Lưu Quang Dạ Tuyết

Chương 6: Tiền trần như yên




Bởi vì tất cả mọi người theo sau đều đi bộ nên xe ngựa di chuyển rất chậm, khi đến được Mạch Thành cũng đã là chính ngọ, may mắn dọc đường đi đều không gặp thêm vụ ám sát nào, tất cả bình an đến tướng quân phủ.

Đại môn tướng quân phủ vô cùng bề thế, tường cao ba trượng, thị vệ canh gác vừa trông thấy xe ngựa từ đằng xa liền chạy vội vào bẩm báo. Khi bọn họ xuống xe ngựa, một vị quản gia vội vàng tiến đến nghênh đón, hắn cao giọng nói, “Tần Nghênh theo lệnh phu nhân nghênh đón Tuyền Ki công tử, trên đường thật vất vả cho công tử rồi”

Mặc Sĩ Hề vòng tay đáp lễ, Tần Nghênh lại nói tiếp, “Phu nhân đang đợi tại phòng khách, thỉnh công tử đi theo ta”. Khóe mắt hắn vô tình lướt lên xe trông thấy Thẩm Hồ, nhãn tình nhất thời sáng lên, hắn vui vẻ lên tiếng, “Thiếu gia, ngài cũng đã về rồi!”

Thẩm Hồ nhăn mặt, hữu khí vô lực nói, “Lão nhân tìm một nhân vật tài giỏi như vậy truy bắt ta, ta có thể không trở về sao?”

Tần Nghênh cười vài tiếng rồi nói, “Hy vọng lần sau thiếu gia không dám bỏ trốn nữa, bất quá…vận khí của ngài thật tốt, hôm kia tướng quân nhận được thánh chỉ nên đã thượng kinh diện thánh rồi, hiện tại không có mặt trong phủ.”

Lời còn chưa dứt, tinh thần Thẩm Hồ đột nhiên phấn khởi, sức sống bỗng chợt ùa về, “Thật sao? Tốt quá tốt quá!”. Nói xong, hắn nhảy ra khỏi xe từ cửa số rồi chạy mất.

Tần Nghênh lắp bắp kinh hãi, hắn vội vàng cao giọng gọi theo, “Chậm đã…thiếu gia…người không thể lại chạy đi a…!”, chỉ là Thẩm Hồ đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mặc Sĩ Hề đứng bên cạnh thản nhiên nói, “Cứ để hắn đi”.

“Nhưng mà…”

“Ta đã lưu lại trên người hắn một loại chỉ bạc, hắn sẽ không thể chạy thoát”, thấy tròng mắt của Tần Nghênh như muốn rơi xuống, khóe môi Mặc Sĩ Hề khẽ cong lên để lộ một nụ cười “tự tiếu phi tiếu”.

Tần Nghênh ngượng ngùng nói, “Chuyện này…tại hạ hoàn toàn không có ý trách công tử, chẳng qua …thiếu gia là trái tim của lão gia phu nhân chúng ta, bình thường một ngón tay cũng không để người động tới, vậy nên…thỉnh công tử thủ hạ lưu tình. Đúng rồi, phu nhân vẫn đang chờ tại phòng khách, thỉnh công tử đi lối này”. Nói xong, Tần Nghênh xoay người đi trước dẫn đường.

Dọc đường đi, hai bên thành cầu nở hoa rực rỡ, dãy hành lang được trang trí bằng hàng rào trúc xanh, cảnh trí thấm đượm phong cách Thiên Các lâm viên cực kì nho nhã xinh đẹp. Cuối cùng, bọn họ đi đến khu nhà trước. Phòng ốc nơi này được chia thành ba gian, gian giữa là phòng khách, nam bắc hai mặt đều là cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến không khí bên trong căn phòng trở nên ấm áp. Trong phòng có một nữ tử đứng đưa lưng về phía cửa đang bận rộn chăm sóc cho chậu hoa, vòng eo nàng thướt tha, chỉ riêng đường nét thân hình cũng đủ khiến lòng người mê mẩn ba phần.

Tần Nghênh khom người nói, “Phu nhân, Tuyền Ki công tử đã đến”

Vị nữ tử đó lên tiếng nhưng không quay đầu lại, “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi”

Tần Nghênh tuân lệnh lui xuống, Mặc Sĩ Hề ra dấu cho Tô bà bà, Tô bà bà cũng lui ra ngoài, trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại có hai người.

Vị nữ tử vẫn đứng quay lưng về phía hắn, hắn cũng không lên tiếng mà chỉ bình tĩnh đứng một chỗ, hai người dường như đang ngấm ngầm cạnh tranh xem ai kiên nhẫn hơn. Cuối cùng, vị nữ tử đó thở dài lên tiếng nói, “Chậu Ưu Lan này…dù sao cũng không thể cứu sống được nữa rồi”

Mặc Sĩ Hề nhìn lướt qua một chút rồi lên tiếng nói, “Nếu phu nhân tín nhiệm tại hạ, hãy để tại hạ xem qua thử một lần”

Lúc này nữ tử mới quay đầu lại nhìn hắn. Tuy rằng đã sớm nghe nói dung mạo Mật Thị xinh đẹp tuyệt trần nhưng Mặc Sĩ Hề vẫn kinh ngạc, so với lời đồn đại bên ngoài, vị phu nhân này chỉ có hơn chứ không kém. Nàng thoạt nhìn u buồn, tĩnh nhược, đa sầu đa cảm, ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa một nét nhu mì mềm yếu, nữ nhân này trời sinh chỉ để đánh đàn, thổi tiêu, ngâm thi phú.

Mặc Sĩ Hề tiến lên phía trước rồi cẩn thậm kiểm tra một lúc. Thời điểm hắn tập trung xem xét chậu lan, sắc mặt Mật Phi Sắc vẫn điềm tĩnh quan sát hắn, nàng cau mày, thần sắc có phần kì quái, rõ ràng đang nhìn hắn nhưng dường như lại xuyên qua hắn mà ngắm nhìn một người khác. Qua khoảng thời gian độ nửa chung trà, Mặc Sĩ Hề cầm lấy một nắm sỏi rồi từ trong chậu đào ra một chút đất, hắn vừa dùng ngón tay chà chà lên đất vừa nói, “Phu nhân bón cho nó quá nhiều trà, hơn nữa, lại còn là hồng trà, đúng không?”

“Mấy ngày trước, chậu Ưu Lan này xuất hiện hiện tượng khô héo, tất cả hoa đều rũ xuống, ta đã đến bái phỏng hoa ông, hắn bảo ta bón thêm một chút hồng trà xem thế nào”

“Từ xưa đến nay, Vong Ưu Lan luôn được xưng tôn là cực phẩm thiên hạ, khắp thiên hạ không có quá hai mươi chậu, chậu này đến trên tay phu nhân e là vẫn chưa quá một năm, đúng không?”

“Chậu này là do Duẫn Phong đến Thiên Các mang về, đến được tay ta cũng chỉ hơn sáu tháng, vì sao Tuyền Ki công tử lại hỏi vậy?”.

“Vậy là đúng rồi”, Mặc Sĩ Hề mỉm cười xoay người nhìn nàng nói, “ Phu nhân đã quá lo lắng rồi! Hoa Ưu Lan sở dĩ hơi rũ xuống không phải vì sinh bệnh, mà là… nó muốn kết quả”

“Cái gì?”, Mật Phi Sắc giật mình.

“Vong Ưu Lan không giống các loại hoa lan khác, mỗi mười năm nó sẽ kết quả một lần. Quả Ưu Lan rất thơm ngon, hương vị ngào ngạt, lúc này tốt nhất chỉ nên tưới thêm một ít rượu, khi kết quả nó sẽ mang theo một chút hương vị nồng nàn của rượu. Đáng tiếc phu nhân lại sai lầm tưới nước trà, vậy nên nó chẳng những không thể kết quả, ngược lại sắp sửa héo rũ”

“Ta…ta không biết điều này…”, Mật Phi Sắc nắm chặt hai tay, nét mặt lộ vẻ lo lắng, “Như vậy…còn có thể cứu sống không?”

“Xin thứ lỗi, mặc dù tại hạ tìm ra nguyên nhân nhưng vẫn đến chậm một bước, đã không còn biện pháp gì nữa rồi”

Làn mi dày của Mật Phi Sắc khẽ hạ xuống, ánh mắt đượm vẻ u buồn khiến người nhìn thấy không khỏi đau lòng. Mặc Sĩ Hề lại nói, “Bất quá…nếu phu nhân thật sự yêu thích hoa như vậy, tiểu muội Uyển Nhi của tại hạ có một gốc cây có thể dâng tặng cho phu nhân”

Nào ngờ Mật Phi Sắc lại lắc đầu từ chối, “Không cần, dù công tử cho ta một gốc cây mới…cũng không phải là gốc cây này. Có một số thứ…không thể thay thế được”. Nói đến đây, nàng ngẩng đầu dùng lời khách khí, “Nhưng ta vẫn đa tạ ý tốt của Tuyền Ki công tử. Để đến được đây, công tử đã phải vất vả nhiều rồi, sự tình đêm hôm qua ta đã nghe hạ nhân thuật lại, đấy chính là do Phi Sắc sơ xuất”

Mặc Sĩ Hề nhìn nàng chăm chú, hắn trầm giọng nói, “Phu nhân, xin hãy nói hết những gì người biết”

Tay Mật Phi Sắc khẽ run rẩy một chút, nàng thấp giọng lặp lại, “Nói hết những gì ta biết…”

“Đúng vậy, ta năm lần bảy lượt gặp chuyện không hay hẳn không phải ngẫu nhiên, nếu ta đoán không sai…chuyện này chắc chắn có quan hệ với sự kiện quý phủ mất trộm, thỉnh phu nhân thuật rõ mọi chuyện”

Môi Mật Phi Sắc run run, bỗng nhiên nàng xoay người nói, “Công tử theo ta lại đây, có vài thứ ngươi xem xong sẽ hiểu”

Nàng đẩy cửa phòng khách tiến đến thư phòng, bên trong được sắp xếp một loạt giá sách, liếc mắt một cái…ước chừng cũng có khoảng một ngàn quyển. Trên bốn bức tường đều treo bức họa, đều là họa nữ tử hoặc đang đứng, đang ngồi, cười yếu ớt, cau mày…tất cả đều cùng một người. Hơn nữa, ngũ quan người kia với nàng có vài phần giống nhau.

Mặc Sĩ Hề chần chừ nói, “Vị này…là Khuất phu nhân?”

“Đúng vậy, nguyên nàng chính là tướng quân phu nhân…Khuất Cầm”. Khi đề cập đến tên gọi này, biểu tình Mật Phi Sắc trong nháy mắt có phần mất tự nhiên, tuy chưa nói gì đến vấn đề tị nạnh nhưng tựa hồ giữa bọn họ có khúc mắc gì đó không nhỏ, trước sau không thể hóa giải, “Ta muốn công tử nhìn kỹ tay của nàng”

Trên tay vị nữ tử trong tranh mang một đôi vòng tay sặc sỡ, “Đây chính là chiếc vòng tay bị mất trộm”

Ánh mắt Mặc Sĩ Hề dừng trước một bức họa, thanh âm mang theo vài phần buồn bả, “Vị tiên sinh tạo nên chiếc vòng tay này đã sử dụng thiên thạch nam minh ngũ sắc tác thành, chiếc vòng được trao cho người nữ nhân mà hắn yêu quí nhất. Không lâu sau, hắn không cẩn thận ngã xuống dốc núi mà chết. Sau khi hắn qua đời, nữ nhân kia chết tâm không nghĩ đến chuyện xuất giá. Trước lúc lâm chung, nàng đã trao vòng tay của mình cho tiểu chất nữ, cũng chính là Khuất Cầm. Khuất Cầm vô cùng yêu quý vòng tay này, nàng luôn mang theo nó bên mình không hề tháo xuống. Trước khi chết vì bệnh, nàng đã đem vòng tay giao lại cho tướng quân, nói với hắn năm chữ: gặp vòng như gặp nàng”. Tầm mắt Mật Phi Sắc dừng ở nơi xa xăm, tinh thần trở nên phiền muộn, “Công tử, ngươi có biết nguyên nhân vì sao ta phải tìm chiếc vòng này trở về không?”

Mặc Sĩ Hề thấp giọng nói, “Bởi vì đối với tướng quân…đây chính là di vật của Khuất phu nhân?”

Mật Phi Sắc thu hồi tầm nhìn, nàng chuyển mắt nhìn sang hắn rồi đột nhiên nở nụ cười. Nếu hắn đáp đúng, đáng lẽ nàng mặt cau mày có không vui mới đúng, đằng này nàng lại nhoẻn miệng tươi cười, biểu tình lãnh khóc cùng châm chọc.

“Không đúng”, nàng đáp, “Điều ta muốn nói…chính là đôi vòng tay này có ý nghĩa quan trọng đối với tướng quân, cho nên trên cơ bản nó cũng có thể xem là tín vật tượng trưng cho thân phận của đương gia chủ mẫu. Vốn dĩ ta đã muốn có được nó để có thể từ thiếp thất tấn chức chính thất, nhưng vào lúc này nó lại…biến mất. Tuyền Ki công tử, ngươi nói xem, vòng tay bị mất trước đêm ta được phù chính…điều này có nghĩa là gì?”

Trong mắt Mặc Sĩ Hề hiện lên một tia cảm xúc phức tạp. Mật Phi Sắc nhìn hắn, nàng chậm rãi nói từng từ một, “Vậy nên ta mời công tử đến đây, ta tin tưởng với tài trí của công tử có thể giúp ta tìm được chiếc vòng tay bị mất trộm trở về…Nhất định có thể, đúng không?”

Mặc Sĩ Hề im lặng một lúc, sau mới mở miệng nói, “Phu nhân, người xác định vòng tay là do nha hoàn Đề Nhu lấy trộm?”

Ánh mắt Mật Phi Sắc đen trầm xuống, sau một lúc nàng chậm rãi nói, “Có phải nàng lấy trộm hay không đã không còn quan trọng, quan trọng chính là…nàng đã có mang, mà chủ nhân của bào thai kia… là tướng quân”

Một trận gió mạnh nổi lên thổi tung cửa sổ, khí lạnh nhanh chóng tràn vào phòng, một quyển sách từ trên kệ không ai chạm đến bỗng nhiên rới xuống đất, một tiếng “xoạch” vang lên.

“Tháng trước thẩm thẩm của ta đã đến xem qua, nàng để cử ngươi với ta, bảo rằng trong thiên hạ người có thể giúp được ta chỉ có ngươi. Hơn nữa…Tang Nhi phúc bạc mệnh đoản, không thể cùng ngươi kết nghĩa phu thê, điều này mãi mãi vẫn là sự tiếc nuối của Mật gia”. Lúc này khoảng cách giữa bọn họ hơi gần, thanh âm Mật Phi Sắc có thể nghe thấy được sự tiếc nuối lẫn buồn bả.

Mặc Sĩ Hề nhìn vào mắt nàng, đột nhiên cảm thấy bi ai.

Mật Tang…Mật Tang…hồi ức xa xôi nằm sâu thẳm trong tận đáy lòng hắn đang muốn trỗi dậy…

***

“Bà bà, nàng…là một vị cô nương như thế nào?”

Trước khi dùng bữa, Mặc Sĩ Hề trở về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì trên đường đến Mạch Thành đã nhiễm chút phong hàn, hơn nữa đêm qua lại không ngủ ngon giấc nên, hôm nay thì bận rộn cả nửa ngày nên bệnh tình của hắn lại tăng thêm vài phần.

Khi Tô bà bà bê chén thảo dược đến, hắn đang nằm trên ghế đệm đột nhiên lên tiếng đề cập đến vấn đề này.

Tô bà bà vừa sắp xếp hành lý vừa đáp, “Công tử, đang êm đẹp tại sao lại hỏi đến nàng?”

“Chẳng qua…đột nhiên muốn biết…”, Mặc Sĩ Hề nhìn ngọn nến trên bàn, ánh nến lấp lánh trong đôi mắt của hắn, “Ta đã thấy nàng hai lần…nhưng ấn tượng nàng để lại trong tâm trí ta chính là lần gặp cuối cùng, nàng hướng ta kêu khóc, nét mặt tái nhợt, gầy yếu…không nhìn ra bộ dáng…”

Tô bà bà mở nắp hộp, bên trong là mứt hoa quả vô cùng ngon mắt, bà bà lấy từ trong đó ra một miếng mứt đưa đến cho Mặc Sĩ Hề và nói, “Thuốc rất đắng, ăn mứt mơ thay đổi khẩu vị đi…Mật Tang nàng…là một nha đầu si tình”

“Bà bà, nàng…là một cô nương như thế nào?”

Trong mắt Mặc Sĩ Hề có vài phần miên man.



“Phu nhân vốn không đồng ý hôn sự này, người cảm thấy nàng là một nữ tử ốm yếu, gia thế cũng chỉ thuộc loại thường, so với công tử lại lớn hơn một tuổi, đây mới chính là điều trọng yếu. Căn bản phu nhân không muốn công tử còn trẻ như vậy đã đính hôn, vậy nên đã từ chối hôn sự này. Không ngờ sau khi Mật Tang biết tin liền ngã bệnh, hơn nữa bệnh thật sự nghiêm trọng, nương của nàng đến cầu xin phu nhân, lại còn mang đến một chiếc rương lớn. Công tử, người có biết bên trong chiếc rương kia là gì không?”

“Hình như ta có nghe qua…là thư?”

“Đúng vậy, là thư. Tất cả đều là thư nàng viết cho công tử, mỗi ngày một phong thư, tổng cộng đã viết ba trăm linh ba phong thư, thời gian độ khoảng một năm, chỉ là mỗi phong thư đều không được gửi đi. Phu nhân bị chiếc rương thư kia làm cảm động, cuối cùng đã đồng ý cửa hôn sự này”



Cảnh tượng trước mắt mờ dần, ánh nến trên bàn đột nhiên trở nên chói mắt, Mặc Sĩ Hề nhắm mắt lại để lẩn tránh vầng sáng đó.

“Tất cả đã là quá khứ, đừng suy nghĩ nữa!”, Tô bà bà xoay người cầm lấy chén thuốc trên bàn mang ra ngoài, vừa đi đến cửa thì thanh âm trầm thấp của Mặc Sĩ Hề từ phía sau truyền tới, “Bà bà, nàng…là ta hại chết sao?”

Thân hình Tô bà bà khẽ run rẩy một chút, xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn tuy vẫn ngồi bình tĩnh trên ghế đệm như trước nhưng hai bàn tay lại nắm chặt thành ghế, vì dùng sức quá mạnh nên các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Nỗi lòng thương tiếc chậm rãi dâng lên, Tô bà bà thở dài một tiếng rồi ôn nhu nói, “Công tử đã suy nghĩ quá nhiều, từ nhở thân thể Mật Tang đã ốm yếu, dù không có ngài, đại phu cũng đã kết luận nàng không sống quá mười bảy tuổi. Không cần đem tất cả trách nhiệm đổ lên bản thân mình…quá nặng nề…ngài sẽ rất khó chịu”

Mặc Sĩ Hề không trả lời.

Tô bà bà đóng cửa rời đi, tiếng bước chân xa dần ngoài cửa. Trong phòng trở nên yên tĩnh, ngọn nến vẫn yên lặng đổ lệ, sắc lửa màu da cam nhảy nhót in bóng hắn lên cửa sổ, bóng dáng cao gầy lại càng cô đơn.

Bỗng có người gõ nhẹ vào cửa sổ, Mặc Sĩ Hề mở mắt nhưng vẫn ngồi yên không cử động. Cửa sổ bị đẩy ra, một thân ảnh từ cửa số nhảy vào rồi đặt lên bàn một chén nhỏ tỏa hương thơm.

“Một trong Mạch Thành tam bảo: Hà Quảng Cửu Vị Thảo. Hà Quảng Tửu đêm qua ngươi đã thấy qua, hiện tại có hứng thú nếm thử Cửu Vị Thảo trong Phù Dung Chúc (cháo Phù Dung) không?”, đến cùng thanh âm trong trẻo, Thẩm Hồ đặt khay lên bàn rồi mỉm cười nhìn Mặc Sĩ Hề.

Người này…tựa hồ vô luận bất kì khi nào nhìn thấy hắn, hắn đều là một bộ dáng tươi cười hì hì vui vẻ. Có đôi khi thật muốn biết niềm vui của hắn từ đâu mà đến. Về chuyện tự sát của Tạ Phinh Đình, thật sự không can hệ với hắn sao? Vì sao lại để Trương Phi Dương đào thoát trước mũi mà không tìm thấy bất kì manh mối nào? Thật sự không thể không hâm mộ hắn?

Mặc Sĩ Hề nhướng mày nói, “Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo. Ý đồ của ngươi đến đây…nói thử ta nghe một chút”

“Tiểu đệ để ý thấy Mặc Sĩ huynh sớm rời buổi tiệc, món gì cũng không nếm qua nên nhờ đầu bếp làm bát cháo sở trường đem đến mời huynh nêm thử mà thôi…”, Thẩm Hồ vừa lắc đầu vừa tiến đến gần hắn, bộ dáng mười phần nịnh nọt, “Nhưng thật ra…trên đùi của tiểu đệ vẫn còn giữ ám khí của Mặc Sĩ huynh, để đấy một thời gian lâu chỉ sợ đối với thân thể không tốt. Huynh xem, ta đã ngoan ngoãn theo ngươi về nhà rồi, ta cam đoan sẽ không lén bỏ trốn nữa, ngươi có thể lấy ám khí lại được không?”

Mặc Sĩ Hề thản nhiên đáp, “Chờ tướng quân trở về, ta lập tức thay ngươi bỏ chỉ bạc”

Nhãn tình Thẩm Hồ lập tức trở nên mị hoặc, “Không thương lượng được sao?”

“Không thương lượng”

“Không cần tuyệt tình như vậy chứ?”

“Xưa nay đã tuyệt tình như thế”

Sắc mặt Thẩm Hồ hơi trầm xuống, hắn bê chén cháo đến giữa bàn, mở nắp rồi chính mình ừng ực một hơi uống hết. Đối với hành động trẻ con của hắn, Mặc Sĩ Hề không có phản ứng, chờ sau khi hắn uống hết cháo mới thản nhiên nói, “Trong lúc bệnh, đại phu dặn ta tốt nhất không nên ăn món có tôm bóc vỏ và hải sản linh tinh”

Ánh mắt Thẩm Hồ sáng lên, hắn cơ hồ nhảy dựng lên mà vui vẻ nói, “Ta đây lập tức dặn đầu bếp làm thêm một chén khác không có tôm bóc vỏ!”

Trong mắt Mặc Sĩ Hề hiện ý cười nhưng thanh âm vẫn không nóng không lạnh như trước, “Dù có làm thế…Ngay cả như thế, ta cũng sẽ không lấy chỉ bạc trên đùi ngươi ra”

Biểu tình của Thẩm Hồ một lần nữa chuyển từ kinh hỉ sang uể oải. “Không cần như vậy chứ, cứ nhớ đến trong thân thể mình đang bị cắm hai kim châm ta liền cảm thấy toàn thân không được thoải mái, ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không nổi, cả người tiều tụy gầy ốm đến độ xương cốt đều hiện rõ ra ngoài rồi, ngươi xem ngươi xem…”, hắn vừa nói vừa cởi áo để lộ thân hình của hắn.

Ánh mắt Mặc Sĩ Hề dời sang chỗ khác.

Thẩm Hồ đảo mắt, cười mà như không cười, “Ngươi ngượng ngùng? Tất cả đều là nam nhân, việc gì phải ngượng ngùng? Lại nói, Mạch Thành tam bảo ngươi đã gặp qua hai món là rượu và dược thảo, còn loại thứ ba…ngươi có nghĩ ra là thứ gì không?”

Mặc Sĩ Hề một lời cự tuyệt, “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài”

“Ê, ngươi không biết sao?”

“Ngươi hy vọng ta cho rằng đó là một loại cá chép phải không?”, Mặc Sĩ Hề hừ nhẹ, “Gia phó của quý phủ đã nói cho ta nghe, rằng đó là tên một dòng suối nước nóng, hơn nữa suối nước nóng này lại hoàn toàn nằm gọn trong đông viện của quý phủ”

“Ai nha, tiểu đệ chính là có ý tốt, không phải Mặc Sĩ huynh đang bị phong hàn sao, có lẽ ngâm mình ở ôn tuyền sẽ giúp bệnh tình trở nên tốt hơn”. Đang nói chuyện, bỗng nhiên Thẩm Hồ hít hít mũi, “Ngươi có ngửi được gì không?”

“Ta ngửi thấy mười sáu loại hương liệu, ngươi muốn nói loại nào?”

Thẩm Hồ mỉm cười quỷ dị, hắn đột nhiên nhảy lên tới bên cửa sổ, “Loại thứ mười bảy…mỹ nhân hương!”

Cửa mở, bên ngoài quả nhiên có một mỹ nhân đang đứng.