Lưu Manh Lão Sư

Chương 539: Chuyện trọng yếu phi thường




Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, hơn nữa lại nhìn thần sắc nghiêm túc của hắn, bản thân cũng cảm thấy khẩn trương, hôm nay sư huynh tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì đây? Vì vậy hắn bèn hỏi Chung Hướng Lượng: "Sư huynh, anh có chuyện trọng yếu muốn nói với em sao?" Nói xong, hắn chăm chú nhìn Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Thiên Minh, còn nhớ lúc cậu đang ở Huyền Môn đại sơn, cùng Lang Vương của Hồng Lạt ma giáo đánh nhau không?"

"Có ạ." Trần Thiên Minh gật đầu nói. Lang Vương lúc trước bện tóc, mặt đầy râu, bộ dạng y như sắc lang nhìn Ngả Tiểu Ny, hơn nữa còn còn đánh Ngả Tiểu Ny bị thương, cho nên hắn mới đả thương Lang Vương.

"Chuyện hôm nay anh muốn nói chính là liên quan tới Lạt Ma giáo. Lạt Ma giáo tại tây bộ nước ta, là một trong những tam đại hệ thống Phật giáo của nước ta, giáo phái này không hề nhỏ, chia ra hai đại phe phái là Hồng Lạt ma giáo cùng Hoàng Lạt ma giáo. Lần trước cậu đả thương tên Lang Vương kia chính là Lạp Đạt Hoạt Phật một trong những tứ đại đệ tử của Hồng Lạt ma giáo đó." Chung Hướng Lượng nói.

"Úc." Trần Thiên Minh ở một bên im lặng lắng nghe.

"Bởi vì nhân dân tây bộ đại bộ phận là tín phật, cho nên Phật giáo trong lòng bọn họ chiếm một vị trí rất lớn. Mà Lạt Ma giáo ở trong lòng nhân dân tây bộ chính là thần, phật sống. Nguyên bản tây bộ từ khi giải phóng tới giờ, vẫn luôn bình an yên ổn. Thế nhưng..." Chung Hướng Lượng dừng lại một chút, sau đó cầm lấy chén nước uống một ngụm.

Hắn tiếp tục nói: "Thế nhưng vấn đề lại ở trên người đám Phật sống này, căn cứ theo tin tức mới nhất của anh, Hoạt Phật Lạp Đạt của Hồng Lạt ma giáo không an phận, hắn muốn nhất thống Lạt Ma giáo, trở thành Phật sống chính thức của Lạt Ma giáo."

"Phật sống của Lạt Ma giáo này không phải tương đương với Hoàng Đế của Lạt Ma sao?" Trần Thiên Minh hỏi.

Chung Hướng Lượng gật đầu nói: "Có thể nói như vậy, thật ra bọn anh cũng hi vọng Lạt Ma giáo có thể thống nhất, không cần phải phân ra làm các hệ, đối với chúng ta như vậy quản lý cũng rất thuận lợi."

"Hiện tại xảy ra vấn đề gì vậy?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Vấn đề chính là Lạp Đạt lại không dựa theo nguyên tắc công bình đi tranh cử, mà là dùng thủ đoạn ám muội. Bọn anh nhận được điện báo của Hoàng Lạt Ma Ngật Tang Đạt Kiệt Hoạt Phật, hắn nói, hiện tại trong Hoàng Lạt ma giáo có một số chúng giáo vô duyên vô cớ bị chết, hơn nữa người chết đều là thủ hạ đắc lực của hắn.

Chúng ta phái cảnh sát tới điều tra, phát hiện người chết đều bị kẻ có võ công cao cường sát hại. Như giáo chúng của Hồng Hoàng Lạt ma giáo phần lớn đều là người học võ, hơn nữa võ công không tệ, hiện tại xuất hiện tình huống như vậy, không thể nghi ngờ là có người ám toán, là một đám người có võ công cao cường ám toán đệ tử trọng yếu của Hoàng Lạt ma giáo.

Mục đích của bọn chúng chỉ có một, chính là làm suy yếu thực lực của Hoàng Lạt Ma, sau đó chiếm đoạt Hoàng Lạt ma giáo. Làm như vậy, có thể là do Lạp Đạt của Hồng Lạt Ma duy trì, hắn là một kẻ rất có mưu mô, trước kia còn bí mật, nhưng mấy năm này từ từ lộ ra cái đuôi của mình rồi.

Chúng ta phát hiện Lạp Đạt chẳng những cấu kết với phần tử phạm pháp trong nước, mà còn cùng với một ít kẻ Tây Phương có rắp tâm phá hoại sự thống nhất của quốc gia chúng ta, điểm ấy cấp trên đã nhìn ra. Hơn nữa hiện tại chúng ta sợ nhất là chuyện Lạp Đạt chiếm đoạt Hoàng Lạt ma giáo. Đến lúc đó, tây bộ sẽ có người làm ồn ào đòi độc lập. Trước kia còn có Hoàng Lạt ma giáo kiềm chế bọn họ, nếu như hiện tại không có Hoàng Lạt ma giáo mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."
Chung Hướng Lượng thở dài một hơi nói.

"Vậy chúng ta có thể làm gì đây?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Thiên Minh, lần này quốc gia rất chú ý tới chuyện này, đặc biệt là một đám đệ tử trọng yếu của Hoàng Lạt ma giáo bị giết, càng nói rõ tình thế đã tới lúc nguy cấp, nếu như ngay cả Ngật Tang Đạt Kiệt Hoạt Phật cũng gặp nạn, anh sợ rằng Hồng Lạt ma giáo sẽ nhân cơ hội làm loạn. Cho nên quốc gia muốn chọn một vài nhân tuyển phù hợp tới chỗ đó xử lý chuyện này.

Mà tỉnh ta, bởi vì thấy bọn em hai lần làm rất được việc, cho nên tỉnh ta muốn đề cử việc này cho công ty bảo an bọn em làm, một vị lãnh đạo cấp quốc gia rất hứng thú với bọn em, nói là bọn em đi là rất thích hợp, cho nên lần này anh mới tới tìm các cậu."
Chung Hướng Lượng nói.

Trần Thiên Minh vội hỏi: "Vì cái gì mà nói bọn em phù hợp?"

"Thứ nhất là thân phận, lần này đi tây bộ, quốc gia không thể phái người đi, bởi vì bọn anh hiện tại không có chứng cớ, nếu như mạo muội phái người đi xử lý, dù sao sẽ phản tác dụng, sẽ tạo thành bạo động. Nơi đó khẳng định có người sẽ phát ra tín hiệu, nói là quốc gia chúng ta can thiệp vào vấn đề tự do tính ngưỡng, can thiệp vào Phật giáo. Cho nên, bọn anh khi phái người đi là phải đặc biệt chú ý tới thân phận, bọn em chỉ là thường nhân, xảy ra chuyện gì cũng không ai nói được.

Thứ hai, chính là võ công. Võ công của cậu rất cao, có thể nói, hiện tại muốn tìm cao thủ như cậu quả là rất khó. Còn nữa, võ công của bọn Lâm Quốc cũng rất cao. Có mấy người các cậu âm thầm tới giúp Ngật Tang Đạt Kiệt Hoạt Phật mà nói, thật sự sẽ thành công."
Chung Hướng Lượng nói.

Trần Thiên Minh hỏi: "Bọn em qua đó, thế nhưng làm thế nào để giúp Ngật Tang Hoạt Phật đây?"

Chung Hướng Lượng nói: "Bảo vệ an toàn cho hắn, đừng để hắn bị người ám sát, hơn nữa giúp hắn vạch trần âm mưu của Hồng Lạt ma giáo."

"Ừm, chuyện này có thể, bọn em sẽ cố hết sức." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Thiên Minh, căn cứ vào tình báo của bọn anh, trong Hồng Lạt ma giáo cũng có cao thủ của Ma Môn, là Lôi Ma cùng Điện Ma, điều này rõ ràng là do Hồng Lạt ma giáo cấu kết cùng Ma Môn." Chung Hướng Lượng tức giận nói.

"Xem ra, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người xấu cũng thường đi với đám người xấu a." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Thiên Minh, cậu ngàn vạn lần không nên xem thường hành trình tới tây bộ lần này, trong Hồng Lạt ma giáo cao thủ như vân, đặc biệt là tên Lạp Đạt Hoạt Phật kia, võ công cực cao, hơn nữa khi các cậu tới đó, sinh hoạt không quen, hết thảy đều phải cẩn thận." Chung Hướng Lượng nói.

"Vâng, sư huynh, bọn em sẽ cẩn thận. Lần này bọn em đi tây bộ, vừa vặn có thể tránh được Ma vương đuổi giết, nhất cử lưỡng tiện." Trần Thiên Minh nói.

Chung Hướng Lượng gật đầu nói: "Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên mới tìm cậu, nếu như cậu đồng ý, ba ngày sau sẽ xuất phát."

"Ba ngày, gấp như vậy sao?" Trần Thiên Minh kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, ba ngày đã là muộn rồi, hiện tại thế cục Lạt Ma giáo bên kia đặc biệt rất chớ khẩn trương, đã kinh động tới Long chủ tịch, chủ tịch nói nhất định phải tận lực hòa bình giải quyết chuyện này." Chung Hướng Lượng nhẹ nhàng mà nói. Ngay cả người đứng đầu quốc gia cũng chú ý tới chuyện này, có thể nói là quan trọng tới cỡ nào.

"Em hiểu rồi, sư huynh, ba ngày sau bọn em sẽ xuất phát, đến lúc đó anh an bài nhé?" Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Lần này, cậu mang theo A Quốc, Ngạn Thanh, Tiểu Tô, Tiểu Kiệt cùng Tiểu Ỷ năm người này là được, mang nhiều người quá ngược lại sẽ làm cho người ta chú ý, thân phận của các cậu là đi vào đó thu mua da động vật. Cậu là ông chủ, những người khác là thợ khuân vác. Khi cậu tới tây bộ, người của bọn anh sẽ liên lạc cùng cậu, sau đó sẽ hướng dẫn các cậu tiến tới cao nguyên, đến lúc đó Ngật Tang Đạt Kiệt Hoạt Phật sẽ phái người tới đón các cậu." Chung Hướng Lượng nói.

"Vâng." Trần Thiên Minh đáp.

"Thiên Minh, lần này con của cậu còn chưa có đầy tháng, để cậu rời khỏi nhà, anh là sư huynh cũng cảm thấy áy náy." Chung Hướng Lượng xấu hổ nói.

"Không sao, chuyện trọng yếu của sự tình của quốc gia mà." Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

"Thiên Minh, hiện tại xem như cậu đã biến thành đại nhân vật rồi, cậu có mục tiêu gì không?" Chung Hướng Lượng hỏi.

"Mục tiêu gì?" Trần Thiên Minh khó hiểu hỏi.

"Đúng, trước kia cậu chỉ là một anh thầy giáo, có nghĩ làm chuyện gì khác không? Mà bây giờ cậu đã có võ công, còn có rất nhiều người cần cậu bảo vệ, cậu có tham vọng gì không." Chung Hướng Lượng nói.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát, rồi nói: "Sư huynh, thật xấu hổ, trước kia thật sự em có suy nghĩ, muốn có thật nhiều tiền, về sau hay là cứ để em đi theo anh phục vụ cho quốc gia đi!"

"Thiên Minh, hảo nam nhi chí ở bốn phương, đặc biệt chúng ta là những nam nhân có võ công, hắn là nên báo đáp tổ quốc, vì tổ quốc rơi đầu, đổ máu cũng không từ. Đặc biệt là khi quốc gia cần chúng ta, chúng ta nên đứng ra, cho dù có góp chút sức lực cũng được!" Chung Hướng Lượng nhìn Trần Thiên Minh nghiêm túc nói.

Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ nhiệt huyết, đúng vậy, chính mình cho tới bây giờ còn không nghĩ xa tới như vậy, không có khát vọng lớn lao gì, chẳng qua là Chung Hướng Lượng kêu mình làm một chút chuyện vì quốc gia mà thôi, bây giờ nghe Chung Hướng Lượng nói, bản thân mình đã hiểu ra, trong lòng thoáng cái trở nên sáng tỏ.

Hảo nam nhi, nên đền đáp quốc gia. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm giác trước kia mình trải qua bao cực khổ, còn phải đi tây bộ nữa, tâm tình cũng hoàn toàn không giống như lúc trước nữa. Bởi vì hắn nghĩ chính mình làm việc cho quốc gia, phía sau hắn còn có một lực lượng cường đại hậu thuẫn duy trì, còn có gì phải sợ nữa!

"Thật sự rất cảm ơn sư huynh, em hiểu rồi!" Trần Thiên Minh cũng nghiêm túc hồi đáp.

Chung Hướng Lượng nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của Trần Thiên Minh, cuối cùng biến thành hòa hoãn lại, hắn biết Trần Thiên Minh đã được đả thông tư tưởng. Cho nên hắn ha ha cười nói: "Thiên Minh, cậu có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, vì quốc gia, có khi chúng ta nên hy sinh mình hoặc là gia đình, nhưng mà như vậy cũng đáng giá, xá gì mình ta, bảo vệ một phương tổ quốc!"

"Đúng, xá gì mình ta, bảo vệ một phương tổ quốc!" Trần Thiên Minh gật đầu kiên định nói.

"Được, Thiên Minh, xem ra anh không nhìn lầm cậu. Hiện tại tạm thời chúng ta nên ở trong bóng tối, cậu phải nhớ kỹ, bóng tối không phải là vĩnh viễn, ánh sáng sớm muộn cũng sẽ xuất hiện." Chung Hướng Lượng đứng lên vỗ vai Trần Thiên Minh, nói.

"Sư huynh, anh yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, hai ngày này cậu đi thông tri cho bọn A Quốc để chuẩn bị đi, đến lúc đó dẫn các cậu tới sân bay, mà ở phi trường, các cậu cũng phải bí mật đi vào, đừng để cho người khác biết các cậu đi tây bộ. Từ tình báo mà xem, Ma Môn cùng Hồng Lạt ma giáo cấu kết, nếu như bọn họ biết chính phủ phái người đi hỗ trợ mà nói, thực sự tình thế sẽ càng thêm loạn." Chung Hướng Lượng nói.

"Khi em tới đó, bọn Lôi Ma nhất định sẽ nhận ra em thôi." Trần Thiên Minh lo lắng.

"Các cậu tận lực tránh gặp mặt bọn Lôi Ma là được, nếu như bọn họ Hồng Lạt Ma biết các cậu trợ giúp Hoàng Lạt Ma, nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái. Cho nên khi các cậu tới đó, nên tận lực che dấu thân phận của mình. Hơn nữa các cậu nên giảm bớt việc xuất hiện ở chỗ đông, để bớt phiền toái không cần thiết." Chung Hướng Lượng dặn dò.

"Bọn em sẽ chú ý, đến Hoàng Lạt ma giáo, em sẽ cùng thương lượng với Ngật Tang Đạt Kiệt Hoạt Phật." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Chung Hướng Lượng đột nhiên biến sắc, hung hăng nói: "Thiên Minh, lúc cần thiết, có thể giết người, thế nhưng phải làm thật sạch sẽ, đừng để cho người Hồng Lạt ma giáo biết. Đặc biệt là bốn đệ tử dưới trướng Lạp Đạt Hoạt Phật, nếu có cơ hội xử lý bọn chúng, tương đương với việc Lạp Đạt sẽ mất một cánh tay. Nhưng mà bọn chúng đều là nhân vật quan trọng, muốn âm thầm xử lý bọn chúng, nói dễ như vậy sao, ài!" Chung Hướng Lượng lại lắc đầu nói.