Lưu Manh Lão Sư

Chương 540: Tiên sinh thần bí




Đây là thủ đoạn chính trị, cũng là tác phong đối đãi với địch nhân của Chung Hướng Lượng bọn họ. Đối với một đám người hung ác, lại không có chứng cớ để bắt người, cũng chỉ có dùng phương pháp này để đối phó với bọn chúng. Có khi tàn nhẫn đối với địch nhân, chính là nhân từ đối với chính mình. Chung Hướng Lượng chính là muốn mượn tay của Trần Thiên Minh, để diệt trừ đam hại nhân kia.

Thiên Minh gật đầu nói: "Sư huynh, em sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu, anh cứ yên tâm đi." Đối phó với đám người xấu kia, Trần Thiên Minh cho tới bây giờ cũng chưa từng nương tay.

Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói: "Thiên Minh, anh nghe Tiểu Oánh quỷ quyệt kia nói, cậu cho nó mười năm công lực à?"

"Đúng vậy." Trần Thiên Minh đáp.

"Ha ha, đây quả thật là phúc khí của nó, không duyên cớ lại để nó chiếm được mười năm công lực." Chung Hướng Lượng vì Chung Oánh có được mười năm công lực mà cao hứng.

Trần Thiên Minh vã mồ hôi, tại sao lại nói là vô duyên vô cớ, là nàng ta bắt chẹt chính mình a, nàng dạy Hà Đào luyện công, chính mình cho nàng mười năm công lực. Nhưng mà Trần Thiên Minh không nói chuyện này ra với Chung Hướng Lượng.

"Thiên Minh, nội lực hiện tại của cậu đã tăng tới mức nào rồi? Lần này giúp Tiểu Oánh đưa vào nội lực, có gây ảnh hưởng tới việc luyện công hay không?" Chung Hướng Lượng có chút lo lắng hỏi.

"Không đâu." Trần Thiên Minh lắc đầu: "Em đã điều tức qua, trên cơ bản là đã khôi phục, ngày mai có thể hoàn toàn khôi phục." Trần Thiên Minh thấy Chung Hướng Lượng lo lắng như vậy, không khỏi cười nhẹ giải thích.

"Không có việc gì là tốt rồi, ngày thứ ba anh sẽ để người tới tìm cậu. Lát nữa anh sẽ báo cáo tình hình cho thượng cấp để phê chuẩn cho các cậu." Chung Hướng Lượng nói xong liền đứng dậy hướng Trần Thiên Minh cáo biệt, sau đó cùng Tiểu Hạ rời đi...

Trong một gian biệt thự bí mật, Ma vương cùng Diệp Đại Vĩ đang ngồi trong đại sảnh, im lặng không ai lên tiếng, dường như bọn họ đang chờ người vậy. Mà trong biệt thự ngoài hai người này ra không ngờ lại không có ai khác. Bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh không tiêng động, yên tĩnh như vậy khiến Diệp Đại Vĩ rất không thích ứng được.

Thế nhưng Ma vương lại đánh mắt nhìn hắn, để hắn không được lên tiếng. Diệp Đại Vĩ đành phải đem lời vừa muốn nói nuốt lại trong bụng.

"Két" bên ngoài biệt thự vang lên thanh âm phanh xe. Ma vương nghe thanh âm này xong, tinh thần hơi chấn động, nhưng hắn vẫn ngồi yên chỗ cũ không hề động thân.

"Kẹt" cánh cửa biệt thự bị mở ra, hai người đàn ông cao lớn mang mặt nạ đẩy cửa ra. Lúc này từ bên ngoài đi vào một người đeo mặt nạ, người này là một người trung niên, thân mặc một bộ tây trang màu đen.

Ma vương thấy người này tới, vội vàng đứng dậy, cười mị mị nói: "Tiên sinh, anh đã tới rồi."

"Ha ha, Ma vương, để cho anh đợi lâu rồi." Người đeo mặt nạ được kêu là tiên sinh kia cười ha ha nói với Ma vương: "Đây là ai vậy?" Tiên sinh này chỉ vào Diệp Đại Vĩ, không vui nói.

"Tiên sinh không cần khẩn trương, đây là đồ đệ của tôi, gọi là Diệp Đại Vĩ, là người tuyệt đối tin tưởng được, từ khi Tiểu Thái bị người giết, hắn chính là thủ hạ đắc lực nhất của tôi." Ma vương vội vàng giải thích.

Tiên sinh gật gật đầu buông lỏng, nói: "Nếu như là người tin được, vậy cũng không vấn đề gì. Ma vương, hiện tại anh còn là chủ trì võ lâm đúng không?" Tiên sinh đi đến sô pha đối diện với Ma vương ngồi xuống, sau đó nhìn Ma vương hỏi. "Đúng vậy, tuyệt đối không có vấn đề, tiên sinh anh không biết chứ tôi chính là long đầu của võ lâm, hiện tại toàn bộ đám người trong võ lâm đều phải nghe tôi cả." Ma vương cao hứng bừng bừng kể. Dường như hắn đang khoe khoang với tiên sinh vậy.

"Không phải là còn có Huyền Môn cùng Đạo Môn hay sao?" Tiên sinh không tin tưởng nói.

Ma vương lắc đầu phất phất tay không đồng ý nói: "Tiên sinh còn có điểm không biết, người của Huyền Môn đã bị tôi đả bại, đoạn thời gian gần nhất này tôi sẽ tóm lấy Huyền Môn. Đạo Môn lại không đủ làm cho tôi lo lắng, bọn họ chỉ là một điểm nhỏ mà thôi, tôi mà muốn diệt bọn chúng, quả thực không cần tốn nhiều sức."

Tiên sinh cao hứng nói: "Tốt, tốt, vậy tôi an tâm rồi, Ma vương, nếu như anh có thể chính thức nắm chức chủ trì võ lâm trong tay, đại sự của chúng ta đã thành công một phần tư rồi, còn vấn đề ở tây bộ, cùng với một ít lực lượng ở nước ngoài trợ giúp, bọn họ đã nhất trí rồi, chuyện kia cũng dễ làm thôi."

"Đúng, đúng, còn có một bộ phận khác của tiên sinh nữa mà." Ma vương thấy tiên sinh không có nói tới lực lượng của hắn, cho nên vội vàng nói ra.

"Ha ha, Ma vương, anh cứ yên tâm đi, một bộ phận kia của tôi sớm đã chuẩn bị tốt rồi, nói thật nhé, tôi đã an bài vài thần tín tại các quân khu ở nước ngoài rồi, tuy không phải là hoàn toàn nắm lấy, thế nhưng một khi chúng ta khởi sự, bọn họ cũng sẽ lập tức tới giúp thôi." Tiên sinh an ủi.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ma vương mừng rỡ, chính yếu nhất của một quốc gia chính là quân đội, hiện tại tiên sinh đã đem người của hắn an bài tại các quân khu, đến lúc đó lo gì đại sự không thành!

"Tốt rồi, Ma vương, chuyện này cứ quyết như vậy đi, nếu như sau khi thành công, Z quốc chia làm hai nửa, tôi bắc, anh nam, mọi người đều chiếm một phương, thế nào?" Tiên sinh hỏi.

"Được, tôi đồng ý với ý kiến này." Ma vương gật đầu nói. Đề nghị như vậy, trước kia bọn họ cũng đã bàn qua, hiện tại chẳng qua là xác nhận lại mà thôi.

Tiên sinh cười cười nói: "Ma vương, vậy anh vất vả một chút rồi, nếu như anh làm tốt chuyện võ lâm, tây bộ, nước ngoài, ba chuyện này, sau đó chính là lúc chúng ta bắt đầu khởi sự."

"Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ thúc đẩy sớm chuyện này." Ma vương nói.

"Đúng rồi, Ma vương, tôi phải nhắc anh một chuyện." Tiên sinh đột nhiên nói.

"Chuyện gì?" Ma vương hỏi.

"Lần này tây bộ bên kia có khả năng có chút phiền toái, Quốc An bên kia đã phái người qua hỗ trợ, anh có phải cũng nên phái người đi hỗ trợ Lạp Đạt hay không?" Tiên sinh có chút lo lắng nói.

"Quốc An cũng nhúng tay vào? Bọn họ phái ai tới vậy? Anh có thể điều tra ra không?" Ma vương nhíu mày nói.

Tiên sinh nói: "Tôi đã điều tra ra rồi, bọn họ phái sáu người tới, đầu lĩnh là một người tên Trần Thiên Minh, nghe nói là người của Huyền Môn, đây chính là kẻ đối đầu sống còn cùng anh đó!"

"Trần Thiên Minh?" Ma vương tức giận đến nỗi nắm chặt tay ghế.

"Đúng, chính là hắn, lần này hắn mang theo năm thủ hạ đi tây bộ, là giúp Ngật Tang Kiệt đối phó với Lạp Đạt, anh phải chú ý đó, ngàn vạn lần đừng để bọn chung phá hoại đại sự tại tây bộ của chúng ta." Tiên sinh nói.

"Biết rồi, tôi sẽ an bài người." Ma vương gật đầu nói.

"Anh biết là tốt rồi, nghe nói Trần Thiên Minh kia võ công cực cao, các anh cũng nên cẩn thận một chút." Tiên sinh nói.

"Chuyện này xin tiên sinh cứ yên tâm, Trần Thiên Minh tuy có võ công cực cao, thế nhưng hắn từng là bại tướng dưới tay tôi, hơn nữa, thủ hạ của tôi cũng không phải ăn không ngồi rồi." Ma vương khoát khoát tay không đồng ý nói, hiên tại Trần Thiên Minh trong mắt hắn đã không phải là chuyện trọng yếu gì rồi.

"Tôi đi đây, nếu như có chuyện gì, cứ liên lạc với tôi." Tiên sinh nói xong liền gật đầu với Ma vương, sau đó đi ra. Hai người đàn ông đeo mặt nạ canh cửa ở ngoài không ngờ dường như biết tiên sinh này muốn đi, vì vậy đều nhanh chóng kéo cửa ra. Khi tiên sinh đi rồi, hai người đàn ông cao to mới lặng lẽ đóng cửa lại.

Diệp Đại Vĩ thấy cửa đã đóng, vì vậy quay sang nói với Ma vương: "Sư phụ, hai người đàn ông kia võ công rất cao thì phải!"

"Đúng vậy, bọn họ là là người bảo vệ tiên sinh, luôn luôn đi theo tiên sinh. Tuy ta chưa từng giao thủ cùng bọn họ, thế nhưng có thể cảm nhận được, võ công của bọn họ ngang ngửa với ngươi." Ma vương gật đầu nói.

"Tiên sinh này thật kỳ quái." Diệp Đại Vĩ lại lên tiếng. Buổi tối hôm nay gặp không ít chuyện kỳ quái, Ma vương chỉ nói với hắn là tới gặp một người, sau đó hắn thấy một màn này. Nghe ngữ khí của tiên sinh này, dường như không phải người tầm thường.

"Đại Vĩ, không nên nói những lời không cần thiết, biết không?" Ma vương trừng mắt liếc nhìn Diệp Đại Vĩ.

"Nhưng, sư phụ, vừa rồi con nghe xong cái tên tiên sinh kia nói, con rất tức a, dựa vào cái gì mà chúng ta làm nhiều chuyện như vây, sau khi thành công lại phải đem giang sơn chia cho hắn một nửa?" Diệp Đại Vĩ nhỏ giọng nói. Tuy hắn đã nghe được tiếng xe hơi nổ máy, phỏng chừng tiên sinh kia đã rời đi, thế nhưng hắn vẫn cẩn thận nhỏ giọng xuống.

"Ngươi thì biết cái gì?" Ma vương mắng. "Ngươi có biết thân phận của vị tiên sinh này không? Hắn là..." Ma vương đột nhiên nghiến răng, không nói ra. "Dù sao ngươi nên biết, thân phận của tiên sinh rất đặc biệt, nếu như ta không trợ giúp hắn, ta cũng không thể nào thành công. Hơn nữa, lần khởi sự này, đều là nghe lời của hắn mới nghĩ ra đó. Cách làm của hắn cũng giống như ta vậy."

Diệp Đại Vĩ vốn muốn hỏi Ma vương thân phận của tiên sinh kia, thế nhưng Ma vương vừa rồi định nói, cuối cùng lại thôi, thật đáng tiếc. Diệp Đại Vĩ thầm nghĩ như vậy. "Nhưng con nghe hai người nói, tổng cộng là có bốn chuyện, chúng ta làm ba việc, hắn làm có một việc, vì cái gì mà hắn muốn chia một nửa đất nước a, theo lý mà nói hắn chỉ được một phần tư mới đúng." Diệp Đại Vĩ không phục nói.

"Đại Vĩ à, có một số việc chúng ta phải nhờ tới tiên sinh, như vấn đề tây bộ lần này, nếu như không phải tiên sinh, chúng ta làm sao biết được Trần Thiên Minh đi bộ tây?" Ma vương nói: "Sau này chúng ta còn rất nhiều chuyện muốn tiên sinh hỗ trợ nữa."

"Sư phụ nói cũng đúng, thế nhưng trong lòng con vẫn không phục." Diệp Đại Vĩ làm ra bộ dáng tức giận. Hắn rất rõ tính cách của Ma vương, Ma vương không bao giờ chịu thiệt cả.

"Hắc hắc, ta cũng không phục, nhưng mà ai nói chuyện tình vừa rồi nhất định sẽ xảy ra a?" Ma vương âm âm cười.

"Ý của sư phụ là..." Diệp Đại Vĩ khó hiểu hỏi.

"Trước tiên chúng ta thống nhất Z quốc, sau đó cùng cùng tiên sinh phân chia thiên hạ, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Ha ha!" Ma vương ngửa mặt lên trời cười to, làm như hắn đã nghĩ ra được chuyện tình gì đó rất cao hứng vậy.

Diệp Đại Vĩ bừng tỉnh đại ngộ, cũng nhỏ giọng vừa cười vừa nói: "Ý của sư phụ là, sau khi chiếm được thiên hạ sẽ xử lý tiên sinh, sau đó chúng ta chiếm toàn bộ thiên hạ." Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa làm một tư thế chém đầu.

"Ừ, Đại Vĩ, không tệ, xem ra ngươi đi theo ta lâu như vậy cũng học được một chút thông minh rồi đó.

Tiên sinh muốn chiếm tiện nghi của ta, không dễ như vậy đâu, dưới tay hắn có cao thủ, thế nhưng không quản như thế nào cũng không cao bằng ta, hơn nữa chúng ta vốn là hòa hảo hợp tác, đột nhiên lại quay sang phản ước, liệu ai có thể đoán được?"
Ma vương vuốt cằm cười gian. Đây là nguyên nhân vì sao tiên sinh nhắc tới hạ ước phân định thiên hạ mà hắn cũng đồng ý ngay.

"Sư phụ rất cao nha, một chiêu nay, tiên sinh lại giúp chúng ta không công chiếm được thiên hạ." Diệp Đại Vĩ vỗ mông ngựa nói.

"Đại Vĩ, sau này ngươi nên cố gắng học hỏi một chút, vì sao ba chuyện kia đều do Ma Môn chúng ta làm, một điểm chúng ta cũng không bị thiệt! Nguyên nhân rất đơn giản, đó là do ba chuyện mà người của Ma môn chúng ta đi làm liền có thể nắm được thế lực võ lâm, tây nước ngoài ba khối lực lượng trong tay, đến lúc đó chúng ta sử dụng ám chiêu đối phó với tiên sinh, những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì. Ha ha!" Ma vương lại cười to, nói.