Lưu Manh Lão Sư

Chương 618: Thập phần nguy hiểm




Ngày hôm nay Hà Liên tới đài truyền hình để có một bài phát biểu. Đây là một cuộc vận động dân chúng có sự tham gia của nhiều đơn vị nên Thị ủy quyết định để cho Hà Liên thay mặt tất cả, đến đài truyền hình để gặp mặt, phát biểu và động viên dân chúng, nói mọi người tin tưởng vào các lực lượng trong thành phố.

Thời gian gần đây, sau vụ thanh trừng Hoa Hắc bang, dân chúng trong thành phố cảm thấy không an tâm với tình hình an ninh. Hà Liên muốn thông báo trước toàn dân về việc sẽ mạnh tay thanh trừ các thế lực hắc ám ở thành phố M. Ban đầu kế hoạch này cũng không được các lãnh đạo của thành phố và đài truyền hình đồng ý vì Hà Liên là người mới. Thế nhưng sau khi nghe nói có thượng cấp từ trung ương chỉ đạo, nên ngay cả lãnh đạo khác của thành phố cũng không có ý kiến gì nữa.

"Thiên Minh, hôm nay các em nhất định phải bảo vệ được Hà Liên, nếu như ông ấy bị ám sát tại đài truyền hình thì rõ ràng hành động trấn an dư luận của chúng ta coi như phá sản. Chẳng những vậy, tình hình thành phố ta sẽ trở nên tồi tệ hơn, các thế lực hắc ám sẽ trỗi dậy." Chung Hướng Lượng dặn dò bọn Trần Thiên Minh vào buổi sáng trước khi xuất phát.

"Sư huynh, anh cứ yên tâm đi, bọn em nhất định sẽ bảo vệ tốt Hà thúc." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Chung Hướng Lượng nói tiếp: "Thiên Minh, thượng cấp ở trung ương đã biết dã tâm của bọn Ma vương, cũng đã biết chuyện bọn chúng làm nhiều việc thương thiên hại lý. Bởi vậy thượng cấp đã có quyết định phải diệt trừ Ma vương. Nhưng bởi vì tới nay vẫn chưa có chứng cứ cụ thể để đối phó hắn, vừa rồi cũng chỉ có thể ra tay với Hoa Hắc bang và sòng bạc Thường nhạc mà thôi. Trước mắt có thể giảm bớt thế lực của Ma vương, nhưng cũng khiến hắn vô cùng thấu hận Hà Liên."

Trần Thiên Minh nói: "Sư huynh, như vậy Hà thúc hôm nay sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Đúng vậy, gần như chắc chắn sẽ có nguy hiểm, anh cũng đã nói qua với Hà Liên để ông ấy biết. Bất quá người này thật đúng là gan dạ, không có chút e ngại gì cả." Chung Hướng Lượng gật đầu nói. "Cũng chính bởi chuyện nguy hiểm này nên thực tế có nhiều người muốn tranh vị trí của ông ta nhưng cấp trên cũng chưa thể thay thế nhạc phụ của em được."

"Sư huynh, anh cứ yên tâm đi, em sẽ tận lực chiếu cố nhạc phụ tương lai của minh." Trần Thiên Minh biết rõ hôm nay việc bảo vệ này nguy hiểm hơn nhiều, chắc chắn Ma vương sẽ phái cao thủ ám sát bằng được Hà Liên để ngăn chặn hành động thanh trừ lần này.

Vì vậy, Trần Thiên Minh gọi bọn Lâm Quốc tới bàn bạc thật kỹ. Sẽ có một đội cảnh sát đi trước, Lâm Quốc và Ngô Tổ Kiệt đi cùng đội này. Tiểu Tô và Chiêm Ỷ đi cùng xe của Hà Liên ở giữa, Chiêm Ỷ là người lái xe luôn. Trần Thiên Minh và Ngạn Thanh đi một chiếc xe khác ngay sau xe của Hà Liên. Ngoài ra còn một đội xe cảnh sát khác đi đoạn hậu. Bất quá bọn Trần Thiên Minh cũng hiểu rằng với võ công của Ma Vương và Diệp Đại Vỹ thì đội cảnh sát này căn bản không đối phó được.

Trong xe của Hà Liên ngoài Tiểu Tô và Chiêm Ỷ còn có Hà Đào nữa. Lúc trước, khi nghe nói lần này Hà Liên đi sẽ có nguy hiểm thì nàng nhất định đòi đi bằng được. Nàng muốn ở bên động viên cha mình, bản thân nàng có Huyết Hoàng Nghĩ, lại được Trần Thiên Minh truyền thụ thêm công lực, nên võ công của nàng so với Ngô Tổ Kiệt thậm chí còn cao hơn nhiều.

"Lão Đại, tại sao lại không để Tiểu Ny và Lý Quân đi cùng hỗ trợ?" Trương Ngạn Thanh khó hiểu hỏi Trần Thiên Minh.

"Không cần đến vậy. Năng lực vài người chúng ta cũng đủ để bảo vệ Hà thúc rồi", Trần Thiên Minh quả thật lúc này thấy rất tự tin. Công lực của hắn lúc này tiến bộ không ít. Chỉ cần hắn với Trương Ngạn Thanh liên thủ lại thì chắc chắn có thể đối phó được với Ma Vương. Mà xung quanh Hà Liên cũng còn có không ít cảnh sát bảo vệ, bên trên còn có trực thăng giám sát. Bọn họ chỉ cần cầm cự chốc lát thì chắc chắn có người đến trợ giúp.

Trương Ngạn Thanh nói: "Lão Đại, lần trước anh mang về mấy bình hồng tửu ngon tuyệt, lần sau lại mang về nữa nhé".

Trần Thiên Minh mắng: "Đừng có đùa. Lần đó khổ cực lắm ta mới mang về được đó". Dương Quế Nguyệt, cô có khí phách thật đấy, dám lừa gạt tôi. Lần sau mà tôi gặp lại cô nhất định sẽ phải cho cô bẽ mặt một phen. Nhớ lại chuyện này Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy ấm ức vì bị Dương Quế Nguyệt nuốt lời lúc cuối.

Xe tới đài truyền hình, Trần Thiên Minh bọn họ lập tức tản ra làm bảo vệ vòng ngoài. Không lâu sau đó Hà Đào khoác tay Hà Liên đi vào đại sảnh. Đại sảnh này ở ngay phía ngoài của Đài Truyền hình, vừa là phòng hội nghị, cũng có thể làm phòng tổ chức tiệc tối, có thể chứa đến một, hai ngàn người.

Để đảm bảo an toàn, Cục Công an cũng phái ra một trăm công an đến duy trì trật tự xung quanh. Còn việc đảm bảo sự an toàn cho Hà Liên thì chủ yếu do Trần Thiên Minh bọn họ phụ trách. Tham gia chương trình lần này còn có lãnh đạo phụ trách các đơn vị của Ngành Công an.

"A Quốc, em ở phía trước. Ngạn Thanh ở bên trái, Tiểu Tô bên phải, còn anh ở phía sau", Trần Thiên Minh nói vào tai nghe.

Bọn Trần Thiên Minh đứng xung quanh cách xa xa Hà Liên một chút. Bởi vì trong đại sảnh có khá nhiều người nên nếu đi theo Hà Liên lộ liễu quá sẽ khiến người ta giễu cợt. Mà lối đi cũng như tầng trên đã có cảnh sát trông coi rồi, chưa kể đến Hà Đào cũng đi theo sát Hà Liên khiến nhiều người còn tưởng cô là thư ký của Hà Liên.

"Lão Đại, phía này không có gì lạ", Lâm Quốc cùng Tiểu Tô hậu thuẫn phía sau đã kiểm tra kỹ khu đó.

"Vậy là tốt rồi, hai người các em cứ ở phía trên đó. Anh với Ngạn Thanh ở phía này", Trần Thiên Minh nói. Nói chung thì ở bên trên đó không đáng lo ngại lắm, chủ yếu là ở phía dưới, sợ rằng có người của Ma Môn giả mạo tiến vào mà gây chuyện.

Hà Liên nhìn lại bài phát biểu trong tay. Hà Đào đang đứng phía sau ông ta. Chương trình trực tiếp này sẽ diễn ra trong khoảng mười phút. Lối đi đã có bốn cảnh sát cầm súng canh giữ, đám người Ma Môn có tới đây sợ cũng không làm được gì.

Trần Thiên Minh ở bên sờ tai nghe: "A Quốc, Ngạn Thanh, Tiểu Tô, mấy cậu có thấy gì bất thường không? Ngày hôm nay phải tuyệt đối tập trung. Ngay sau buổi phát biểu này, toàn bộ các lực lượng sẽ đồng loạt tiến hành thanh trừ các thế lực hắc ám. Theo nguồn tin của Chung Hướng Lượng sư huynh thì toàn bộ mười mấy hắc bang ở huyền khu đều có quan hệ với Ma môn. Thế lực của bọn này cũng phát triển quá nhanh mà, mấy năm trước chỉ có ở ngọn núi Ma môn mà thôi."

"Hết thảy bình thường!" Lâm Quốc nói.

"Hết thảy bình thường!" Trương Ngạn Thanh cũng lên tiếng. Bọn Tiểu Tô cũng báo không có vấn đề gì. Bây giờ căn bản bọn họ đã bố trí đâu vào đấy, nếu có người xông vào quấy rối chắc chắn sẽ bị chế trụ.

Trần Thiên Minh nhìn tình huống bốn phía xung quanh. Khi hắn đưa mắt đi một lượt, bất chợt nhìn về phía Hà Liên. Hắn nhìn thấy gần ông ta có một cảnh sát để râu mép khá dài. Mà râu mép người này nhìn khá đặc biệt. Cảnh sát cũng để râu mép sao? Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Đột nhiên hắn phát hiện người này có chút quen mặt.

"Hắn là ai vậy nhri? Hình như mình đã từng gặp rồi thì phải." Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Ồ, hắn lớn một chút nữa thì giống hệt Diệp Đại Vĩ. Trần Thiên Minh cả kinh, hắn lập tức chạy thẳng tới chỗ đó, muốn nhìn kỹ hơn xem có đúng là Diệp Đại Vĩ không.

Cảnh sát râu mép kia thấy Trần Thiên Minh chạy về phía mình thì lập tức nhảy về phía Hà Liên.

Thấy cảnh sát râu mép kia sử dụng khinh công thì thầm kêu không hay. Lập tức triển khai công lực, hết sức phóng theo. Nhưng mọi chuyện đã trễ, tên cảnh sát râu mép đã tiến đến rất gần chỗ Hà Liên.

Hà Đào ở gần phát hiện thấy có một cảnh sát lộn xộn, đang định ra tay tấn công thế nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá gần, nàng chưa kịp động thủ thì đã bị tên cảnh sát kia điểm huyệt, thuận tiện hắn cũng chế trụ huyệt đạo của Hà Liên.

"Diệp Đại Vĩ, mày dừng lại cho ta." Trần Thiên Minh nhìn thấy cảnh này thì kêu to lên.

Cảnh sát râu mép kia cười âm hiểm: "Trần Thiên Minh, không nghĩ ra chuyện gì của bọn tao mày cũng phải nhúng mũi vào. Bất quá, lần này mày thua rồi. Hà Liên nhất định phải chết."

Trần Thiên Minh nói: "Diệp Đại Vĩ, mày giết người thì cũng không chạy thoát được đâu, chắc chắn sẽ chết thôi. Nếu như mày thả Hà Đào và cha của nàng ra, tao sẽ tha cho mày, tuyệt đối không giết." Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngầm vận nội lực, chuẩn bị nếu Diệp Đại Vĩ động thủ thì lập tức ra tay.

"Ha ha, Trần Thiên Minh, mày cho rằng mày có thể nhanh hơn tao sao? Hiện giờ cả Hà Đào và Hà Liên đều đang ở trong tay tao đó." Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa đưa hai tay bóp cổ cả Hà Đào và Hà Liên. Chỉ cần hắn vận sức một chút thôi thì cả Hà Liên và con gái đều sẽ chết trong tay hắn. Bất quá lúc này hắn đang nghĩ biện pháp làm thế nào có thể thoát được sau khi giết hai người này. Cơ hội trốn thoát quả thật quá nhỏ, bốn phía lúc này đều là cao thủ của Trần Thiên Minh.

Diệp Đại Vĩ đột nhiên nghĩ ra một kế, trước tiên cứ giết Hà Liên đã, sau đó lấy Hà Đào làm con tin để chạy. Như vậy, nhiệm vụ hôm nay của hắn vẫn hoàn thành mà cái mạng lại không mất. "Trần Thiên Minh, mau kêu toàn bộ người của mày rút lui, nếu không ta giết bọn họ." Diệp Đại Vĩ kêu lên. Ngay khi bọn Trần Thiên Minh rút lui, hắn sẽ giết Hà Liên, sau đó bắt cóc Hà Đào, dù sao cả hai người đều đã bị hắn điểm huyệt.

"Diệp Đại Vĩ, mày nghĩ tao có thể tin mày sao? Mày mau chóng thả Hà Đào và cha nàng ra, tao sẽ bỏ qua cho mày lần này." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Hắn không phải không biết Diệp Đại Vĩ là người như thế nào. Nếu như toàn bộ rút lui thì hắn sẽ giết người rồi tìm cách đào tẩu ngay.

"Được, mày không nghe lời tao, vậy tao sẽ giết Hà Liên trước, để xem hắn còn ngồi được ở cái ghế Cục trưởng cục Công an nữa không." Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa tăng lực ở tay. Hà Liên chỉ cảm thấy yết hầu bị nghẹn lại, gần như không thể hít thở nữa. "Trần Thiên Minh, mày nhìn đi, tao sắp giết chết cục trưởng cục công an, nhạc phụ tương lai của mày đây."

Trần Thiên Minh thấy vậy vội kêu lên: "Diệp Đại Vĩ, chúng ta hãy thương lượng đã, mày buông tay ra đi." Bây giờ khoảng cách từ chỗ mình tới Diệp Đại Vĩ không gần, bay lại thì khẳng định đủ thời gian để hắn giết chết ít nhất một người, nên không thể vọng động.

"Mày trước hết cứ lui ra sau cho ta." Diệp Đại Vĩ hung tợn kêu lên.

"Được, để tao lui ra phía sau một chút, mày cũng buông tay ra đi." Trần Thiên Minh thấy tay Diệp Đại Vĩ càng ngày càng bóp chặt thì đành lùi lại hai bước.

Diệp Đại Vĩ thấy vậy mới lỏng bàn tay ra một chút, Hà Liên bây giờ mới hít thở thoải mái được.

Hà Liên là một người kiên cường, ông thấy Trần Thiên Minh bị Diệp Đại Vĩ uy hiếp phải lui ra phía sau thì vội vàng kêu lên: "Thiên Minh, cậu không cần để ý đến ta, mau giết tên xấu xa này đi."

"Mẹ kiếp, muốn chết hả?" Diệp Đại Vĩ vung tay điểm luôn vào á huyệt của Hà Liên.

"Diệp Đại Vĩ, mày mau thả cha tar a." Hà Đào thấy Diệp Đại Vĩ đối xử với cha mình vậy thì khóc lóc kêu lên.

"Hắc hắc, Hà Đào, có phải cô em đang hối hận không? Nếu như lúc trước làm theo lời của anh thì chắc chắn anh đã đối xử với cha con em vô cùng tốt rồi." Diệp Đại Vĩ gian xảo cười, hắn cảm thấy đặc biệt vui vẻ khi Hà Đào khóc lóc, "Ôi, nếu cô em đi theo ta thì tốt biết bao."

Trần Thiên Minh oán hận nói: "Diệp Đại Vĩ, tao đã lui lại rồi, mày mau thả người đi."

"Mẹ kiếp mày Trần Thiên Minh, mày lui hẳn ra ngoài đi, bằng không tao không khách khí đâu." Diệp Đại Vĩ mắng to.