Lưu Quỷ

Quyển 2 - Chương 13




Thời điểm A Bảo nhìn thấy hắn lao ra cửa, hai bên khung cửa giống ảnh ngược trong nước, phần ở giữa quỷ dị uốn lượn một chút.

Tam Nguyên nhảy ra, “Kết giới biến mất rồi.”

A Bảo thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, lo lắng hỏi han: “Không có việc gì chứ? Em biết có kết giới sao?”

Tam Nguyên trầm mặc gật đầu.

Đồng Hoa Thuận vẫn còn đang trong tình trạng ngơ ngác. “Đại nhân, phát sinh chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì đâu.” A Bảo đem Đồng Hoa Thuận nhét trở vào trong lòng, rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, lại nhìn thấy Mao Hoài Đức, cái người mà nghe nói chết vì tai nạn xe cộ đã được đưa đi hoả táng, đang thần thanh khí sảng đứng ở chỗ đối diện cửa hàng sách, trông vẻ hoạt bát rạng rỡ của hắn, cùng bộ dáng nghèo túng lần đầu tiên gặp mặt không thể so sánh nổi.

Lão quỷ cùng Khâu Cảnh Vân một trái một phải đứng ở đối diện hắn. Vị trí của ba người giống như là một cái tam giác cân.

Mà làm cho A Bảo cảm thấy kỳ quái nhất chính là, Khâu Cảnh Vân lại cùng lão quỷ hợp thành góc đáy, đem Mao Hoài Đức dồn lên trên đỉnh của cái tam giác đó.

Mao Hoài Đức dường như cũng có chút không nghĩ ra, nghi hoặc nhìn Khâu Cảnh Vân, “Tại sao anh lại ở trong đó? Không phải đại nhân đã ra lệnh cho anh bế quan tự hối cải hay sao?”

Khâu Cảnh Vân nheo mắt  lại, “Chuyện của tôi không tới phiên cậu tới quản.”

Mao Hoài Đức không ngờ lại trở nên tốt tính như vậy, hắn chỉ gật gật đầu nói: “Được rồi. Anh đứng ở bên cạnh đừng nhúc nhích, để tôi xử lý bọn họ trước đã.” Hắn cũng không thèm nhìn tới lão quỷ, hướng về phía A Bảo ngoắc ngón tay nói, “Cậu đi theo tôi đi.”

A Bảo nói: “Anh đổi nghề buôn người từ khi nào vậy?”

Mao Hoài Đức không để ý tới mấy lời trêu chọc của cậu: “Khỏi cần trông cậy vào Ấn Huyền tới cứu cậu, hiện tại hắn không có rảnh đâu.”

A Bảo nhìn Khâu Cảnh Vân,” Cậu có cho rằng tình cảnh này có hơi quen mắt không?”

Khâu Cảnh Vân nói: “Tôi sẽ không giúp anh đâu.”

A Bảo nói: “Đừng từ chối rõ ràng như vậy chứ, tốt xấu gì cũng cho tôi một cơ hội lôi kéo làm quen theo thứ tự chứ.”

Khâu Cảnh Vân nói: “Tôi không thể phản bội Thượng Vũ.”

A Bảo nói.” Tôi còn nhớ rõ lúc ở trên sân thượng, cậu chỉ vì một nữ quỷ giả mà phản bội sư môn.”

Khâu Cảnh Vân rũ mắt, vẻ mặt đau thương, nhưng vẫn như cũ nói: “Lúc đó không giống.”

A Bảo nói: “Sư thúc nuôi dạy cậu nhiều năm như vậy, cậu lại có thể vì một người tia chớp mà bảo là không giống với, đúng là bạch nhãn lang!” Cậu sờ ngực, tự đáy lòng âm thầm quyết định: Tuyệt đối không thể đem sủng vật nhà mình giao vào trong tay một con bạch nhãn lang như vậy.

“Sát khí của ngươi đang rò rỉ đấy!” Lão quỷ đột nhiên không đầu không đuôi chen vào một câu.

Mao Hoài Đức cùng Khâu Cảnh Vân đều sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên của Mao Hoài Đức chính là nhìn cái mông của chính mình, còn Khâu Cảnh Vân thì nâng tay che phần bụng.

A Bảo giật mình nghĩ: “Đầu năm nay sát khí ngoại trừ rò rỉ rừ phía bên cũng rò rỉ từ phía sau nữa á?”

Ngay tại khoảnh khắc bọn họ phân tâm, lão quỷ không biết từ nơi nào lấy ra một cây đao, lập tức chém xuống phần gáy lộ ra của Mao Hoài Đức.

Đao đối với cương thi có ích sao?

Cho dù có bị tạt nửa thùng nước lạnh, A Bảo cũng biết đáp án là không, nhưng kỳ quái chính là lưỡi đao lại cắt ra trên cổ của Mao Hoài Đức một lỗ hổng, khói đen hơi mỏng theo lỗ hổng dài nhỏ đó tràn ra, mông mông lung lung che mờ cả gương mặt của Mao Hoài Đức.

Lão quỷ chém một đao không đủ, nâng tay chém thêm một đao.

Nhưng lưỡi đao lần này bị tay của hắn bắt được. Đầu của Mao Hoài Đức vẫn duy trì trạng thái xoay phân nửa, sườn mặt rơi vào trong mắt A Bảo vặn vẹo thành tình trạng cực độ dữ tợn.

Lão quỷ buông đao ra, liên tục thối lui mấy bước.

Bả đao kia ở trong tay Mao Hoài Đức lại giống như một nắm bột nhão vặn vẹo.

A Bảo chú ý tới trên chuôi đao có dán một lá bùa màu đỏ, theo động tác của Mao Hoài Đức hóa thành một đám lửa rơi trên mặt đất.

Mao Hoài Đức vứt nó đi, một tay che miệng vết thương, một tay nâng cái gáy, từng chút từng chút đem đầu xoay trở lại.

Lão quỷ trấn định nói: “Oán khí của ngươi đang tiết ra ngoài, chống đỡ không được bao lâu đâu.”

Mao Hoài Đức phẫn hận nhìn lão: “Vì cái gì? Vì cái gì ông muốn giết tôi? Tôi đã không tính toán chuyện ông tự tiện đem linh hồn của tôi đổi trở về, tại sao ông còn muốn giết tôi?”

Lão quỷ nói: “Nghiêm khắc mà nói, tôi không hề có lỗi với cậu, cậu vốn chính là Khổng Tụng, không phải Mao Hoài Đức. Muốn nói câu xin lỗi, tôi phải nói với Mao Hoài Đức mới đúng.”

” Tôi chính là Mao Hoài Đức!” Khổng Tụng kêu to lên, “Tôi đã làm Mao Hoài Đức vài chục năm rồi, dựa vào cái gì chỉ một câu của ông đã phủ định?”

Oán khí màu tro giống như bị thứ gì đó xua đuổi, cái sau nối tiếp cái trước thoát ra. Đám khói đen kia ra được bên ngoài cũng không phiêu tán, mà là đảo quanh người Mao Hoài Đức thành từng tầng, nhìn từ góc độ của người bên ngoài, thật giống như một con nhộng màu đen, đem cả người Mao Hoài Đức khóa lại bên trong.

” Ta không cam lòng!” Tiếng kêu gào của Mao Hoài Đức bị con nhộng khói đen khóa lại bên trong, rầu rĩ, nặng nề.

Lão quỷ lôi kéo A Bảo lui về trong cánh cửa, ầm một tiếng đóng cửa lại.

A Bảo chú ý tới Khâu Cảnh Vân lại không thấy nữa.

” Đây là có chuyện gì vậy?” A Bảo hỏi.

Lão quỷ nói: “Mệnh cách của Khổng Tụng cùng Mao Hoài Đức bị hỗn loạn, sát khí không đủ, luyện chế thành thi tương vốn rất miễn cưỡng. Hắn lại là sau khi đã chết mới bị cưỡng ép nhét vào một ngụm oán khí, cùng oán khí tự thân của hắn có mâu thuẫn, chỉ cần đem oán khí này phóng xuất ra, sẽ phản phệ kí chủ.”

A Bảo nói: “Thi tương không phải rất lợi hại sao? Làm sao thu phục đơn giản như vậy?”

Lão quỷ trợn trắng mắt: “Cậu cho là đơn giản hả? Lá bùa trên thanh đao kia là do máu tươi của chủ nhân nhuộm dần mà thành, trên đời có thể có tấm thứ hai sao? Hơn nữa, luyện chế Khổng Tụng cũng không thành công lắm, bằng không Thượng Vũ cũng sẽ không tùy ý đem hắn phóng xuất như vậy.”

A Bảo nói: “Nếu đối thủ là sư đệ, ngài có thể thắng không?”

Lão quỷ nói: “Khâu Cảnh Vân ư? Hắn là thi tương hoàn mỹ nhất mà tôi gặp được cho đến nay. Muốn diệt trừ hắn, chủ nhân phải tự mình động thủ.”

A Bảo nhỏ giọng nói: “Không thể không diệt trừ sao?” Hai lần tiếp xúc với hắn vừa qua mà nói, Khâu Cảnh Vân biến thành thi tương cùng Khâu Cảnh Vân trước kia cũng không có gì khác nhau quá lớn. Vì tình thâm không hối hận giống nhau, nhạy cảm mâu thuẫn giống nhau. Nếu như Khâu Cảnh Vân thật sự muốn giết cậu. Cậu đã sớm không có cơ hội đứng ở chỗ này cùng lão quỷ nói chuyện phiếm, tựa như Khâu Cảnh Vân đã nói, nếu hắn muốn giết sư thúc, thì đã sớm ra tay rồi. Cho nên, cậu tin tưởng bản tính của hắn vốn thiện lương. Vả lại, còn có Đồng Hoa Thuận ở đây, Khâu Cảnh Vân nói không chừng còn có thể phản chiến trở về phe cậu. Bất quá, người làm chủ thật sự không phải là lão quỷ, mà là Ấn Huyền, cho nên kế hoạch này còn phải được tổ sư gia cho phép mới được. Cũng không biết sau khi biến thành cương thi có để lại di chứng gì hay không. Tỷ như nói quỷ hút máu phải hút máu người mới có thể sinh tồn được vậy. Nếu như vậy thật là có chút khó giải quyết.

Lão quỷ hình như không có để ý lời cậu nói, vãnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, qua một lát mới mở cửa ra.

Đoàn oán khí kia vẫn quanh quẩn ở hai bên thân thể Khổng Tụng như cũ.

Nếu như thứ kia còn có thể xem như thân thể mà nói.

A Bảo nhìn thấy đám thịt thối kia, lập tức đem mặt quay đi.

Lão quỷ nói: “Phệ hồn phù của cậu đâu?”

A Bảo nghiêng đầu từ trong túi áo lấy ra đưa tới cho lão.

Lão quỷ nói: “Tôi là quỷ hồn, làm sao có thể chạm vào phệ hồn phù?”

A Bảo nói: “Ngài muốn làm gì?”

” Hiệu quả hấp thu oán khí của Phệ hồn phù không tốt lắm, thế nhưng có thể góp nhặt được. Cậu thu trước một phần oán khí đi, để tránh chúng nó rời khỏi nơi này, làm hại thế gian.”

A Bảo nói: “Không có túi Càn Khôn sao? Dùng túi Càn Khôn là xong ngay mà.”

“Không có.” Lão quỷ đột nhiên đẩy cậu, “Có oán khí chạy trốn rồi!”

Tam Nguyên từ trong lòng ngực A Bảo nhảy ra, che ở phía trước luồng oán khí vừa chạy trốn.

A Bảo không có biện pháp, đành phải xông lên, trước khi oán khí kịp xâm nhập thân thể của Tam Nguyên dùng phệ hồn phù thu lấy oán khí.

Bất quá lão quỷ đã đánh giá cao uy lực của phệ hồn phù mà cậu vẽ, oán khí tuy rằng bị phệ hồn phù nuốt đi hơn phân nửa, nhưng vẫn có một tia oán khí không thể nhận ra hướng về phía má trái của A Bảo.

A Bảo chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, liền thấy ngón tay của Ấn Huyền vào lúc chỉ mành treo chuông kẹp lấy tia oán khí kia.

“Tổ sư gia?”

Cậu nhìn thấy Ấn Huyền đem oán khí bắn về phía đám oán khí đang vây quanh đống thịt thối tận trời kia, sau đó tay áo giương lên, tất cả oán khí liền bị nhét vào trong tay áo.

A Bảo: “......” Hoá ra áo mà tổ sư gia mặc mỗi ngày chính là túi Càn Khôn a. Hiện đại quá đi!

Ấn Huyền cúi đầu nhìn đám thịt thối, “Khổng Tụng?”

Lão quỷ nói: “Phải, hắn tới cửa để xin A Bảo thiếu gia.”

Vì sao khẩu khí của lão giống như là nói Khổng Tụng tới cửa để xin cơm thừa vậy?

Con ngươi suy nghĩ của A Bảo liếc sang hướng lão quỷ.

Ấn Huyền nói: “Hồn phách đâu?”

Lão quỷ nói: “Bị đám oán khí này cắn nuốt không còn một mảnh.”

Ấn Huyền gật gật đầu.

Lão quỷ đột nhiên biến sắc nói: “Chủ nhân, ngài bị thương sao?”

Lão vừa dứt lời, khóe miệng Ấn Huyền liền giật giật.

A Bảo bật người rút lá bùa ra đặt ở phía dưới môi của Ấn Huyền.

Lão quỷ cùng Ấn Huyền đồng thời trố mắt nhìn cậu.

A Bảo cười gượng nói: “Nghe nói máu của ngài có thể tăng mạnh uy lực của phù chú, cho nên con nghĩ.....không nên lãng phí nha.”