Luxury Man

Chương 14




“…… Ông đây liều mạng với anh……” Chí Hạo khó khăn lắm mới nhuận khí được, ngã vào trên ghế dựa, vô lực nói.

“Thật vậy chăng? Cậu xác định muốn động thủ? Nếu làm không tốt, bà ấy sẽ cho ta chúng ta đang chơi đùa tình thú nha.”

Địa a, ngươi chẳng phân biệt được tốt xấu như thế thật uổng làm địa. Thiên a, ngươi thác nhầm hiền ngu thì không xứng làm thiên!

“Cận Thần, anh là cao thủ tình trường, cùng người bình thường như tôi ở một chỗ thật là làm giảm giá trị của anh.” Chí Hạo cuối cùng cũng vẫn còn chút thần trí, biết đánh chính diện là không thể liền chuyển hướng khác.

“Lại nói tiếp, kỳ quái a……” Cận Thần lộ ra  thập phần nghi hoặc:“Vừa mới vị phu nhân kia cũng nói với tôi, thấy sao cũng thấy cậu là một người Trung Quốc anh tuấn nhất mà bà gặp, còn khen tôi đủ thủ đoạn, cư nhiên có thể lừa cậu đến tay nha.”

“A……” Chí Hạo rớt cả cằm:“Mắt của bà ấy có vấn đề sao?”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Cận Thần trịnh trọng gật đầu, cực kì đồng tình.

Chí Hạo hai mắt tối sầm, biết lại lần nữa bị chọc ghẹo.

Ăn cơm xong, Cận Thần tự đi tính tiền, sau đó đi xuống tầng hầm chọn ít đồ ăn, Chí Hạo thấy nữ đầu bếp mập mạp kia đang thu dọn bàn, suy nghĩ nửa ngày mới có dũng khí cất tiếng hỏi:“Bà biết nói tiếng anh không?”

Nữ đầu bếp cười tủm tỉm gật đầu, Chí Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, người Âu Châu tốt ở chỗ ấy, không thích nói nhiều những rất biết lắng nghe a.

“Cái kia, kỳ thật tôi cùng vị mới đi kia không phải quan hệ tình nhân……” Chí Hạo trơ mắt nhìn nữ đầu bếp đang trừng lớn mắt, miệng mở thành một chữ O.

Xong rồi, dự cảm không hề tốt.

“Kỳ thật ngài không cần lo lắng như vậy, chúng tôi không kỳ thị người đồng luyến.”

“Không phải, tôi không phải lo lắng mọi người, nhưng chúng tôi, thật sự không phải a……” Xong rồi, xong rồi, càng tẩy càng đen a, Chí Hạo trong lòng rên rỉ.

“Ngài không nên nói vậy” Nữ đầu bếp vẻ mặt thực chân thành:“Ngài như thế, sẽ làm người yêu ngài thương tâm, ngài xem, bộ dạng ngài ấy cỡ nào anh tuấn, có bạn trai tốt như vậy thì nên quý trọng.”

Hử, quý trọng, Tiêu Chí Hạo mắt phóng lục quang.

Cận Thần bê một bao lớn toàn nguyên liệu nấu ăn, đang cười tủm tỉm đi lại đây, nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì lộ ra ngạc nhiên:“Ý, cậu cũng biết tiếng Pháp sao? Đang nói chuyện gì a?”

“Đang nói chuyện…… Nên quý trọng anh như thế nào!” Chí Hạo vung một quyền phải ra, Cận Thần nhanh nhẹn tránh được, bỏ chạy.

Vừa mới ăn cơm xong liền chạy vòng quanh mười vòng, dạ dày rất không thoải mái, Cận Thần ngã vào trên ghế xe mà rên rỉ.

“Về sau không nên đùa như thế.” Chí Hạo suyễn khí, nghe được khẩu khí của mình thực nghiêm khắc.

“Cậu thực để ý?” Cận Thần lập tức lĩnh ngộ được, đã có kinh ngạc nho nhỏ.

“Ừ!” Cậu thực để ý, thập phần, phi thường.

“Xin lỗi.” Cận Thần lập tức giải thích, không thèm dài dòng thêm.

……

Tiêu Chí Hạo nhất thời mắc cỡ ngồi dậy, cậu chỉ có một nhược điểm, nhưng luôn bị người ta bắt được, hung hăng lợi dụng, cho nên nói làm người tâm địa thật sự không thể mềm ạ.

“Cậu ghét tôi sao?” Cận Thần chậm rãi khởi động xe.

“Sao có thể?” Không cần trải qua đại não, Chí Hạo thốt ra.

“Cậu không thích hành vi của tôi, đã giáo huấn tôi rất nhiều lần.”

Giáo huấn? Ai? Tôi sao? Chí Hạo kinh ngạc, không không không, sao có thể?

Tiêu Chí Hạo nhất nhất an phận từ lúc còn nhỏ, cũng không ngay trước mặt người ta mà buông điều thị phi, sau lưng lại càng không.

Đây là có chuyện gì, Chí Hạo suy nghĩ mãi, tuy rằng Tôn lão quái mới là ông chủ của cậu, nhưng người trước mắt cũng có liên quan trực tiếp đến áo cơm của cậu, cậu cảm thấy những chuyện rắc rối hay gì khác cũng đều không liên quan đến mình, chỉ cần cậu công và tư rõ ràng, đúng hạn nhận tiền lương, vậy là tốt rồi. Đã đi ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, sao có thể hành xử như người mới?

Nhưng…… Không tự giác, trước mắt hiện lên bóng dáng Cận Thần lạnh lùng rời đi.

“Kỳ thật có một số việc, cũng là do anh không đúng thôi ” Một câu nói ra, trước đem chính mình làm hoảng sợ, muốn chết có phải hay không? Hay là nghĩ dù thế nào cũng thoát không được nên đâm sâu thêm tý nữa?

“Như vậy, cậu cảm thấy tôi nên sửa đổi thế nào.”

Chí Hạo há hốc mồm, người này là kẻ cãi bướng, ngụy biện nhiều hơn, cậu không phải đối thủ của anh, không nghĩ tới hôm nay anh lại nhường một bước, thật sao? Biện pháp hay!

Cậu cẩn thận nghĩ ngợi, thực sự nghiêm túc, muốn sửa đổi?

Nam nhân này, anh ta không đoạt, không lừa, không gạt…… Chỉ là có phần dễ thay lòng đổi dạ, nhưng anh ta cũng cho người khác thay lòng đổi dạ, mà họ không cần thì không thể trách anh ta.

“Làm nam nhân, phải chịu trách nhiệm.” Chí Hạo không rõ vì sao mình lại chăm chỉ mở miệng như thế, cậu chỉ là trợ lý, chỉ cần làm tay chân kéo dài của ông chủ, giúp ông chủ lo việc bên ngoài.

“Chịu trách nhiệm như thế nào?”

Chí Hạo nghẹn lời.

“Biết rõ đã mất cảm giác hoặc là không tìm thấy điểm tương đồng nữa mà vẫn phải ở chung một chỗ cho có lệ sao? Làm sao cậu biết được người ta có phải chịu đựng để chăm sóc kề cận cậu hay không, họ không nhất thiết mà cậu cũng không cần phải làm vậy, bỗng nhiên làm mất thời gian của chính mình và của người ta.” Cận Thần nói lời nhỏ nhẹ, nhưng ăn khớp đầy đủ, hữu lý mà không quá thanh cao.

Chí Hạo bất đắc dĩ, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Phan Thụy: “Có một loại người, dù không có cảm giác nhưng vẫn có thể quan tâm, lại không biết người khác đã điên đảo vì hắn, không thể tự giải thoát.”

“Đôi khi anh đối với người khác quá tốt.”

“Này cũng là sai lầm?” Cận Thần kinh ngạc:“Tôi cũng đâu cần đổi lấy cái gì, cũng không lấy nó để thi triển thủ đoạn mờ ám.”

“Tôi biết.” Chí Hạo nhắm mắt, cho nên ngược lại lại là tai họa lớn:“Đồ cổ bảo bối phải được đặt trong bảo tàng, ba tầng  bảo vệ, vì cái gì? Thứ tốt mỗi người đều muốn, nếu tùy tiện ở ven đường nhảy ra một cái, nhất định người ta sẽ tranh nhau. Anh cũng biết cảm giác nhanh tới cũng nhanh phai, đừng tùy tiện nói bắt đầu.”

Cận Thần trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói:“Mỗi lần cũng không phải là tôi nói bắt đầu, chẳng lẽ nói vì để người khác không thích tôi, liền cố gắng đem bản thân thành một người đáng ghét sao?”

Chí Hạo khẽ cười, cứ tưởng anh ta có sở ngộ ai dè vẫn là cãi bướng, cậu chưa bao giờ cho rằng mình sẽ được xem như kẻ thông minh sáng suốt, cho nên đắc ý dào dạt.