Lưu Quỷ

Quyển 3 - Chương 9




A Bảo nói: “Thành giao!”

Đại Kính Tiên nói: “Nói miệng không có bằng chứng, ta phải giữ lại một chút bằng chứng.”

A Bảo nói: “Bằng chứng gì bây giờ?” Cậu dự tính xong mấy thứ trên người mình lại trù tính tới mấy thứ trên người Ấn Huyền, nói đến thứ đáng giá......

“Ngươi.”

A Bảo: “......” có hơi chênh lệch so với tưởng tượng của cậu a.

Ấn Huyền nói: “Không được.” Âm lượng không lớn, giọng điệu kiên quyết, đường thương lượng cũng không chừa lại.

A Bảo sùng bái nhìn Ấn Huyền.

Thanh âm của Đại Kính Tiên lại không nhanh không chậm truyền đến, “Nếu không có thứ để gán nợ, ngươi muốn kéo dài mười bảy mười tám năm ta có thể làm gì ngươi?”

Ấn Huyền nói: “Ta cũng sẽ không nuốt lời.”

” Cũng không đại biểu cho dĩ vãng, lại không đại biểu được cho tương lai. Rất nhiều người đều sẽ có lần đầu tiên, có người sớm có người muộn, trừ phi hồn phi phách tán, bằng không ai cũng không có tư cách nói vĩnh viễn không. Nếu như ngươi không chịu để người ở lại, vậy thì để vật ở lại.” Âm thanh của Đại Kính Tiên đứt đoạn một chút, mới tiếp tục nói, “Hô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh.”

“Không được.” Ấn Huyền vẫn gạt bỏ như trước.

A Bảo vô cùng cảm động, nguyên lai trong cảm nhận của tổ sư gia, mình cùng hô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh trọng lượng như nhau.

Đại Kính Tiên giận dỗi nói: “Ngươi này cũng không chịu kia cũng không nguyện, lại muốn ta không công trả giá, trên đời này làm sao còn có chuyện tốt đẹp như vậy.”

A Bảo cười hì hì học theo giọng điệu của hắn nói: “Từ trước không có không phải là về sau không có, rất nhiều chuyện đều có thể có lần đầu tiên, có người sớm có người muộn, trừ phi hồn phi phách tán, bằng không ai cũng không có tư cách nói vĩnh viễn không đó thôi. Không bằng, ngài phá lệ trước, nhường cho chúng tôi trước?”

Đại Kính Tiên không có trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, chỉ là lạnh nhạt nói: “Nơi các ngươi vừa mới đi qua chỉ có thể tính là lối rẽ của tác hồn đạo, tác hồn đạo chân chính còn chưa bắt đầu đâu, tự giải quyết cho tốt đi.”

“Từ từ.” Tròng mắt A Bảo vừa đảo một cái nói, “Nếu chúng tôi đồng ý đem truyền nhân của Thiện Đức thế gia gì gì đó đến nơi này, có phải ngài sẽ để chúng tôi đi thôn Quỷ Sát hay không?”

” Phải để lại thứ thế chấp.”

“Nói cách khác.” A Bảo nói, “Vậy việc cứu sư phụ sư thúc cùng Phan chưởng môn thì sao?”

“Có thể.” Đại Kính Tiên trả lời không chút do dự.

” Đối phó Thượng Vũ nữa?”

Đại Kính Tiên rất lâu không trả lời.

A Bảo chưa từ bỏ ý định truy đến cùng: “Đối phó Thượng Vũ chứ?”

Trong sơn động chậm rãi vang lên thanh âm trầm thấp của Đại Kính Tiên, “Nếu như em của ta thật có thể sống lại, ta liền xuất chiến vì các ngươi một lần. Nhưng, chỉ vẻn vẹn một lần, sau trận chiến bất kể thắng bại, ta cũng sẽ không nhúng tay vào việc của các ngươi cùng Thượng Vũ nữa.”

A Bảo lẩm bẩm nói: “Xuất chiến lại không nhất định sẽ tận lực, cái này không tốt.”

“Hừ. Ta đã nguyện xuất chiến, đương nhiên sẽ hết sức, điểm ấy các ngươi cứ yên tâm.” Hắn dừng một chút nói. “Đừng quên, điều kiện trao đổi đã không còn là tự tay đem quả tim của hậu nhân Thiện Đức thế gia bê đến đây, các ngươi chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước.”

A Bảo nói: “Đàm phán thôi mà, vốn là lên giá cố định, trả giá đầy trời.”

” Vậy các ngươi đồng ý rồi?”

A Bảo nhìn về phía Ấn Huyền, tròng mắt quay tròn chuyển.

Ấn Huyền nói: “Nếu ngươi không thể rời khỏi Đại Kính Sơn, vậy làm sao cứu người?”

Đại Kính Tiên trầm mặc một lát lại nói: “Kỳ thật lệnh cấm của thiên đình cũng không phải là nguyên nhân chính ta không thể rời khỏi đây, Đại Kính Sơn cùng Tiểu Kính Sơn chính là do thân thể của chúng ta biến ra, tiên nguyên của em ấy đã diệt, nếu không có thân thể ta bảo dưỡng mặc dù tiên nguyên trở về cũng không có chỗ dung thân, bởi vậy ta mới không thể không canh giữ ở nơi này một tấc cũng không rời. Bất quá các ngươi yên tâm, cứu người cũng không phải do ta tự mình ra tay. Trong thôn Quỷ Sát có bao nhiêu năng lực ta nhất thanh nhị sở, chỉ cần các ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ từng việc hồi báo. Huống chi ta còn có ba pháp bảo, thứ nhất là phân thân kính, các ngươi đã gặp qua. Thứ hai là phân kính viễn thị, nó đã tu luyện thành tinh, trong ba giới bất luận là người hay quỷ hay là tiên yêu, chỉ cần bị nó chiếu qua, nó liền có thể trở thành thế thân của người nọ, bề ngoài độc nhất vô nhị. Chỉ cần cầm trong tay phân kính viễn thị, cho dù là ở nơi nào cũng có thể gọi nó trở về.”

Ấn Huyền nói: “Kể cả tiên khí cùng yêu khí?”

Đại Kính Tiên nói: “Kể cả tiên khí cùng yêu khí.”

Ấn Huyền nói: “Ta muốn cứu tới ba người.”

Đại Kính Tiên nói: “Ta còn có mặt kính thứ ba gọi là hỗn nguyên phá sát kính.”

A Bảo nói: “Đánh cương thi, đánh yêu quái, đánh lệ quỷ đều có hiệu quả sao?”

“Ba thứ này trên người đều có sát khí, đương nhiên hiệu quả.” Đại Kính Tiên ngạo nghễ nói, “Ta gần ngàn năm nhàn đến vô sự, thường lấy tiên khí để lau kính, kính này uy lực càng hơn ngày xưa, trừ phi Thượng Vũ đích thân tới, bằng không, chỉ sợ không người nào có thể địch lại. Có hai thứ này bảo hộ, chỉ là một cái thôn Quỷ Sát, há lại có thể làm khó được truyền nhân trăm năm của quỷ thần tông.”

Ấn Huyền nói: “Thi tương được chứ?”

Đại Kính Tiên nói: “Có người luyện chế thi tương?”

Ấn Huyền nói: “Thượng Vũ.”

Thanh âm của Đại Kính Tiên chứa một tia ngạc nhiên, nói: “Lấy thân phận địa vị của hắn, luyện chế thi tương để làm gì? Nếu muốn sai bảo thủ hạ còn không bằng tìm sơn tinh hải quái cho thuận lợi.”

Ấn Huyền nói: “Hắn muốn luyện chế cương thi vương.”

Đại Kính Tiên sau một lúc lâu không tiếng động.

A Bảo nói: “Ngươi không phải sợ rồi đó chứ?”

” Để lại thế chấp, hai mặt gương này ngươi cầm trước, đến lúc Thượng Vũ đền tội trả lại ta.” Đại Kính Tiên như là hạ quyết tâm gì đó.

A Bảo lôi kéo của Ấn Huyền, nhẹ giọng nói: “Nghe có vẻ như mấy cái gương của hắn rất tốt, không bằng đáp ứng đi.”

Ấn Huyền nhíu mày.

A Bảo nói: “Cùng lắm thì tôi ở lại là được. Sư phụ sư thúc cùng Phan chưởng môn mất tích lâu như vậy, càng kéo dài càng nguy hiểm, chúng ta vẫn là tốc chiến tốc thắng thôi.”

Mày của Ấn Huyền nhíu càng chặt.

“Bất quá tổ sư gia, ngài nhất định phải trở về đón tôi nha.” A Bảo dùng ánh mắt đáng thương như vậy mà nhìn hắn.

Ấn Huyền chậm rãi gật gật đầu.

A Bảo nói: “Đại Kính Tiên, chúng tôi đáp ứng rồi, ngài mau dẫn chúng tôi đi thôn Quỷ Sát đi.”

“Hảo.”

Thanh âm của Đại Kính Tiên vừa dứt liền thấy thạch đạo truyền đến mấy tiếng ình ình.

A Bảo bắt lấy bàn tay Ấn Huyền lén lút viết chữ: “Tôi chờ ngài trở về, cùng nhau rời đi.”

Ấn Huyền bất động thanh sắc nhéo nhéo tay cậu tỏ vẻ hiểu được.

Kỳ thật A Bảo đã có dự tính, cho dù bọn họ lần này có thể may mắn đột phá qua trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp trong tác hồn đạo của Đại Kính Tiên đi đến thôn Quỷ Sát, cũng chỉ có thể tính qua một cửa, bởi vì từ thôn Quỷ Sát thông ra phía ngoài tổng cộng cũng chỉ có hai đường,  ngoại trừ nghĩa địa của quỷ thần, cũng chỉ có thể trở về đường cũ. Ngộ nhỡ Đại Kính Tiên đến lúc đó không mở cửa, có thể bọn họ sẽ bị nhốt vây ở trong thôn, sau khi cân nhắc cậu không thể không tạm thời lựa chọn hy sinh cái tôi để hoàn thành tập thể.

Về phần thực hiện lời hứa, tạm thời bọn họ không có thời gian để lo lắng nữa.

Tiếng ầm ầm càng ngày càng gần, ngay sau đó bọn họ nhìn thấy hỏa quang chậm rãi từ đầu kia của sơn đạo truyền tới, dĩ nhiên là của con hỏa khổng quái kia rồi.

” Nó sẽ dẫn đường, ngươi đi theo nó.” Đại Kính Tiên nói.

A Bảo theo bản năng nắm chặt tay của Ấn Huyền nói: ” Tôi muốn tận mắt thấy tổ sư gia bình an đến thôn Quỷ Sát.”

“Tùy ngươi.” Đại Kính Tiên không hề cản trở

A Bảo nhẹ nhàng thở ra, để Ấn Huyền lôi kéo cậu đi theo phía sau hỏa khổng quái.

Hỏa khổng quái lăn một đoạn, lại bay một đoạn, sau đó giống như là bay mệt mỏi lại tiếp tục lăn, tựa như một đứa nhỏ nghịch ngợm.

” Nó vốn là sơn tinh làm ác ở vùng này, ta đem nó nhốt vào trong hoả cầu.” Đại Kính Tiên thản nhiên nói.

A Bảo nghe vậy toàn thân cũng nóng lên, “Vậy không phải là nó sẽ bị thiêu sống sao?”

” Dằn vặt nhất thời cũng không thể chuộc lại tội nghiệt của nó, hiện giờ ta cho nó cơ hội dùng thân phận hỏa khổng quái sống lại, đã là khai ân ngoài luật pháp rồi.”

Lời Đại Kính Tiên nói dường như chạm đến chuyện thương tâm của hỏa khổng quái, làm cho tình tự của nó rơi vào trầm mê, ngay cả tốc độ lăn cũng trở nên chậm chạp.

A Bảo nói: “Tục ngữ nói thật là hay, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi như vậy..... Không được tốt lắm đâu?”

” Ta chiếm núi xưng vương, phải trừng phạt tiền nhiệm như thế nào đều là chuyện của ta.” Tuy rằng Đại Kính Tiên không đến mức nổi giận, nhưng giọng nói lại cực không khách khí.

A Bảo thức thời không nói thêm gì nữa.

Bọn họ đi theo hỏa khổng quái gần nửa giờ, Đại Kính Tiên đột nhiên nói: “Phía trước là luyến sinh trì, các ngươi sẽ ở trong ao nhìn thấy một người mặc dù đã qua đời nhưng chiếm một địa vị rất quan trọng trong lòng các ngươi. Người nọ sẽ tìm mọi cách dụ dỗ các ngươi nhảy vào trong ao, các ngươi chỉ cần làm như không thấy đi qua cầu là được.”

A Bảo nói: “A?”

Tứ Hỉ đột nhiên từ trong lòng ngực cậu ló đầu ra, “A? Không biết đại nhân sẽ nhìn thấy em hay là Tam Nguyên, Đồng Hoa Thuận?”

A Bảo nghĩ nghĩ nói: “Ta cảm thấy được ao này thật sự rất không có lực hấp dẫn.”

Tốc độ hỏa khổng quái càng ngày càng chậm, vị trí sơn đạo cũng càng ngày càng trống trải, không bao lâu liền nhìn thấy một ao nước biếc vắt ngang phía trước, trên ao có một cái cầu hình vòm cong cong làm từ đá trắng, sáng long lanh giống như ngọc thạch thuần chất.

Hỏa khổng quái lăn sang một bên, chừa ra một con đường.

Ấn Huyền mang theo A Bảo bước lên cầu.

A Bảo tò mò nhìn xung quanh bốn phía, trừ việc tò mò mình sẽ gặp mặt người nào ra, còn tò mò cả người mà Ấn Huyền sẽ nhìn thấy.

Giọng hát du dương chậm rãi vang lên, nghe xuôi tai giống như bóng đè lúc trước.

Sơn phúc trống trải, tiếng ca quanh quẩn ở sơn phúc giống như chỉ biểu diễn riêng cho hai người bọn họ.

“A Bảo.” Giọng hát ngừng, thanh âm ôn nhu kia lại vẫy gọi.

A Bảo theo bản năng nhìn xuống dưới cầu, Chỉ thấy một phu nhân cao quý mặc váy cao cổ màu đen ngồi ở trên mặt nước, dáng tươi cười mơ hồ nhìn lên cậu, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy từ ái cùng thương tiếc.

“Bà......”

Cậu vừa mới nói một chữ phu nhân liền vui vẻ mà đứng lên, vươn tay về phía cậu.

A Bảo trừng mắt nhìn, nói tiếp:” Bà là ai?”

Phu nhân kinh ngạc nhìn cậu, bóng dáng từ từ nhạt đi, sau đó tan biến mất.

Tứ Hỉ ghé vào lan can cầu, nhìn theo bóng dáng biến mất kia mất mác nói: ” Thì ra đại nhân thích phụ nữ.”

“Không phải a, ta thật sự không biết...... Không đúng! Ta thích phụ nữ có cái gì sai, cái gì gọi là thì ra ta thích phụ nữ?” A Bảo đang muốn kháng nghị lại nhìn thấy Ấn Huyền đang đứng bên kia cầu cúi đầu nhìn nước ao không nhúc nhích. Trong lòng cậu thầm kêu không tốt, nếu Ấn Huyền khăng khăng muốn nhảy xuống, vậy cậu nói cái gì cũng kéo không được a.

May mắn Ấn Huyền chỉ nhìn trong chốc lát liền xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tứ Hỉ cùng A Bảo tò mò đồng thời nhoài người ra lan can cầu nhìn xuống, nhưng A Bảo quên mình vẫn còn cầm lấy tay của Ấn Huyền, cho nên mới lao ra đã bị Ấn Huyền kéo lại.

“Ha hả, tôi không phải muốn nhìn trộm tổ sư gia, tôi chỉ muốn..... Muốn, muốn nhìn một chút vị phu nhân của tôi bên này vừa rồi có chạy đến bên kia của ngài hay không thôi.” A Bảo thè lưỡi, nháy mắt với Tứ Hỉ.

Tứ Hỉ thất vọng lắc lắc đầu.

Đối với Ấn Huyền mà nói, ai là người quan trọng nhất đây?

Người thứ nhất A Bảo nghĩ đến là lão quỷ, bởi vì người thân cận Ấn Huyền chỉ có hắn là đã chết, thế nhưng nhìn vẻ mặt lại không giống, nếu thật sự  là lão quỷ thì Ấn Huyền trực tiếp đem hắn trong tay áo rút ra xem một chút là ok rồi, cần gì đứng đó nhìn lâu như vậy?

Trừ lão quỷ ra, A Bảo có thể nghĩ đến người có quan hệ mật thiết với Ấn Huyền chỉ có Thượng Vũ.

......

Nhưng hắn hình như còn chưa chết.

Chờ cậu lấy lại tinh thần, phát hiện Ấn Huyền cùng cậu đã lại đi trên một sơn đạo tối đen.

“Nơi này tại sao tối như vậy?” A Bảo nhìn đèn pin của Ấn Huyền đảo qua mặt đất, thế nhưng thực bằng phẳng.

“Nơi này là thong dong đạo, các ngươi thong dong đi cũng được.” Đại Kính Tiên còn đang bên cạnh hướng dẫn du lịch.

A Bảo đột nhiên nhớ tới Đại Kính Tiên nói thân thể hắn chính là Đại Kính Sơn, nói cách khác, bọn họ hiện tại đang ở trong bụng Đại Kính Tiên đi lại? Thong dong đạo...... Sẽ không là ruột của hắn chứ? Cậu bị tưởng tượng của bản thân làm buồn nôn hết một chút.

Đại Kính Tiên nói: “Phía trước nữa là mê huyễn hoa, các ngươi sẽ trải qua việc nửa đời trước không muốn nhắc lại nhất.”

A Bảo mồ hôi lạnh đầm đìa nói: “Tỷ như thi vào trường cao đẳng và vân vân?”

“Hoặc là tâm tình khi ngươi thi rớt.”

A Bảo nói: “......” Nơi này thật sự là chà đạp người ta đến mức nào đây.

Đại Kính Tiên nói: “Các ngươi chỉ cần nhắm mắt lại đi phía trước liền bình an vô sự.”

A Bảo nói: “Ngài sẽ không đánh lén chứ?”

Bốn phía truyền đến hồi âm lạnh lùng “Bằng ngươi sao? Cần gì?”

A Bảo: “......” Đúng vậy, cần gì? Cậu cần gì phải hỏi vấn đề này tự rước lấy nhục.

“Nhắm mắt!” Đại Kính Tiên nói.

A Bảo theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng cái lổ tai cùng cái mũi lại nhạy cảm thăm dò hết thảy chung quanh, ước chừng đi khoảng nửa phút, đột nhiên cậu ngửi được một hồi mùi hương mềm mại, sở dĩ dùng từ mềm mại hình dung là bởi vì tìm không thấy từ nào khác để hình dung, tuy rằng là hoa, nhưng không tương tự bất kì mùi nào trong trí nhớ của cậu, vừa không thanh nhã cũng không ngọt nị, chỉ là dịu dàng như có như không.

Lòng bàn chân giẫm lên bùn mềm, lập tức cảm thấy có cây gì đó đang không ngừng sát qua đầu gối, cậu đi cẩn thận từng bước một về phía trước.

Ấn Huyền giống như phối hợp mà thả chậm bước chân.

Ước chừng qua nửa phút nửa, Đại Kính Tiên rốt cục nói: “Các ngươi có thể mở mắt. Nhắm mắt lại mà vẫn có thể tìm được lối đi chính xác, ngươi quả nhiên không giống bình thường.”

Ấn Huyền lạnh nhạt nói: “Ta vẫn chưa nhắm mắt lại.”

“Nga?” Đại Kính Tiên phát ra tiếng kinh ngạc ngắn ngủi.

Bàn tay A Bảo nắm thật chặt. Cậu cảm thấy trong lòng bàn tay ướt sũng, còn tưởng rằng là mình quá khẩn trương, hiện tại nghĩ đến, chẳng lẽ là mồ hôi của tổ sư gia sau khi đã trải qua chuyện mình không muốn nhớ? Lòng hiếu kỳ của cậu lại bắt đầu rục rịch.

” Phía trước là lối ra.”

Lời của Đại Kính Tiên đánh gảy ý nghĩ của cậu, làm cho trong lòng cậu càng căng thẳng. Phía trước chính là cửa ra, vậy cũng có nghĩa là cậu phải ở lại một mình. Ước chừng xông qua ngàn nan vạn hiểm tuyệt đối cũng không bằng con đường bằng phẳng này, A Bảo phát hiện mình cư nhiên đối với bàn tay đang nắm này thật lưu luyến.

A Bảo nói: “Vậy ngươi còn không đem phân kính viễn thị cùng hỗn nguyên phá sát kính lấy đến.”

Theo một trận âm thanh ầm ầm, ánh sáng vốn bị tối tăm bó buộc từ phía trước ào đến.

A Bảo trừng to mắt nhìn, rất nhanh liền thích ứng được với luồng ánh sáng mỏng manh kia, giống như khi mới vào cửa, cửa đá chậm rãi ngã xuống, lộ ra đường lớn đi thông ra bên ngoài. Trên đường trước mặt bày hai mặt gương, một vàng một bạc.

” Màu vàng chính là phân kính viễn thị, màu bạc chính là hỗn nguyên phá sát kính. Hai kính này đều có linh tính, không cần chú ngữ vẫn  có thể dùng. “Đại Kính Tiên nói, ta đã thực hiện hứa hẹn của ta, các ngươi cũng nên thực hiện hứa hẹn của các ngươi.”

A Bảo mặc dù không muốn nhưng hiện tại không phải thời điểm lưu luyến, chủ động buông tay ra nói: “Tổ sư gia yên tâm, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ngài đem sư phụ sư thúc cứu trở về.”

Ấn Huyền nhìn cậu một cái gật gật đầu bước đi ra ngoài.

A Bảo nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác bị vứt bỏ.

Nhưng từ đầu tới đuôi Ấn Huyền cũng không có quay đầu lại, thẳng đến khi cửa đá chậm rãi dâng lên, cách trở tầm mắt của cậu.

Bốn phía khôi phục tối tăm, chỉ có một tia ánh sáng còn lưu lại trên mặt đất. A Bảo lúc này mới chú ý tới đèn pin Ấn Huyền để lại cho mình. Cậu nhặt đèn pin lên, nhẹ giọng thở dài.

” Hắn nhất định sẽ cứu sư phụ cùng sư thúc của ngươi ra.” Đại Kính Tiên nói.

“Ta biết.”

” Ta cũng nhất định sẽ giúp hắn xuất binh đánh Thượng Vũ.”

A Bảo không nghĩ tới hắn đáp ứng sảng khoái như vậy nghi hoặc nói: “Ngươi không phải nói muốn Tiểu Kính Tiên tỉnh lại mới được sao?”

” Không phải rất nhanh là có thể tỉnh sao?” Trong thanh âm của Đại Kính Tiên mang theo một chút âm u lạnh lẽo.

Đáy lòng A Bảo sinh ra dự cảm hỏng rồi, cười gượng nói: “Nga? Ngài có biện pháp nào sao?”

” Tên đầy đủ của ngươi gọi là gì? Đinh Bảo? Hay là Đinh..... Cái gì Bảo?”

Tim A Bảo nhất thời rớt xuống đến tận lòng bàn chân.