trần Thiên Minh.

"Hôm nay để cảm tạ Hoàng chủ tịch đã chiếu cố, hai người muốn ăn cái gì thì cứ gọi, không cần phải khách khí." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.

Hoàng Na gọi người phục vụ tới, chọn một ít trà bánh. Sau đó mọi người cùng nhau ăn uống. Khi mọi người ăn xong, liền cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Một lát sau, Hoàng Lăng đứng lên nói muốn đi vệ sinh.

"Hoàng chủ tịch, mời cô dùng trà." Trần Thiên Minh vừa nói vừa mang ấm trà tới bên cạnh Hoàng Na, rót trà cho nàng. Lúc này, một mùi thơm ngát toát ra, tiến vào trong mũi Trần Thiên Minh, làm cho hắn có cảm giác thoải mái vui vẻ. Hén len lén cúi đầu xuống, liền nhìn thấy được bộ ngực đầy đặn của Hoàng Na, tựa như đang ở trong một cơn địa chấn nhẹ.

"Nước, nước tràn." Hoàng Na đột nhiên kêu lên.

Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na kêu lên như vậy, vội vàng cầm ấm trà đứng lên. Hắn vừa cúi đầu nhìn xuống, đã thấy nước trà tràn ra ngoài, chảy ra mặt bàn một ít, đồng thời chảy xuống dưới, bắn tung tóe trên đùi Hoàng Na.

"Thật xấu hổ, ta không cố ý." Trần Thiên Minh lo lắng nói.

"Anh còn nói không cố ý, anh nói xem, anh vừa mới làm gì đó?" Hoàng Na nói. Kỳ thực nàng vừa mới phát hiện Trần Thiên Minh nhìn trộm ngực mình, cho nên mới nói với hắn như vậy.

"Tại ta rót trà cho cô mà, nếu không thì để ta giúp cô lau đi nhé." Trần Thiên Minh nhìn một đám loang lổ trên đùi Hoàng Na, xấu hổ nói. Đùi đẹp như vậy nếu để mình sơ một chút mà nói, cũng là một chuyện không tệ. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.

"Anh còn không biết xấu hổ, anh vừa giở trò lưu manh, anh nhìn trộm ta." Hoàng Na đỏ mặt nói. Cái tên Trần Thiên Minh này, nếu như không phải vì hắn nhìn ngực mình, làm hại mình cũng xấu hổ, quần mình cũng sẽ không ướt. Hắn bây giờ còn muốn sờ mó chân mình, thật là rất lưu manh.

"Ta, ta... " Mặt Trần Thiên Minh cũng đỏ lên. Mẹ nó, Hoàng Na nàng sẽ không phải lợi hại vậy chứ. Mình chỉ len lén nhìn ngực nàng có một chút, nàng đã phát hiện ra rồi?

"Hừ, lộ ra bộ dạng lưu manh rồi nhé. Không biết vì sao Tiểu Lăng lại thích anh?" Hoàng Na cố ý nói. Kỳ thực, lúc đó chẳng phải cô ta cũng thích tên lưu manh Trần Thiên Minh này sao?

"A, cô không nên nói ta như vậy đâu nhé. Ai bảo cô lớn lên đẹp như thế nhỉ? Hơn nữa ta cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, thì ngay lúc đó cô cũng đang nhìn ta sao?" Trần Thiên Minh cũng không thèm quan tâm, đi đến bên người Hoàng Na, nhìn thẳng vào mắt nàng. Nam nhân không phát uy, nàng liền làm tới mà.

Bị Trần Thiên Minh nhìn như vậy, Hoàng Na có chút luống cuống. Nàng cảm thấy tim mình đập vô cùng kịch liệt, vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.

"Anh đứng xa ra một chút, không nên lại gần ta như vậy." Hoàng Na nhỏ giọng nói.

"Hoàng Na, mặt cô đỏ kìa!" Trần Thiên Minh trêu chọc Hoàng Na. Mặt Hoàng Na này đỏ lên nhìn rất đẹp, so với hình dáng của nữ cường nhân này còn đẹp hơn.

"Không, không có." Hoàng Na liều mạng lắc đầu. Lúc này nàng cảm giác mặt mình nóng rực, tựa như bị hỏa thiêu vậy. Cái tên gia hỏa hại người này, hắn không biết hắn càng tới gần mình, tim mình càng đập loạn sao?

"Vậy cô ngẩng đầu nhìn ta xem nào!" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Hắn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Hoàng Na, lại càng muốn đùa bỡn với Hoàng Na một chút.

"Anh tránh xa ta ra một chút, Tiểu Lăng sắp ra đó." Hoàng Na vừa nói vừa cố sức đẩy Trần Thiên Minh ra.

"Ha ha, Hoàng Na, cũng có lúc cô đỏ mặt sao?" Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Na nói. Hoàng Na giả bộ bình tĩnh nói: " Anh mới đỏ mặt thì có. Anh đứng đắn một chút được không, một lát Tiểu Lăng đi ra, thấy bộ dạng này của anh, sẽ rất thất vọng."

"Thất vọng càng tốt, nàng sẽ không thích ta nữa." Trần Thiên Minh vui vẻ nói. Hắn đang nghĩ cách dứt ra khỏi Hoàng Lăng, nhưng lại sợ nàng thương tâm.

"Trần Thiên Minh, ta cảnh cáo anh, anh không được hại Hoàng Lăng, khiến nó không thể tập trung học tập, nếu không, ta, ta sẽ không bỏ qua cho anh." Hoàng Na có ý dọa nạt Trần Thiên Minh. Nàng biết hiện giờ nàng không đối phó nổi Trần Thiên Minh.

"Mẹ, mẹ cùng với lão sư nói cái gì vậy?" Lúc này, Hoàng Lăng vừa vặn đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng mẹ nàng đang nói chuyện, liền hỏi.

"Không có gì, lão sư con đang nói cho ta nghe thành tích học tập của con." Hoàng Na sợ Trần Thiên Minh nói lung tung, vội vàng nói: "Được rồi, mẹ phải về công ty làm việc, Tiểu Lăng, con đi về nhà đi."

Thấy vậy, Trần Thiên Minh đứng dậy thanh toán, sau đó cùng các nàng cáo biệt. Hắn vừa mới lái xe ra khỏi quán rượu thì điện thoại di động vang lên.