Lưu Manh Lão Sư

Chương 647:  Lại bị đánh lén




Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt liền tối sầm lại. Không ngờ tên Tiết Phương siêu cấp đa sự đâng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Trần Thiên Minh đã chết cả trăm lần rồi.

Chị Đình cũng phát hiện Tiết Phương đang đứng ở trước cửa, nàng cố sức vùng ra khỏi vòng tay ôm ấp của Trần Thiên Minh, sau đó nói với Tiết Phương: "Tiểu Phương, sao khuya vậy mà em còn tới đây?"

"Chị Đình, có phải chị đang trách em cắt đứt chuyện tốt của hai người không." Thanh âm của Tiết Phương càng ngày càng lạnh.

"Đâu có, chị đang cùng Thiên Minh thương lượng đại sự mà." Chị Đình ngượng ngùng cười cười.

Trần Thiên Minh nghĩ thầm, ta ngất, sớm biết thế này sau khi chị Đình bước vào ta đã đóng cửa lại rồi, tên bóng đèn lớn này muốn vào cũng không được.

Tiết Phương nói: "Chọ Đình, chị đừng nói xạo, có chuyện vừa bị người ta ôm vừa thương lượng công việc được sao? Xem ra tên Trần Thiên này lại đang giở trò xấu với chị."

"Tiểu Phương, em đừng nên nói như vậy, em xuống trước đi, chị xuống liền đây." Chị Đình nói với Tiết Phương.

Tiết Phương tức giận "hừm" một tiếng, sau đó bước xuống dưới.

Mja, ỷ vào ngươi là sư đệ của chị Đình thì hay lắm sao? Trần Thiên Minh thầm mắng: "Chị Đình, chúng ta tiếp tục tâm sự đi." Trần Thiên Minh nói.

Chị Đình lắc đầu nói: "Thiên Minh, đêm đã khuya, có chuyện gì mai chúng ta nói tiếp, chị xuống dưới ngủ, em cũng nên ngủ sớm đi." Nói xong, chị Đình bước lại bên cạnh Trần Thiên Minh, hôn lên mặt Trần Thiên Minh một cái rồi bước xuống dưới.

Trần Thiên Minh vuốt nơi vừa được chị Đình hôn lên, tiếc nuối nhìn chị ấy bước ra khỏi phòng.

Hắn tiếp tục nằm trên giường suy nghĩ một hồi, sau đó ngã lên giường quấn chăn đi ngủ. Vì sợ có kẻ đánh lén, Trần Thiên Minh đã bảo ba người Lâm Quốc thay phiên trực ca đêm, mỗi người canh hai giờ, có thể thay nhau trực đến hừng đông.

"Reng reng..." Từ đầu giường của Trần Thiên Minh bỗng phát ra tiếng kêu. Nghe loại âm hưởng này, Trần Thiên Minh vội nhảy từ trên giường xuống, đây là tín hiệu cảnh báo, bọn họ mang theo từ nước Z một ít thiết bị để làm phương tiện hành động cho họ. Trước khi ngủ, bọn họ đều đặt ở đầu giường mình thiết bị cảnh báo này, người có nhiệm vụ trực khi phát hiện có kẻ địch, sẽ rung chuông cảnh báo.

Trần Thiên Minh thu thập qua loa một vài thứ của mình, sau đó liền xông ra bên ngoài. Khi hắn vọt ra trước cổng nhà thì phát hiện Lâm Quốc bị một đám người vây bắt, nhìn động tác của Lâm Quốc thì có thể đã bị thụ thương.

"Ta tới đây." Trần Thiên Minh hét lớn một tiếng khiến đám người kia phải dạt ra, tuy cú rống này không lợi hại bằng "Sư tử hống", nhưng vẫn khiến địch nhân run lên, tạm dừng công kích với Lâm Quốc.

Mấy tên phiên quốc thấy Trần Thiên Minh khí thế bừng bừng, vội vàng dành nội lực chống đỡ. nhưng nội lực của chúng không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, nên bị Trần Thiên Minh đánh cho khiến phải lùi lại mấy bước.

"A Quốc, chú sao rồi?" Trần Thiên Minh sốt ruột nhìn Lâm Quốc, hắn biết với thân thủ của Lâm Quốc không thể đánh thắng được mấy kẻ phiên quốc này.

Lâm Quốc nhăn mặt xoa xoa ngực cười khổ: "Lão đại, em không sao." Lâm Quốc không dám kêu đau với Trần Thiên Minh, nếu như không nhờ Trần Thiên Minh tới kịp, thì có thể hắn sẽ bị mấy tên phiên quốc này đánh chết. Vừa rồi khi đang trực khi phát hiện địch nhân lẻn vào, hắn liền phát cảnh báo, sau đó tấn công mấy tên phiên quốc, không ngờ võ công chúng cao đến thế, hắn bị đánh trúng mấy quyền đến thọ thương.

Trần Thiên Minh cũng nhìn ra Lâm Quốc đang thụ thương, hắn vội cầm lấy tay Lâm Quốc để truyền nội lực cho đàn em, tuy nội lực này không thể khiến Lâm Quốc khỏi ngay, nhưng có thể giúp nội lực của hắn khôi phục mấy phần.

"Lão đại, anh đừng lãng phí nội lực vì em." Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh truyền nội lực vào cơ thể mình, lo lắng nói. Hiện giờ cường địch đã đến, Trần Thiên Minh lại không để ý tới an nguy của bản thân mà truyền nội lực cho hắn.

"Chú đừng nói nữa, nhanh điều tức đi, ngăn cản nội thương xâm nhập." Trần Thiên Minh thấy có nhiều kẻ xông tới, vội vung tay trái lên, bốn đạo chân khí song song phóng ra bên ngoài. Trần Thiên Minh giờ đang dùng huyết khí điều thương cho Lâm Quốc, dùng chân khí khác để đối phó với địch nhân. Nếu như ngày hôm qua Trần Thiên Minh còn không dám làm vậy, một bên vừa giúp Lâm Quốc điều thương vừa đối phó với địch nhân.

Nhưng từ khi song tu, nội lực hắn mạnh đến mức cả hắn cũng không thể ngờ được. "Bình:, Trần Thiên Minh đánh chúng được một chưởng, lần này vì Trần Thiên Minh đang giúp Lâm Quốc điều thương, cho nên chỉ đánh ngang với bọn chúng.

Mấy tên phiên quốc đã từng thấy qua võ công của Lâm Quốc, nhưng không thể ngờ võ công hắn lợi hại đến như vậy, vốn cho rằng thừa dịp lúc hắn đang điều thương cho Lâm Quốc để giết chết hắn, nhưng ngay cả chạm đến người hắn cũng chẳng thể.

Lúc này, nhóm chị Đình cũng đã vọt ra, bọn họ thấy đám địch nhân mà cả kinh, không ngờ địch nhân đến nhanh như vậy, xem ra đại sứ quán bên kia cũng có chuyện. Thực ra bọn chị Đình đâu ngờ nổi, cả quốc an bí mật như thế cũng có cả nội gián, thì bí mật của đại sứ quán khó mà giữ kín để nhiều người biết, càng không cần nói.

"
Ha ha, bọn mày đều đến đủ rồi, kế tiếp không ai chạy thoát được." Lợi Mã bước ra từ trong bóng đên, hắn sợ sáu người Trần Thiên Minh chạy thoát, cho nên dùng mấy tên thủ hạ để dẫn dụ đám Trần Thiên Minh ra hết toàn bộ.

"
Lợi Mã, bọn mày muốn tìm chết hay sao?" Trần Thiên Minh thấy Lợi Mã chỉ dẫn theo mười mấy người, liền lạnh lùng quát. Lần trước chúng chẳng phải đối thủ của hắn, giờ võ công mình đã tăng lên không ít, lần này không phải vội vã chạy trốn nữa, trước hết phải giết chết chúng đã.

"
Vậy sao? Ha ha, bất quá lần này khiến bọn mày thất vọng rồi, tao còn có viện quân." Lợi Mã vừa nói xong, hiệu trưởng của Lợi Mã đã mang vài người bước ra.

Thấy vài người bên hiệu trưởng, ngực Trần Thiên Minh liền đập "
thình thịch", lão già đầu linh kia bước đi nhẹ nhàng như bay, hình như không tốn chút chức nào, xem ra ở đây võ công của lão cao nhất.

"
Hiệu trưởng, thằng này chính là Trần Thiên Minh, võ công hắn lợi hại nhất." Lợi Mã thấy hiệu trưởng đã bước ra, vội vàng cúi lưng cung kính nói.

Hiệu trưởng nhìn Trần Thiên Minh và nói: "
Người này tuổi còn trẻ vậy mà đã có võ công cao như thế, thật khó khiến cho ta tin được."

Nghe tiếng kêu của Lợi Mã, Trần Thiên Minh thầm kêu hỏng bét, Lợi Mã là đội trưởng đội hành động, nhưng lại kêu lão già hiệu trưởng cung kính như thế, xem ra đêm nay lão già này mới là đối thủ chính của hắn. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh chuẩn bị hạ thủ tên hiệu trưởng, bắt giặc phải bắt tên cầm đầu.

Hiệu trưởng cũng nhìn ra ý đồ của Trần Thiên Minh, khi Trần Thiên Minh xông tới phía hắn, hắn cũng lập tức xông thẳng tới chõ Trần Thiên Minh. Khi hắn tiến đến, toàn thân hắn đã được một tầng bạch quang bao bọc lấy, cứ như là hộ thể thần cong của hắn. Trong lòng hiệu trưởng rất khinh thường Trần Thiên Minh, hắn tưởng một gã non choẹt như Trần Thiên Minh, dù học võ từ lúc ở trong bụng mẹ cũng chẳng thể nào mạnh hơn hắn được.

Vì vậy, hiệu trưởng muốn dùng nội lực đỡ một chưởng của Trần Thiên Minh, xem rốt cục bản lĩnh của Trần thiên Minh đến cỡ nào. Hộ thể thần công của hiệu trưởng đã có từ hai mươi năm nay, cao thủ giao thủ cùng hắn chẳng ai đánh được đến người hắn, mới đến bên người hắn đã bị hộ thể thần công của hắn gây ra thương tích.

"
Ầm." Trần Thiên Minh thấy hiệu trưởng cũng tiến đến đánh hắn, đương nhiên hắn cũng không phụ lòng "hảo ý" của lão ta. Hắn dùng khí lực toàn thân đánh vào người hiệu trưởng. Một tiếng nổ vang, hiệu trưởng bị Trần Thiên Minh đánh đến nổi phải lui về sau mấy bước.

Hiệu trưởng quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, với nội lực của mình lại bị tên thanh niên này đánh văng về phía sau, thiếu chút nữa đã bị thương.

Trần Thiên Minh cũng thầm hối hận, nếu như không phải đã truyền một phần nội lực cho Lâm Quốc, nhất định mình đã đánh lão già này trọng thương rồi.

"
Không ngờ mày lại lợi hại như vậy." Hiệu trưởng căm hận nói. Hộ thể thần công của hắn có điểm đặc thù, hắn dùng nội lực để tương hỗ, thực ra so với nội lực hắn dùng để công kích Trần Thiên Minh cũng không kém là bao, cho nên Trần Thiên Minh có thể đánh vỡ hộ thể thần công của lão, chứng tỏ nội lực của Trần Thiên Minh còn mạnh hơn cả lão.

"
Ha ha, cũng thường thôi, đáng tiếc quá, lần này chúng ta chỉ phái tới nhị lưu cao thủ như tao, nếu như phái nhất lưu cao thủ tới, mấy lão già như lão chỉ có thể đi gặp tổ tông thôi." Trần thiên minh cũng không dám chủ quan, cao thủ bên cạnh lão già rất nhiều, đang chuẩn bị đối phó hắn.

Hiệu trưởng nhăn mặ nói với mấy kẻ bên cạnh: "
Bọn mày đối phó chúng, tao sẽ xử lý thằng nhóc này." Tuy hắn không dám xưng đệ nhất ở phiên quốc, nhưng tại phiên quốc rộng lớn hắn là một trong mười đại cao thủ, cho nên hắn không thể để mất mặt mũi, nếu như ngay cả thằng nhóc này lão đánh cũng không lại, vậy thể diện của lão còn đâu!

Mấy cao thủ ở bên cạnh liền bay tới tấn công bọn chị Đình, tấn công sát chiêu, chiêu chiêu đều muốn lấy mạng bọn chị Đình.

Chị Đình đành phải đánh với tên đàn ông phiên quốc bốn mươi tuổi trước mặt mình, bởi vì hôm qua nàng đã song tu cùng Trần Thiên Minh, cho nên nội lực của nàng đã tawg lên không ít, đánh cho tên phiên quốc thiếu chút nữa lạc hoa lưu thủy(tơi bời hoa lá). Lợi Mã ở bên cạnh thấy tình huống không ổn, vội xông lên liên thủ với tên đàn ông phiên quốc. Có thêm tên Lợi Mã, nên chị Đình lập tức rơi xuống thế hạ phong.

Dưới tình huống kẻ thù người đông thế mạnh, bọn Lâm Quốc đánh không nổi, lại có thêm mấy giáo viên từ trường hành động võ công cao cường, còn mạnh hơn cả người của đội hành động, bọn họ càng đánh không lại. Bọn họ cũng biết, nếu đánh tiếp như vậy, bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

Hiệu trưởng triển khai khinh công cùng đánh với Trần Thiên Minh. Tuy hiệu trưởng tuổi không còn trẻ, nhưng hắn không hề để lộ một chút lụ khụ của ông già. Hắn giờ chẳng khác con báo công kích Trần Thiên Minh, tốc độ như tia chớp, còn lộ ra chưởng phong bạch quang, chiêu chiêu đều muốn đánh bại Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cũng chẳng ngồi không, tám đạo chân khí trong cơ thể liền hợp thành một đạo, thực khí mạnh mà có lực đánh cho hiệu trưởng phải nhảy về phía trước. Hiệu trưởng không ngờ võ công của địch thủ lợi hại như vậy, có lúc hắn phát ra nội lực âm dương tương hỗ, cứ như có hai loại nội lực khác nhau, hay là có hai người đang đánh hắn.

Nếu như không phải dương cương chân khí của Trần Thiên Minh không bằng âm nhu chân khí, đánh ra nội lực không cân bằng, không phát huy hết uy lực của đòn đánh, hiệu trưởng sớm đã bị hắn đánh bại. Bất quá, Trần Thiên Minh như vậy cũng đã khiến hiệu trưởng giật mình, một thanh niên hai mươi tuổi lại đánh cho lão phải xuống thế hạ phong, nếu như để kẻ khác biết, thật là cười hở nguyên cả hàm răng.

Hiện giờ hiệu trưởng có chút hối hận, lúc đó đã cự tuyệt yêu cầu cùng nhau đối phó với Trần Thiên Minh của Lợi Mã, cho rằng Trần Thiên Minh chẳng phải đối thủ của mình, cho nên mới cự tuyệt. Hiện giờ mình có mặt mũi nào yêu cầu Lợi Mã giúp đỡ hỗ trợ mình chứ?

Tuy thế hiệu trưởng cũng chẳng quá lo, mình chỉ rơi xuống thế hạ phong thôi, chờ lát nữa những người khác giết chết mấy người trong nước Z xong, mình sẽ cố ý để họ đối phó với Trần Thiên Minh