Lưu Quang Chi Thành

Chương 16: 16: Gia Đình Vàng Ngọc






Tiếng sấm đinh tai nhức óc ầm ầm vang dội khắp phía, từng tia sét như những thanh kiếm sắc bén xẹt ngang qua bầu trời, những hạt mưa lớn như bao phủ trời đất từ từ trút xuống, giống như một dòng sông từ trên bầu trời đổ ập xuống mặt đất.

Trút xuống mặt đất một biển nước mênh mông vô tận.

Ngồi trên xe, mọi người không thể nhìn thấy con đường phía sau lưng, cũng chẳng thể thấy rõ hình ảnh phía trước mặt.
Vài chiếc xe bấm còi vọt nhanh vào cổng lớn nhà họ Dung, chạy xuyên qua bãi cỏ, rẽ ngoặt rồi phanh gấp, dừng lại lại trước hiên nhà.
Dung phu nhân sắc mặt trắng bệch đứng đợi ở hành lang, nhìn thấy vệ sĩ đưa Dung Phương Lâm xuống xe, xông tới ôm chầm lấy con gái.
"Con của mẹ, con muốn dọa chết mẹ sao! Thế nào? Con có bị thương không?"
"Con không sao" Dung Phương Lâm không kiên nhẫn đẩy tay mẹ mình ra, "Người bị tập kích là đại ca."
Dung phu nhân ngập ngừng nhìn về phía con riêng: "Gia Thượng, con không có sao chứ?"
"Không sao." Dung Gia Thượng lãnh đạm trả lời " Cô giáo Phùng đã cứu tôi"
Phùng phu nhân nhìn thấy tay áo Phùng Thế Chân dính đầy máu thì kinh ngạc hô lên: "Phùng tiểu thư bị thương sao? Còn không nhanh đi mời bác sỹ Trần tới đây."
Phùng Thế Chân vội vàng nói: " Chỉ là xước da một chút thôi, tôi tự mình bôi nước thuốc là được rồi.

Vì vết thương nhỏ như thế này mà bắt bác sỹ Trần phải mất công đi một chuyến giữa trời mưa to như vậy tôi thấy rất ngại.
Từ trong phòng khách bỗng truyền ra tiếng cười sang sảng.

Một người đàn ông trung niên cao lớn sải bước đi tới.
Người đàn ông có gương mặt vuông vắn, lông mày rậm, mũi cao, mặc một bộ trường sam phẳng phiu, tuy ăn mặc rất lịch sự, nhưng ở ông ta lại toát lên khí chất tội phạm rất nồng đậm.
Người này rõ ràng không phải Dung Định Khôn nổi danh nho nhã.
"Lần này phu nhần mời đúng gia sư rồi.

Không chỉ có thể dạy dỗ tri thức cho các vị thiếu gia tiểu thư, mà còn là phúc tinh của Dung gia, giờ khắc quan trọng còn có thể cứu mạng người nữa.

Người đàn ông đi tới trước mặt Phùng Thế Chân, chắp tay vái, " Phùng tiểu thư, cảm ơn cô đã bảo vệ Gia Thượng."
Dung phu nhân đứng bên cạnh nói: " Triệu gia là anh em kết nghĩa của lão gia nhà chúng tôi."
Phùng Thể Chân vội kinh sợ nói: "Ông chủ Triệu quá khen rồi.

Tôi chỉ tiện tay cầm chậu hoa đập người xấu, cứu được đại thiếu gia cũng chỉ là ăn may mà thôi.
Triệu Hoa An cất tiếng cười to tràn đầy trung khí làm rung động màng nhĩ của mọi người xung quanh.
"Phùng tiểu thư quả là nữ trung hào kiệt.

Cô bị thương nên về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.


Đợi ông chủ Dung quay về, sẽ nhất định khen thưởng cho cô"
Phùng Thế Chân qua loa ừ một tiếng, vén vạt váy bước lên lầu.
Phía sau, giọng nói của Triệu Hoa An thoắt cái mềm dịu, nói với Dung phu nhân: "Nhìn đi, tôi đã nói mà, sẽ không có chuyện gì, nha đầu Phương Lâm kia cũng không có chuyện gì sao"
"Phương Lâm thật sự có chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa." Dung phu nhân quay qua nói với Dung Gia Thượng: " Cha cậu biết chuyện xảy ra hôm này rồi, nói sẽ quay về sớm.

Mấy người các cậu gần đây đừng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong nhà mấy hôm đi"
Phùng Thế Chân đi qua chỗ rẽ của cầu thang liếc mắt nhìn xuống, liền bắt gặp trên gương mặt thô kệch của Triệu Hoa An hiện ra vẻ dịu dàng hiếm có.

Cô nhanh chóng bước lên lầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Phùng Thế Chân đẩy cửa phòng ra, gió mạnh bỗng nhiên thổi vào làm giấy bay tứ tung khiến căn phòng trở nên vô cùng bừa bộn.
Cửa sổ mở rộng, rèm cửa điên cuồng tung bay, bên ngoài trời đất âm u hỗn độn, một tia sét như thanh kiếm thần khổng lồ cắt ngang qua nền trời.
Phùng Thế Chân vội vàng đi đến đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên ánh đèn gian phòng phía đông đối diện chợt sáng lên, cô nhìn thấy Dung Gia Thượng cũng đang đóng cửa sổ.
Xuyên qua màn mưa, bốn mắt chạm nhau, Phùng Thế Chân sửng sốt giật minh.

Anh ta ở phòng đối diện?
Một cơn gió mạnh thổi đến cuốn theo nước mưa táp vào mặt khiến cho Phùng Thế Chân lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống mà khép cửa sổ lại.

Mưa gió bên ngoài giống như một đoàn binh mã hùng mạnh người trước ngã xuống người sau đứng lên,đập thùng thùng lên cánh cửa kính.
Dung đại thiếu gia ở phòng đối diện ư?
Vậy tối hôm qua, anh ở trong căn phòng sáng đèn phía đối diện không phải đã nhìn thấy dáng vẻ mặc váy ngủ mà múa may quay cuồng của cô rồi sao???
Hai má Phùng Thế Chân oành một cái đỏ như phát sốt.
Dưới chân dẫm phải vật gì đó, thì ra là chiếc máy bay giấy mà hồi sáng Dung Gia Thượng đã ném cho cô.
Tờ giấy gần như ướt sũng, Phùng Thế Chân cẩn thận nhẹ nhàng từ từ mở nó ra, nét bút máy trên đó cũng bị ngấm nước mà nhòe đi, khó khăn lắm mới có thể nhận ra được.
Phùng Thế Chân bật chiếc đèn bàn lên, ngồi trong căn phòng bừa bộn, xem từng câu từng câu đáp án bài thi trên tờ giấy.
Hai mươi câu hỏi chính, và hai câu hỏi phụ, toàn bộ đều trả lời đúng.
Lại nhớ đến thành tích tốt nghiệp miễn cưỡng đạt trung bình của Dung đại thiếu gia, Phùng Thế Chân không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Má Trần được Dung phu nhân dặn dò, dẫn theo hai người làm tiến vào phòng, một lần nữa dọn dẹp phòng ngủ, thay ga trải giường sạch sẽ.
"Phùng tiểu thư", má Trần đột nhiên hỏi "Có phải sắp có chiến tranh rồi không?"
Phùng Thế Chân bối rối trong giây lát, sau đó nở nụ cười: "Đều là cái các đại soái đánh giặc, chắc không đánh vào trong thành đâu.

Càng huống hồ chúng ta đang ở Tô giới mà.

Hiện nay, không ai dám đắc tội với người nước ngoài đâu"
Má Trần thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Nghe nói lão gia sắp về, để chúng tôi quét dọn Tây Đường.


Ngày mai sợ là sẽ bận rộn lắm đây.

Phùng tiểu thư có việc, có thể dặn dò má Ngô.
Phùng Thế Chân gật gật đầu, " Tôi biết rồi, má Trần cứ làm việc của mình đi."
Má Trần đang chờ Phùng Thế Chân thuận theo câu chuyện mà tìm mình hỏi thăm về Dung lão gia.
Tại sao không sống ở nhà chính mà lại sống Tây Đường? Nhị di nương có từ nhà mẹ quay về không? Có sở thích gì không? những thắc mắc giống như vậy, vân vân...
Nhưng Phùng Thế Chân lại thiếu dây thần kinh nhiều chuyện, trong đầu toàn là sách vở, tỏ vẻ nhiều chuyện một chút cũng lười biếng.
Má Trần nghẹn một bụng muốn bà tám chuyện riêng tư của chủ nhân, giống như buồn ỉa mà không thể vào WC, nôn nóng bất an, dò xét hỏi: " Lão gia là người rất ôn hòa, Phùng tiểu thư không cần lo lắng đâu"
Phùng Thế Chân gật đầu," Tôi biết rồi.

Cảm ơn Má Trần"
Má Trần thật sự không nhịn nổi nữa rôi, tỏ vẻ vô cùng thần bí, nhanh chóng tám chuyện: "Lão gia đã trở về, nhị di nương cũng sẽ về theo.

Nói mới nhớ, trước đây nhị di nương cũng tốt nghiệp từ trường nữ sinh, đã thi đậu đại học.

Đáng tiếc trong nhà thiếu nợ quá nhiều, lão gia tốt bụng trả tiền thay cho gia đình cô ấy, vậy nên cô ấy đã thôi học đến hầu hạ lão gia để đền ơn.

Lão gia thích nhất là kiểu nữ sinh tri thư đạt lễ như cô ấy.
Phùng Thế Chân như cũ giả vờ cười đến cực kì ngây thơ đơn thuần, nói "Nhị di nương số mệnh thật may mắn, gặp được người tốt như lão gia"
Má Trần thấy cô giống như nghe không hiểu, lại nói thêm "Nhị di nương còn có một người em gái, được lão gia tài trợ đi học, năm nay mới tốt nghiệp trung học.

Lão gia rất thích cô ấy, lần này xuống phía nam cũng mang theo cô ấy đi cùng."
Cái này ngược lại là một tin tức mới.

Dung Định Khôn lẽ nào còn ngủ với em vợ?
Má Trần thấy Phùng Thế Chân láng máng hiểu được rồi, lúc này mới đắc ý rời đi, thật giống như anh hùng hoàn thành xong việc nghĩa và rút lui.
Sau bữa tối, ngoài trời đã hoàn toàn tối om.

Cơn mưa lớn bất chợt này giống như quân lính hành quân gấp gáp, vội vã qua biên giới, rồi biến mất ở phía xa chân trời, chỉ để lại khung cảnh hỗn loạn.
Phùng Thế Chân mở cửa sổ, không khí ẩm ướt và mát mẻ tràn vào trong phòng.


Bên ngoài, tiếng dế mùa thu râm ran vang lên khắp sân viện, những giọt nước từ phiến lá rơi xuống ao tạo nên những tiếng rì rào nho nhỏ.

Một con bướm đêm bay vào phòng, bị ánh sáng của chiếc đèn bàn thu hút, vỗ cánh mãi không chịu bay đi.
Bầu trời tối đen như mực,màn đêm như một mái vòm nhung màu đen tuyền khổng lồ bao phủ xuống mặt đất.
Khách du lịch sợ nhất đêm tối đen như thế này, không có ánh sáng tìm không thấy phương hướng, không chú ý một chút sẽ rất dễ mắc sai lầm, ngã đến thương tích đầy mình.
Phùng Thế Chân chốc lát nghĩ đến thế cục hỗn loạn nhà họ Dung, chốc lát nghĩ đến kế hoạch của mình và Mạnh Tự An, chốc lát lại nghĩ vụ bắt cóc và đánh nhau ban ngày, đầu óc rối bời.
Cuối cùng, suy nghĩ của cô vẫn đặt lên người Dung Định Khôn sắp quay trở về.
Dưới trướng Dung Định Khôn có hai phụ tá một văn một võ, văn là Dương Tú Thành, võ chính là Triệu Hoa An người đàn ông mà Phùng Thế Chân vừa mới nhìn thấy kia.

Người này thay Dung Định Khôn phụ trách đội vũ trang riêng chuyên vận chuyển hàng buôn lậu.

Tất cả những chuyện cần giải quyết bằng vũ lực đều đến tay Triệu Hoa An.

Truyện Điền Văn
Dung Định Khôn cùng những người quyền cao chức trọng, giàu lên từ những đồng tiền bất chính đều mắc một căn bệnh chung đó là lòng nghi ngờ quá lớn, ngay cả đối với hai vị phụ tá thân cận ông ta cũng không thật lòng tin tưởng.

Dương Tú Thành là có quan hệ mật thiết với nhà họ Hoàng, Triệu Hoa An thì là công cao hơn chủ, nắm giữ quá nhiều quyền lực.

Dương Tú Thành chỉ cần chịu đoạn tuyệt với nhà họ Hoàng, thì việc giữ được vị trí của mình không hề khó.

Còn Triệu Hoa An mặc dù nói là quyền lực lớn, nhưng bởi vì vài năm trước được Dung Định Khôn cứu mạng, nên có tiếng là trung cẩu.

So với Dương Tú Thành, Dung Định Khôn càng tin tưởng ông ta nhiều hơn.
Trước mắt, Dương Tú Thành có vẻ là đối tượng dễ dàng công phá hơn.
Phùng Thế Chân ngay lập tức nghĩ đến vị Dư tiểu thư nhu nhược đáng thương như bông hoa nhỏ kia.

Đồ trang sức kim cương của Đỗ Lan Hinh như vì sao bling bling tỏa sáng trên bầu trời, còn Dư tiểu thư là cô gái đếm những vì sao đó.

Lúc Đỗ Lan Hinh nhắc đến chuyện bản thân được đi nghỉ phép ở Nhật Bản, đi du lịch ở châu Âu, Dư tiểu thư cực kì hâm mộ, chỉ hận bản thân không phải là người được đi.
Dương Tú Thành thông minh khôn khéo như vậy, sao có thể không nhìn không ra điều đó?
Chẳng lẽ tình yêu thật sự có thể che mắt, bịt tai, khiến con người ta vứt bỏ hết lớp áo giáp, nguyện trở thành một kẻ ngốc không hề có khả năng phòng vệ?
Cũng chính vì những biểu hiện của Dương Tú Thành cùng danh tiếng thông minh khôn khéo trước đây của anh ta không phù hợp, làm cho Phùng Thế Chân nhất thời không biết làm cách nào để đánh bại anh ta.
Mà nói đến tình yêu.

Trước mắt Phùng Thế Chân lại hiện lên ánh mắt u sầu nhung nhớ người yêu của Dung đại thiếu gia.
Chỉ có những lúc như vậy, người thanh niên đó mới không còn vẻ kiêu ngạo, mà có thêm mấy phần tính khí của thiếu niên.
Nhưng vị thiếu gia nhìn qua có vẻ tự phụ thanh cao đó lại có thể một mình tay không tất sắt áp đảo bọn bắt cóc.

Bản lĩnh đó không thể một sớm một chiều mà luyện ra được, chắc hẳn anh đã phải chăm chỉ khổ luyện nhiều năm rồi.


Một người có thể chịu đựng gian khổ và kiên nhẫn luyện tập võ thuật cũng phải là một người có tính kiên trì và nhẫn nại cao.

Một người có những phẩm chất đó, làm sao thể là kẻ ăn chơi đàn đúm không nên thân trong miệng người ngoài được?
Dung Định Khôn à Dung Định Khôn, ông rốt cuộc là dạy ra đứa con trai như thế nào vậy?
Gió đêm thổi như tiếng còi vang khiến Phùng Thế Chân nằm trên giường trằn trọc, ngủ không yên.
Có lẽ là do ban ngày nhìn thấy máu, những mảnh ký ức đã phủi bụi nằm sâu trong trí óc lại lần nữa mở rộng, giống như con dã thú nóng nảy bất an bị chấn áp nhiều năm,luôn giãy giụa gầm thét trong lồng giam, mong được bứt phá, thoát ra khỏi gông xiềng.
Phùng Thế Chân lại mơ thấy thảm kịch khi còn nhỏ của mình.
Lúc đó, cô chỉ mới hơn 3 tuổi, theo lẽ thường còn chưa tới tuổi nhớ được những sự việc đã xảy ra, nhưng luôn có những mảnh kí ức vụn vặt rồi lại dường như rất quan trọng hiện lên, như thể bàn tay thượng đế đã cố tình sắp đặt, để chúng như được in sâu vào trong tâm trí của Phùng Thế Chân.
Trong cơn mưa phùn không dứt, bầu trời u ám ảm đạm, mẹ ruột của cô hiền từ khoác thêm cho cô chiếc áo bông dầy, vẫn luôn ôm cô ngồi trên xe lửa.
Hai mẹ con cô đã đi một quãng đường rất dài, những thành phố ồn ào huyên náo và cả những vùng hoang vu vắng lặng, cứ thế nối tiếp mà lùi lại phía sau họ.

Cậu em trai nhỏ ê a tự nói trong vòng tay của mẹ.
Mẹ ruột lay cô tỉnh dậy và đưa cô cho của người đàn ông xa lạ.

Chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên đầu người đàn ông khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô dùng sức vật lộn mà nhảy xuống đất.
Chẳng mấy chốc, tiếng hét thảm thiết của mẹ ruột vang lên.

Cô chạy trong bóng tối với nỗi kinh hoàng và không biết gì, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một cơn đau dữ dội, và sau đó một cơn lạnh buốt bao trùm lấy cô.
Phùng Thế Chân không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ ruột cô, nhưng lại nhớ kĩ hai câu bà nói với chính mình:
Một câu bà khàn cả giọng kêu: "Chạy mau..."
Còn một câu kia, là khi bà đem cô đưa qua cho người đàn ông nói: "Ngoan, kêu cha"
"Cha...cha..."
Phùng Thế Chân đột nhiên mở bừng mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Há mồm thở dốc kịch liệt.
Đêm vẫn tối đen như cũ, không nhìn thấy gì, không nơi nào để đi.

Qua nhiều năm như vậy, Phùng Thế Chân phát hiện mình vẫn bị mắc kẹt trong bóng tối, hoảng sợ chạy trốn, không thể tìm ra lối thoát như đứa bé năm xưa.
Cô lau mồ hôi, ngồi dậy, khóe mắt bỗng nhiên có một chút ánh sáng.
Ánh sáng đến từ cửa sổ phía đối diện.
Dung Gia Thượng vẫn còn chưa ngủ, cửa sổ sáng sủa ấm áp vẫn giống y như ngày đầu tiên nhìn thấy, lại là nơi sáng sủa thu hút cô nhất trong đêm tối cô đơn.
Phùng Thế Chân nhìn về phía cửa sổ, nỗi sợ hãi và hoảng sợ còn lại dần dần tan biến, tâm trí của cô dần trở lại yên bình và tĩnh lặng.

Cr: facebook luuquangchithanhvnfc
Edit: G.