Lưu Quỷ

Quyển 3 - Chương 15




A Bảo nắm lấy bả vai của Ấn Huyền, từ bên cạnh cánh tay hắn nhô đầu ra nói, “Đúng vậy đúng vậy, vậy anh có muốn xông lên thử xem xem hay không?”

Trâu Vân cười nói: “Vị tiểu công tử  này nói như vậy, bất quá là muốn khiến cho ta nghĩ vị công tử tóc bạc này đang cố ý tỏ ra yếu kém, đáng tiếc, công tử tóc bạc sắc mặt đúng là trắng bệch, môi phát xanh, thật sự không giống như là đang giả bộ đâu.”

A Bảo nói: “Anh suy nghĩ nhiều quá đó, tôi chỉ là muốn nhân lúc anh xông lên, mượn tay anh xử lý Trân Châu. Như vậy chị em sinh đôi của Trân Châu sẽ nội chiến với anh.”

Trâu Vân trừng mắt nói: “Một khi đã như vậy vì sao ngươi  phải vạch trần kế hoạch của chính mình?”

A Bảo vò đầu nói: “Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, cái này đòi hỏi kỹ thuật rất cao, khó khăn quá thực hiện không được.”

” Nguyên lai tiểu công tử là người thành thật.” Trâu Vân nói, “Ta thật muốn cùng hai vị công tử đây ngồi xuống chè chén một phen, đáng tiếc, hai vị công tử hình như không chịu nể mặt rồi.”

Ấn Huyền nói: “Dẫn đường.”

Trâu Vân cười hắc hắc xoay người bước đi.

Cô gái đi nhanh bước lên trước ngăn cản đường đi Ấn Huyền, “Thả Trân Châu ra.”

Ấn Huyền nói: ” Ta chưa bao giờ khóa ả.”

Cô gái nhìn về phía Trân Châu.

Trân Châu cười khổ nói: “Khỏi cần nhìn ta, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, kiếm trong tay hắn.....” Cô nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như muốn tìm một từ để hình dung cho chuẩn xác, “Ép tới mức ta không thể động đậy.”

Cô gái kia trừng cô một cái, chửi nhỏ một tiếng, “Không tiền đồ.” Quay đầu bước đi.

A Bảo một bên theo Ấn Huyền đi về phía trước, một bên quay đầu nhìn Trân Châu, “Hai chị em cô cảm tình không tốt sao?”

Trân Châu nói: “Chúng tôi vì chuyện ai chị ai em đã cãi nhau hai mươi năm, còn chưa có kết quả đâu.”

“Thì ra cô được hai mươi tuổi rồi.” A Bảo giật mình gật đầu.

Trân Châu trừng mắt liếc cậu một cái.

“Người chị em của cô tên gọi là gì? Phỉ Thúy hay là San Hô?”

“San Hô.”

“...... Rất không  có sáng kiến.”

Trân Châu nói: ” Sao mới gọi là có sáng kiến?”

A Bảo nói: “Tỷ như cô kêu là Trân Châu, cô ấy kêu là Vỏ Sò.”

“Phốc.” Trân Châu cười ra tiếng.

San Hô đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại trừng cô nàng một cái.

A Bảo nhỏ giọng nói: “Người chị em của cô là một con cọp cái.”

Trân Châu nhíu nhíu mày, cũng không giống như tức giận, mà như là sợ đối phương nghe được, “Không được nói như vậy.”

A Bảo nói: “Ế, đúng rồi, nếu cô ta là một con cọp, thì cô cũng là con cọp.” Cậu nói xong liền nhảy đến bên kia Ấn Huyền, làm cái mặt quỷ với Trân Châu.

Trân Châu vừa bực mình vừa buồn cười nghiêng đầu đi.

Đồng dạng một cái đường đi, thế nhưng Trâu Vân dẫn đi lại ra kết quả khác nhau. Nguyên bản một tòa nhà tiếp theo một tòa nhà đem ánh trăng trong thôn vây đến rắn chắc giờ lại xuất hiện một khe hở.

A Bảo đứng ở đầu ngõ, cảm nhận được từng đợt gió mát từ trong ngõ nhỏ thổi ra, giật mình nói: “Nơi này khi nào thì có con đường này vậy?”

Trâu Vân nói: “Đường vẫn luôn ở phía trước mặt nhị vị, nhưng mà nhị vị không muốn trợn mắt lên mà nhìn thôi.”

A Bảo nói: “Tôi xác định trước đó không có.”

Trâu Vân nói: “Vậy bây giờ đã có đường, nhị vị có bằng lòng đi hay không?”

A Bảo vội ho một tiếng nói: “Tôi cảm thấy nói chuyện ra vẻ nho nhã cũng có thể chịu đựng được, dù sao mỗi người đều có quyền được lựa chọn phương thức để nói chuyện thôi. Thích nói lời vô nghĩa cũng có thể chịu đựng được, dù sao nói nói lời vô nghĩa cũng là quyền lợi của mỗi người thôi. Nhưng mà, một người thích vừa đạp tường vừa thích tỏ vẻ nho nhã vô nghĩa, tôi cảm thấy đây khó có thể dễ dàng tha thứ.”

Trâu Vân bị chê cười nhưng lại không tức giận chút nào mỉm cười nói: “Tiểu công tử nói chuyện thật sự là khôi hài, thỉnh đi bên này.” Hắn xoay người, tiên phong rảo bước tiến vào ngõ nhỏ.

San Hô nhìn Trân Châu, cũng xoay người vào ngõ.

A Bảo nhìn thấy hai người rõ ràng mới đi ra có vài bước, bóng dáng đã nhỏ cỡ như nắm tay rồi, vội vàng chủ động nắm lấy tay của Ấn Huyền hỏi: “Ảo cảnh sao?”

Ấn Huyền nắm lại tay cậu, cất bước về phía trước.

” Trân Châu làm sao bây giờ?” A Bảo mới vừa nói xong, người đã đi vào ngõ nhỏ.

Bên trong ngõ nhỏ không xuất hiện nhiều thứ cổ cổ quái quái gì đó như A Bảo tưởng tượng, chỉ có vách tường hai bên bị bụi bám đen cùng với con đường phía trước vừa hẹp vừa dài. Bầu trời cuối cùng cũng có thay đổi, tựa như ai đó vừa đánh đổ một bình mực nước, từng chút loang sang đây, từ từ rót vào giữa tầng mây, không trung chậm rãi biến thành màu đen.

A Bảo quay đầu lại không thấy được Trân Châu, thở dài nói: “Con tin chạy rồi.”

Ấn Huyền nói: “Ta vốn không có dự định dùng cô ta làm con tin.”

“...... Tổ sư gia quả nhiên là anh hùng thẳng thắn vô tư.”

” Không giá trị.”

“Hả?”

“Cô ta không có giá trị: “Ấn Huyền nói, “Tào Dục sẽ không vì cô ta mà thủ hạ lưu tình đâu.”

A Bảo nói: “Nói đến Tào Dục, ngài nói xem đối với Tam Nguyên hắn có thể hay không......”

Phía trước đột nhiên hiện lên một luồng sáng trắng.

Mắt A Bảo đau nhói như bị kim châm, hét to một tiếng, thân thể rúc vào lòng ngực Ấn Huyền.

Ấn Huyền đưa tay ôm cậu, kéo cậu đi về phía trước.

Không biết qua bao lâu, chung quanh xuất hiện tiếng ồn ào.

“Công tử tóc trắng quả là có bản lĩnh, đối mặt với thiên sát, mặt không đổi sắc như cũ. Chẳng lẽ là tiểu công tử thẹn thùng sao?”

Tiếng trêu chọc của Trâu Vân ở trong tiếng ồn ào có vẻ vô cùng chói tai.

A Bảo lui nửa bước, chậm rãi mở to mắt.

Luồng sáng chói mắt đã biến mất, chỉ có mấy chậu than được đặt trên cọc gỗ, đảm nhiệm vai trò đèn đường.

Nơi này tựa như một cái quảng trường, chung quanh phòng ốc quay thành một vòng, ở giữa trống trải, mười mấy người đứng, có mặc đường trang, có mặc tây trang, có trung có tây, có nam có nữ, nếu nói điểm giống nhau, thì chính là bọn họ đều nhìn A Bảo cùng Ấn Huyền giống như đang nhìn tinh tinh trong vườn bách thú.

A Bảo liếc mắt một cái nhìn thấy Phan Triết đứng ở sau đám người. Mặc dù hắn rất muốn đem bản thân giấu kỹ, nhưng mà chỉ mười mấy người thì có thể giấu được ai đây?

Trâu Vân cất cao giọng nói: “Hoan nghênh nhị vị công tử đến thôn Nguyệt Quang.”

Ánh mắt của A Bảo rất nhanh dời khỏi trên người Phan Triết, cố ý tìm lời hỏi han: “Các người đều là thôn dân?”

Trâu Vân cười nói: “Nói như thế cũng đúng.”

Một thanh niên ngoại quốc tóc nâu mắt màu tro tiến lên một bước, dùng tiếng Anh hỏi.

Người chung quanh đều mắt điếc tai ngơ, không người nào giải đáp.

A Bảo lắc lắc tay Ấn Huyền nhẹ giọng nói: “Hắn nói cái gì vậy?”

Ấn Huyền nói: “Ta sinh ra thời trước, còn không học tiếng Anh.”

“......”

Thanh niên ngoại quốc thấy không có người nào phản ứng, trên mặt xuất hiện vẻ phẫn nộ. Gã từ trong quần áo rút ra một cây mộc côn, giơ lên cao, trong miệng đọc một tiếng gì đó.

“Stirling tiên sinh.” Thanh âm lạnh lẻo trầm thấp cắt ngang hành động của gã, đám người phía sau gã thanh niên ngoại quốc chủ động dạt ra hai bên, để lộ ra một người đàn ông bọc áo ba-đờ-xuy màu đen. Sở dĩ biết hắn là một người đàn ông, là bởi vì nhờ vào bộ râu rậm rạp cùng một đầu tóc đen thui của hắn. Trừ bỏ con mắt cùng mũi ra, căn bản nhìn thấy không rõ lắm trên mặt hắn còn có cái gì nữa.

Gã thanh niên ngoại quốc chậm rãi buông tay, quay đầu nhìn hắn, dùng tiếng Trung cứng nhắc kêu, “Tào tiên sinh.”

Người kia chính là Tào Dục, thủ lĩnh đầu gấu chân chính đây mà.

A Bảo giật mình nhìn hắn. Như vậy một đôi mà đem ra so sánh với thì anh trai Tào Cảnh của hắn quả thực phải xem là dung mạo tựa thiên tiên.

Tào Dục dùng tiếng Anh thấp giọng nói một hồi với Stirling, vẻ giận dữ trên mặt Stirling mới thoáng lui chút. Tào Dục quay đầu nhìn Ấn Huyền cùng A Bảo nói: “Hai vị cũng là do anh trai của tôi mời đến giúp đỡ?”

Ấn Huyền trực tiếp hỏi: “Ngươi đang làm ra cương thi?”

Đám người vang lên tiếng ồn ào rất nhỏ, Stirling bởi vì nghe không hiểu tiếng Trung, chỉ có thể mù mờ nhìn về phía Tào Dục.

Tào Dục nói: “Anh của tôi nói sao? Thủ đoạn gạt người của hắn thật là giỏi.”

Ấn Huyền nói: “Cương thi là từ thôn Nguyệt Quang đi ra ngoài.”

Tào Dục nói: “Phải không? Tôi không có nghe nói qua.”

Ấn Huyền nói: “Tư Mã Thanh Khổ cùng Cung Cửu ở nơi nào?”

Tào Dục nói: “Không có nghe nói qua.”

Ấn Huyền nói: “Hồ Nguyệt Quang ở nơi nào?”

Tào Dục nhấc tay áo lên nhìn nhìn đồng hồ nói: “Còn có năm phút đồng hồ nữa là có thể thấy được.”

A Bảo trừng mắt nói: “Anh có muốn biết Nghiêm Bách Cao ở nơi nào hay không?”

Ánh mắt Tào Dục đang xem đồng hồ đột nhiên đảo qua.

A Bảo giật cả người.

Cậu chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt sắc bén như vậy, cho dù là Ấn Huyền cũng không có, đó là một loại ánh mắt chỉ liếc mắt một cái so với châm càng sắc nhọn, so kiếm càng lợi hại, so với đao càng sắc bén, như đem ý lạnh từ ánh mắt truyền tới tận đáy lòng của người ta.

“Anh ta nói cho các người không ít chuyện nhỉ.” Tào Dục chậm rãi mở miệng.

A Bảo cảm thấy khí thế xung quanh hắn liền thay đổi lập tức, thật giống như khi chiếc hộp Pandora được mở ra, tất cả những mặt xấu xa tối tăm trong nháy mắt đều ùa ra ngoài, từ một thủ lĩnh đầu gấu hoàn toàn chuyển biến thành đại ma vương.

Cậu có phần hối hận. Sớm biết như vậy cậu sẽ không ném ra cho hắn một cái mồi nhử như thế.

A Bảo không cầm nổi lòng muốn đi sờ sờ Tam Nguyên trong lòng ngực, nhưng trong lòng ngực vẫn tĩnh lặng không nhúc nhích. Từ thời khắc Tào Dục xuất hiện, cậu liền không còn cảm nhận được khí tức của Tam Nguyên, giống như đã tiến vào trạng thái chết giả rồi.

Năm phút đồng hồ rất nhanh đi qua.

Bầu trời triệt để chuyển thành đen, đám người vốn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt tức khắc tan đi.

A Bảo nhìn thấy đường chân trời phía sau bọn họ dần dần sáng lên một luồng sáng. Luồng sáng màu trắng xen kẽ màu lam, mà phần màu lam nhạt được phân phối rất hài hòa rất nhẹ nhàng lại mang theo chút gì đó rất u buồn.

Luồng sáng xuất hiện từng chút từng chút, tựa như mặt trời mới mọc lên ở phương đông, từ đường chân trời liên tục leo lên phía trên, chạy suốt phía chân trời.

Thôn Nguyệt Quang trong phút chốc sáng bừng lên.

So với bầu trời tối đen trước đó càng sáng ngời, rồi sáng hoàn toàn như ban ngày.

Thôn ốc bốn bề được chiếu đến nhất thanh nhị sở, ngay cả nóc nhà cỏ tranh đều có thể thấy rõ ràng một cây lại một cây.

A Bảo giật mình mà nhìn.

Tường đổ ở dưới ánh sáng vậy mà tự động sửa chữa phục hồi. Thôn trang giống như là mới được xây dựng, tinh thần phấn chấn tràn ngập nơi nơi.

“Nương!”

” Nhị lang”

“Chu thẩm.”

“Đi chậm một chút.”

“Mau tới đây.”

Thanh âm đủ loại đột ngột tuôn ra như măng mới mọc sau cơn mưa mùa xuân.