Luyện Kiếm

Chương 37: Uy lực của Phạm Thiên




Dịch: Hoàng Hi Bình

"Cực phẩm pháp kiếm! Thật sự là cực phẩm pháp kiếm sao?" Tiểu Toán Bàn có chút khó tin, kích động nói.

"Vị đại luyện kiếm sư không phải đã tuyên bố sao? Sao còn không tin?" Yến Tử che miệng khẽ cười, trong lòng cũng buông lỏng, sự mỏi mệt nhất thời xông lên tới tận đầu.

Mấy ngày nay, nàng vừa chăm sóc Tiểu Toán Bàn, vừa lo lắng Thiết Kiên và Trần Quang, bất luận là nhục thể hay là tinh thần gần như đều sắp tới cực hạn.

Nhưng nàng cắn răng, mạnh mẽ ép sự mệt mỏi xuống, một đôi mắt đẹp không hề chớp nhìn về phía đài cao.

"Hắn quả nhiên đã thành công." Trần Quang cũng vui vẻ tự đáy lòng.

Tám gã đại luyện kiếm sư sau trải qua một phen so sánh, bèn tuyên bố với mọi người kết quả của vòng tỷ thí thứ nhất.

Thẩm Ôn, La Hầu, Cừu Phách Thiên, Thiết Kiên luyện chế cực phẩm pháp kiếm đứng hạng đầu, trở thành kẻ chiến thắng của vòng thứ nhất.

Mà trong những thượng phẩm pháp kiếm kia, tám người cũng có bình chọn đánh giá, chọn ra 5 hạng đầu, Kim Dương Kiếm do Trần Quang luyện chế, cũng được liệt vào trong đó.

Yến gia nhất thời danh tiếng lẫy lưng, ngay cả hội trưởng của tứ đại thương hội, cũng đều trước sau chủ động tìm tới, bàn chuyện với Yến Tử.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Tư Đồ Hạo gọi bốn người Thiết Kiên lên đài cao, trước mặt mọi người tuyên bố đề mục của vòng tỷ thí thứ hai.

"Chắc hẳn chư vị cũng đã thấy được, thứ lơ lửng ở trong cánh cửa của hỏa sơn phía trên thạch đài, chính là kia khối thiên thạch kia, trong đó chứa đựng số lượng lớn Thiết Mẫu Chi Tinh. Điều các ngươi phải làm, chính là lấy pháp kiếm do mình luyện chế, chém vào thiên thạch. Kẻ vào sâu nhất, là người chiến thắng."

4 người trên đài nghe vậy đều có hơi sững sờ, cảm thấy có chút quá mức dễ dàng.

"Các ngươi chớ coi lớp vỏ đá bên ngoài kia, cũng giống như mấy tảng đá thông thường. Độ bền của chúng có thể so với cực phẩm thiết tinh, đồng tinh, nếu là pháp kiếm bình thường, vốn không thể tạo cho chúng dù chỉ 1 vết xước nhỏ." Tư Đồ Hạo mỉm cười, thản nhiên nói.

Thiết Kiên lặng lẽ suy ngẫm, trong lòng đã có tính toán.

"Chỉ có thể so với thiết tinh, đồng tinh, căn bản không phải là đối thủ với Liệt Thạch Kiếm của ta, cứ để ta thử nghiệm trước." La Hầu cười sang sảng nói.

Nói xong, y sải bước tới chỗ giá kiếm, lấy thanh cự kiếm lưỡi rộng của mình chuôi xuống, kéo rê trên mặt đất, không ngừng xẹt lên ngọn lửa màu đỏ.

Đi đến bên ngoài hỏa sơn, y không nói hai lời, bèn xoay người nhảy vào bên trong hỏa trì.

Chỉ thấy thân thể khôi ngô của La Hầu rơi thẳng từ trên không trung xuống, rơi bịch trên khối bình đài bằng đá trắng kia, khiến cho bình đài chấn động kịch liệt, ngay cả những sợi dây xích lớn ở xung quanh cũng lắc lư dữ dội theo.

La Hầu đứng thẳng, bộ pháp ổn trọng, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ chân động ở chung quanh, đi đến trước Thiên Ngoại Vẫn Thạch, ở trung tâm bình đài. Chỉ nghe thấy y quát khẽ một tiếng, xung quanh thân nhất thời sáng lên một trận quang mang đỏ, vàng quỷ dị.

Cùng lúc đó, chuỗi chấn động vô hình lan truyền quanh thân thể y, hóa thành từng sóng khí hình vòng cung ra khắp tứ phía.

Tiếng quát chưa dứt, đã đạp ra một bước, nhưng vẫn nắm chặt cự kiếm, kéo rê trên mặt đất.

Chỉ thấy thân hình của hắn như diều hâu trở mình giữa không trung, đột nhiên phát lực, lấy cánh tay làm trục, kéo thanh cự kiếm tinh hồng kia vẽ lên giữa không trung một đạo hồng mang cực lớn, bổ lên cự thạch.

Kiếm quang như máu, thế lớn lực trầm!

Thiết Kiên nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, động tác xuất kiếm vừa rồi của La Hầu, gần như không khác gì lúc luyện kiếm sư rèn luyện thiết phôi.

Hắn muốn phát huy trọng lượng của thanh kiếm để đánh nát thiên thạch.

Chỉ thấy quang mang trên cự kiếm lập loè, từng đạo hoa văn tinh hồng hiện lên, từ trong truyền ra một lực hấp dẫn mãnh liệt, hấp thụ linh lực giữa thiên địa chung quanh qua đây.

"Oanh" một tiếng vang lớn!

Thanh cự kiếm tinh hồng đập mạnh vào phía trên cự thạch, quang điểm màu bạc trên thiên thạch hơi lóe, cả hai chạm vào nhau, liền có một đoàn quang mang xích hồng đột nhiên nổ tung ra, hóa thành một cỗ sóng khí màu hồng vô cùng hung tàn trùng kích ra, quét ngang bốn phương tám hướng.

Cự kiếm trong tay của La Hầu bị bắn ngược ra sau, toàn bộ cơ thể cũng bị lực phản chấn của cự kiếm dội lui lui về sau.

Thân hình kia còn chưa đứng vững, đã bị cỗ sóng khí màu hồng này truy kích, vừa vặn va vào phần bụng, toàn bộ cơ thể nhất thời giống như một con tôm rơi vào chảo dầu sôi, thân thể khẽ cong, bay ngược ra phía sau.

Giữa không trung, trong miệng của hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo đập ầm vào phía trên thạch bích của hỏa sơn nóng rực.

"Phanh" một tiếng. Hắn rơi bịch xuống từ trên thạch bích, vừa đúng rơi xuống ngay trên một chiếc xích sắt rất lớn.

Trong đám người nhất thời phát ra một trận kinh hô, hiển nhiên ai cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy, rướn từng cái cổ lên, nhìn quanh hỏa sơn.

Ánh mắt của Thiết Kiên nhìn chằm chằm khối Thiên Ngoại Vẫn Thạch kia, nội tâm kinh hãi vạn phần, hiển nhiên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, chỉ nghe từ bên cạnh truyền tới một thanh âm, chậm rãi nói: "Con đường lực phá vạn pháp là không sai, đáng tiếc tu vi của hắn quá thấp, nếu không chưa hẳn không thể phá vỡ thiên thạch.”

Hắn dời mắt nhìn lại, người nói chuyện chính là Cừu Phách Thiên, bất quá thần thái động tác nói chuyện, lại khiến cho Thiết Kiên nhịn không được cảm thấy có chút mất tự nhiên. Bất quá, hắn cũng không quá để ý, rất nhanh nhìn qua chỗ khác.

Lúc này, La Hầu nằm ở trên xích sắt đã chậm rãi bò lên, thần sắc của hắn rất khó coi, ánh mắt nán lại phía trên cự thạch thật lâu, cuối cùng vẫn còn thở dài một hơi, cầm theo cự kiếm trở lại trên đài cao.

"Ta chém không nổi." Hắn chán nản nói một câu, thi lễ với đám người Tư Đồ Hạo, sau đó đặt cự kiếm lên lại giá kiếm.

Tư Đồ Hạo chỉ cười nhạt, khẽ gật đầu với hắn, hỏi tiếp: "Kế tiếp, vị nào lên?"

Thiết Kiên suy nghĩ chốc lát, đang muốn bước ra, Thẩm Ôn đã ra trước.

Thân hình phiêu dật, mũi chân điểm lên thạch đài, lướt ngang đến bên cạnh giá kiếm.

Chỉ thấy " keng" một tiếng, rút ra Thanh Trúc Lăng Tiêu Kiếm kia, lướt người lên cao, lại cứ như ngự gió bay lên, xông vào không trung cao hơn trăm trượng, thân hình đảo ngược, quay người nhảy xuống dưới hoả sơn.

Trong hư không, những ngón tay kết kiếm quyết, xung quanh thân nhất thời sáng lên thanh mang, trường kiếm màu xanh trong tay kia toả ra ánh sáng lung linh, tựa như phỉ thuý.

"Nhanh."

Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, khí thế phóng ra ngoài đột nhiên thu vào, tập trung ở một thân, toàn bộ cơ thể cứ như dung nhập vào bên trong trường kiếm màu xanh, hóa thành một chuỗi ánh áng màu xanh chói mắt, đâm xuống Thiên Ngoại Vẫn Thạch.

Khí thế của nó tuy so ra kém hơn La Hầu, nhưng sức mạnh lại hơn xa người trước.

Một tiếng "keng" sắc nhọn vang lên!

Chuỗi ánh sáng màu xanh chói mắt đâm thẳng đến trên bề mặt của thiên thạch, mũi kiếm kịch liệt xoay tròn, mới nhìn cứ như một mũi dùi thép, ý đồ khoan thủng nó.

"Vù vù vù..."

Gió trong hỏa sơn rít gào mãnh liệt, Thẩm Ôn cùng pháp kiếm hóa thành ánh sáng màu xanh càng xoay càng nhanh... Sau cùng dĩ nhiên hóa thành một vòi rồng cực lớn, truy quét đến mức nham tương trong hỏa trì đều kịch liệt bốc lên, bốc lên đầy hỏa diễm.

Mọi người bị cuồng phong màu xanh thổi trúng nhìn không rõ vật gì, giữ chặt lan can, rất sợ không cẩn thận sẽ bị gió lớn cuốn vào.

Chỉ nghe "Bành" vang một tiếng, đột nhiên phía dưới vòng xoáy thanh mang có một đoàn thanh quang bạo tạc ra, nhất thời liền thổi tan tất cả cơn lốc xanh. Thẩm Ôn cũng bị phản chấn dội văng ngược ra, không nghiêng không lệch rơi vào bên cạnh giá kiếm.

Gã kêu rên một tiếng, mạnh mẽ chịu đựng không phun máu, đưa tay đặt Thanh Trúc Lăng Tiêu Kiếm trở về, xoay người chậm rãi nói với mọi người trên thạch đài: "Thiên thạch quá cứng, ta không phá nổi."

Mọi người lại nhìn về thiên thạch, phát hiện phía trên chỉ có một khu vực nhỏ có hơi trắng bệch, hiển nhiên là do ma sát quá mức kịch liệt gây ra, nhưng lại không có chút vết tích rạn nứt, mỗi người đều cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Tập trung đột phá từ điểm nhỏ, đáng tiếc tu vi vẫn có chút kém." Cừu Phách Thiên bỗng nhiên lại mở miệng nói.

Thiết Kiên nghe vậy nghi hoặc, trong lòng càng thêm dày, thực sự cảm thấy Cừu Phách Thiên ở bên cạnh này, làm hắn có loại cảm giác rất không thoải mái.

"Ta tới!"

Không chờ Tư Đồ Hạo hỏi, Thiết Kiên đã hét lớn một tiếng, sau đó đi ra.

Hắn đi đến bên cạnh giá kiếm, lấy xuống Phần Thiên Kiếm của mình, sau đó trực tiếp nhảy xuống cửa khẩu của hỏa sơn trên bình đài bằng đá.

Sau khi đứng vững, hắn cũng không sốt ruột xuất kiếm, mà là đi tới bên cạnh cự thạch màu đen, dùng tay trái vuốt ve vài cái.

Thiên thạch hơi lạnh, sờ vào như có những hột nhỏ, đặc biệt là phía trên chiếu ra quang điểm màu bạc, khiến Thiết Kiên vô cùng để ý.

Sau một lát, hắn mới thu tay về, tay phải nắm lấy trường kiếm, xẹt qua giữa không trung một đạo vòng cung xinh đẹp, chuyển thành tư thế cầm kiếm bình thường, đứng thẳng một trượng ở bên ngoài cự thạch.

Chỉ thấy mấy ngón tay bấm niệm kiếm quyết, quét ngang qua thân kiếm.

Trên pháp kiếm tuyên khắc Phần Thiên Phù Văn sáng ngời, thân kiếm cũng lập tức sáng lên hoa văn sặc sỡ.

Cùng lúc đó, pháp lực trong đan điền của hắn, cũng tuôn ra, dọc theo kinh mạch trên cánh tay của hắn, quán chú mãnh liệt vào trong trường kiếm trên tay hắn. Chỉ nghe "vù" một tiếng vang! Khí thế quanh thân của Thiết Kiên đột nhiên biến đổi, một cỗ sóng khí nóng rực lấy thân thể của hắn làm trung tâm, trùng kích khắp bốn phương tám hướng.

Sóng khí xán lạn trùng thiên, hóa thành một cỗ gió lốc nóng rực quét hướng bốn phía, đánh vào những kẻ đứng bên cạnh hỏa sơn, nhất thời bức lui bọn họ hơn một thước.

"Là... tu sĩ Trúc Cơ kỳ!"

Có người phát hiện pháp lực trên thân của Thiết Kiên xao động, vội vàng kêu lên.

"Cái gì? Lại là tu sĩ Trúc Cơ?" Đại bộ phận người kinh sợ kêu ra tiếng, quả thực không thể tin.

Tư Đồ Hạo luôn ngồi trên ghế, rốt cục nhịn không được, đứng dậy đến bên cạnh hỏa sơn khẩu, nhìn về phía Thiết Kiên.

Sau khi quan sát, lão bỗng nhiên nhớ lại, nhi tử Tư Đồ Nhiên trước đó từng đề cập đến người này, nói kẻ này có tu luyện thiên phú kinh người, tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ viên mãn.

Lúc này chưa qua được bao lâu, mấy tháng hay là gần nửa năm? Tốc độ gia tăng tu vi cũng quá mức kinh người rồi?

Ở bên cạnh rào chắn, thần sắc của ba người Yến Tử cũng khẩn trương nhìn chằm chằm phía dưới, đều tràn ngập chờ mong với Thiết Kiên.

Đúng lúc này, Thiết Kiên bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, bên trong đan điền có chút ngọn lửa nhỏ run rẩy màu vàng, một đám kim sắc hỏa diễm mắt thường khó phân biệt, lập tức thò ra từ bên trong chưởng tâm, hóa thành một đạo hỏa tuyến quấn quanh thân kiếm.