Lưu Quỷ

Quyển 5 - Chương 14




Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Vì không tìm thấy đường ra nên Dư Mạn và Đàm Mộc Ân đều đứng tại chỗ không tiếng động, nhưng sương trắng ngày một đậm hơn, Dư Mạn và Đàm Mộc Ân thậm chí còn không nhìn thấy đối phương nữa, tựa như giữa bọn họ xuất hiện một bức tường.

“Sẽ là ai đây?” Những lời này Đàm Mộc Ân tựa như hỏi chính mình mà cũng như hỏi người bên cạnh.

Im ắng, không có tiếng đáp lại. Trong khi Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong còn nghĩ không có ai thì Dư Mạn lại nói, “Không biết. Hắn dừng lại.”

Đàm Mộc Ân nói, “Có lẽ hắn chỉ vào nhầm đường, không phải người tam tông lục phái.” Phương pháp vào Ẩn trang chỉ có người của tam tông lục phái mới biết.

“Hi vọng.”

Đương.

Sương trắng không ngăn âm thanh nên thanh âm kiếm rơi xuống đất vẫn nghe thấy rõ ràng, chỉ là lần này có rõ hơn một chút, hình như truyền tới ngay trước mặt bọn họ.

Đàm Mộc Ân nói, “Chẳng lẽ là....”

Lời hắn nói chưa hết thì lại nghe thấy tiếng kiếm va chạm cực nhanh, ba tiếng mà nghe như một tiếng, tốc độ ra chiêu cũng vượt quá người thường.

Đàm Mộc Ân cười khổ, “Xem ra chúng ta đều đoán sai.” Có thể đạt tới tốc độ như vậy ngoại trừ Ấn Huyền thì không có người thứ hai.

Mặt đất chấn động tựa như bị người nào đó cầm lên lắc lắc.

Đàm Mộc Ân lảo đảo lui ra sau nửa bước, eo bị tóm lấy, Liên Tĩnh Phong thấp giọng, “Cẩn thận.” 

“Ân.” Đàm Mộc Ân đưnngs thẳng dậy, gọi Dư Mạn nhưng lại không có tiếng trả lời, “Dư Mạn!” Hắn gọi to một tiếng lại bị Liên Tĩnh Phong che miệng lại lôi đi.

Phanh một tiếng.

Đàm Mộc Ân cảm giác được đá vụn văng xung quanh mà tất cả đều văng đến chỗ hắn vừa đứng.

Rắc rắc.

Mặt đất truyền đến tiếng vỡ.

Cách một lớp giày mà cũng cảm nhận được mặt đất đang vỡ ra.

Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân cẩn thận né tránh. May mắn là tuy mặt đất rạn nứt nhưng không phải quá nghiêm trọng.

“Nơi này có thể sụp hay không?” Đàm Mộc Ân ngẩng đầu, lo lắng nhìn phía trên.

Nóc nhà mờ mịt, tựa như bị mây đen bao phủ, không biết khi nào sẽ xảy ra bão táp.

“Sương tan.” Liên Tĩnh Phong nói.

ĐÀm Mộc Ân chớp mắt. Đúng vậy, có thể nhìn thấy nóc nhà, vừa rồi còn chẳng thấy gì cả.

Liên Tĩnh Phong nói, “Nhìn phía dưới.”

Đàm Mộc Ân cúi đầu, phát hiện khe vỡ của mặt đất đang hút sương vào. Mới đầu thì không rõ lắm nhưng càng về sau càng thấy sương như dòng nước chảy vào trong lòng đất, có thể thấy được bóng dáng nhạt nhòa của người bên cạnh.

Cho đến khi sương trắng biến mất, mọi người mới bừng tỉnh lại.

Mặt đất bị nứt ra thành từng đường to như ngón tay cái, tựa như một hắc xà uốn lượn. Ấn Huyền khoanh chân ngồi trên hắc xà, kiếm cắm ở trước mặt hắn, tựa như một tấm bia lớn ngăn cản mọi người.

“Chuyện gì xảy ra thế này?” Lao Đán hỏi.

Sắc mặt Ấn Huyền tái nhợt, môi trắng bệch, không trả lời.

Phan Triết nói, “Chúng ta kiểm kê nhân số xem có đủ không.”

Chưởng môn các phái đều quay đầu tìm người.

Kỳ thật ngoại trừ Hỏa Luyện phái và Thông Thần phái thì môn phái khác chỉ có một đến hai người đi, nhìn là biết ngay, căn bản không cần kiểm tra.

“Di? Dư Mạn đâu?” Lao Đán buồn bực nhìn xung quanh.

Đệ tử Hỏa Luyện phái đều nói không biết.

“Tư Mã chưởng môn, đồ đệ bảo bối của ngươi đâu?” Tang Hải Linh hỏi.

Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đã đi trước rồi.”

“Đỗ Thần Thông đâu?” Lao Đán lại hỏi.

Dư Mạn và Ấn Huyền dù sao cũng chỉ là đệ tử, thiếu bọn họ cũng không cò gì khác biệt nhưng Đỗ Thần Thông là chưởng môn một phái, hắn không ở đây khiến mọi người có điểm suy nghĩ.

Đệ tử Thông Thần phái nói, “Sư phụ đi toilet.”

Ánh mắt Phan Triết đảo qua bọn họ, chậm rì rì nói, “Đi toilet không chỉ mình sư phụ của các cậu chứ?”

“Còn có Hồng Thủy sư huynh.”

Phan Triết còn đang muốn nói thì tiếng quát lớn của Tư Mã Thanh Khổ cắt đứt, “Ngươi làm gì?”

Tang Hải Linh đang vươn tay giữa không trung, ánh mắt khinh miệt đảo qua Tư Mã Thanh Khổ, thản nhiên, “Cầm lại thứ vốn thuộc về Quỷ Thuật tông.”

Lực chú ý của mọi người lại tập trung trên người Ấn Huyền.

Ấn Huyền nhắm mắt, mặt không chút thay đổi, vẫn còn hô hấp nhưng vì sắc mặt càng ngày càng tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy dường như giây tiếp theo sẽ tắt thở.

“Là Ấn Huyền tiền bối cứu chúng ta!” Tư Mã Thanh Khổ nói.

Tang Hải Linh nói, “Làm sao ngươi biết?” Tay hắn duỗi ra cách chuôi kiếm 3cm nhưng vẫn không cầm mà chỉ yên lặng quan sát sắc mặt của mọi người.

Tư Mã Thanh Khổ cười lạnh, “Nếu ngươi muốn biết thì tự nhiên sẽ nghĩ đến. Nếu ngươi không muốn biết thì cho dù có tận mắt nhìn thấy ngươi cũng nói là mình bị lừa.”

Tang Hải Linh tiến dần lên phía trước. Khoảnh khắc cầm lấy chuôi kiếm cả khuôn mặt hắn như sáng lên, “Thế giới này muốn ta tin phái cần chứng cứ chứ không phải phỏng đoán.”

Tang Hải Linh muốn rút thanh kiếm ra nhưng vừa rút lên được một chút đã phải dừng lại.

Ngón tay Ấn Huyền chạm vào thân kiếm, hờ hững nhìn hắn.

“Thứ này thuộc về Quỷ Thuật tông!” Tang Hải Linh hét lớn một tiếng, miễn cưỡng rút kiếm ra, muốn chém tới chỗ Ấn Huyền nhưng ngay khi kiếm rút lên đã hóa thành một ánh sáng biến mất tại ngón tay Ấn Huyền.

Sau khi có được mà mất đi là cảm giác thống khổ hơn cả chưa bao giờ có được. Hốc mắt Tang Hải Linh đỏ lên, hai tay vẫn nắm duy trì tư thế, khí tức cuồng loạn tỏa ra cường liệt.

Tư Mã Thanh Khổ không dấu vết đi tới bên Ấn Huyền, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tang Hải Linh.

Mặt đất đột nhiên chấn động!

Tường của lễ đường phát ra tiếng nứt.

“Là ai?” Tư Mã Thanh Khổ nhăn mày.

Tang Hải Linh cười lạnh, “Làm sao ngươi biết lần này và lần trước không phải là một người làm?”

“Không phải là một người.” Sắc mặt Lao Đán ngưng trọng, “Có người muốn xâm nhập Ẩn trang!”

Phan Triết nói, “Ẩn trang không phải có đề phòng sao? Chẳng lẽ Lao chưởng môn không biết?”

Sắc mặt Lao Đán rất khó nhìn, “Chuông ở trên tay Dư Mạn.” Mà Dư Mạn lại mất tích.

Môi Đàm Mộc Ân giật giật, khóe mắt nhìn Liên Tĩnh Phong không tiếng động lắc đầu, hắn lập tức hiểu rõ. Sự việc này rất kì quái, trước khi rõ ràng mọi chuyện thì làm người xem tốt hơn.

“Chúng ta ra ngoài nhìn xem?” Phan Triết đề nghị.

Tư Mã Thanh Khổ nhìn hắn không vừa mắt nhưng lại là người đẩu tiên hưởng ứng.

Phan Triết kinh ngạc nhìn ông, tiếu ý trong mắt lóe lên lại bị Tư Mã Thanh Khổ trừng trở về.

Tang Hải Linh chỉ vào Ấn Huyền, “Còn hắn thì sao?”

Tư Mã Thanh khổ nói, “Ấn Huyền tiền bối, không bằng chúng ta ra ngoài xem?” Xem ra Ấn Huyền bị thương không nhẹ, ông cũng không yên tâm lưu hắn lại một mình.

Ấn Huyền gật đầu đứng lên.

Tang Hải Linh thấy tư thái phòng ngự của Tư Mã Thanh Khổ không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Ngoài lễ đường, mặt trời chiếu ánh mắt rực rỡ cực kì ấm áp nhưng những người ở đây lại không cảm thấy nửa phần ấm áp.

Hai bên đường rõ ràng có vết tích phá hoại, chứng tỏ ở đây dường như đã có người ra tay.

Là ai?

Là kẻ xâm nhập? Hắn là người trong lễ đường hay không ở trong lễ đường?

Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi vấn.

“Ai?”

Lao Đán đột nhiên dừng bước, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Một bóng dáng chậm rãi đi ra.

Đàm Mộc Ân quay đầu nhìn Tư Mã Thanh Khổ cau mày.

“Ngươi là ai?” Lao Đán không biết người tới.

“Khâu Cảnh Vân.”