Luyện Kiếm

Chương 45: Lại gặp Tiểu Tiểu




Dịch: Hoàng Hi Bình

2 gã hắc y nhân lập tức đi tới trước, nâng hắn lên, đặt ngang ở bên Âm Ngư pháp trận.

"Ngươi thật sự rất ưu tú, cũng rất hiếu thuận, nếu như trong cơ thể không có dị hỏa, có lẽ ta thật sự sẽ coi ngươi như con trai của mình. Chỉ là, không thể rồi..." Thiết Thụ đi tới trước ngồi xổm xuống, nhìn mặt của Thiết Kiên, thở dài nói.

"Đến lúc này rồi, hà tất còn phải làm bộ làm tịch? Chỉ đáng tiếc ta sống uổng hơn mười năm thời gian, lại nhận kẻ khác làm cha, sắp chết cũng không biết chính mình rốt cuộc đến từ nơi nào?" Thiết Kiên cười lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Ngươi bất quá là một cô nhi bị người ta vất bỏ, có gì mà tới từ đâu? Thật vui nếu biết ngươi từ đâu đến. Chờ sau khi ta lấy đi dị hỏa trong cơ thể ngươi, sẽ chọn một chỗ non xanh nước biếc, để chôn cất ngươi, ngày này hàng năm, cũng sẽ thắp cho ngươi một nén nhang, đốt chút tiền giấy, cũng coi như giải quyết xong ân tình giữa cha con chúng ta." Thiết Thụ chậm rãi nói.

Dứt lời, lão liền đi tới trước, bắt lại một bàn tay của Thiết Kiên, dùng đầu ngón tay của lão khắc họa lên trên lòng bàn tay của hắn.

Đầu ngón tay sắc bén như lưỡi đao, lập tức cắt mở lòng bàn tay của Thiết Kiên, vẽ ra một cái phù văn xưa cũ.

Toàn thân của Thiết Kiên tê liệt, cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ là trong lòng không ngừng la lên "Chậm một chút, chậm một chút", hắn chỉ cần thêm một chút thời gian, là có thể bức ra huyết châm, khôi phục tự do.

Thiết Thụ ấn lòng bàn tay của Thiết Kiên xuống dưới, ở sát biên giới pháp trận, phù văn trong lòng bàn tay của hắn chảy ra máu tươi, từng chút một chảy xuôi theo pháp trận thành vũng, rất nhanh thì nhuộm trọn Âm Ngư pháp trận thành màu đỏ.

"Ngươi đoạt dị hỏa của ta, Phong Thanh Tử sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Thiết Kiên nhếch môi cười, đột nhiên mở miệng nói.

"Ta cùng với hắn đã thế thành nước với lửa rồi, há còn quan tâm mấy cái này?" Thiết Thụ vừa nói, động tác trên tay vẫn không dừng lại, ở trong lòng bàn tay của mình, cũng khắc họa ra một phù văn xưa cũ.

Nói xong, lão vừa làm động tác nằm xuống Dương Ngư trận pháp.

Nhưng vào lúc này, Thiết Thụ đột nhiên dừng lại, vừa cười vừa nói: “Ngươi từ lúc nào cũng có cái tính không chịu từ bỏ, ngược lại thật giống ta, đáng tiếc..."

Dứt lời, lão liền giơ bàn tay lên, hướng về phía đỉnh đầu Thiết Kiên,"Ba" một chưởng, vỗ xuống.

Huyết châm đã gần hoàn toàn rời khỏi đỉnh đầu, lại bị vỗ vào.

Thiết Kiên cứng đờ, nhất thời mất hết hy vọng.

Thiết Thụ cười lắc đầu, nằm lộn ngược với Thiết Kiên, ở trong Dương Ngư trận pháp.

Nâng bàn tay lên, đè mạnh xuống phía dưới biên giới Dương Ngư pháp trận.

Khi máu chảy ra từ phù văn trong lòng bàn tay của Thiết Thụ, ùng ục lấp đầy rãnh trận pháp, rất nhanh cũng đã nhuộm Dương Ngư pháp trận thành màu đỏ.

Thiết Kiên lúc này không còn cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.

Nhưng vào lúc này, trên toàn bộ pháp trận lóe lên hồng quang, một tầng huyết vụ mơ hồ bay lên, hóa thành một màn ánh sáng hình bán cầu, bao phủ hai người bọn họ vào trong.

Thiết Thụ vung đôi tay bấm niệm thần chú, trong miệng lẩm bẩm, hồng quang tụ lại ở vị trí đan điền phía bụng dưới, nổi lên một cái vòng xoáy đỏ ngòm to cỡ bàn tay, từ đó truyền ra trận trận ba động quỷ dị.

Cùng lúc đó, Thiết Kiên cũng đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, khuôn mặt rất thống khổ.

Ở bên ngoài bụng, da thịt kịch liệt sưng lên, tạo thành một cái bọc tròn lớn, tựa hồ bên trong đang có vật gì muốn phá bụng chui ra.

Mà ở bên trong đan điền, ngọn lửa màu vàng kia lúc này lại dường như bị một luồng gió xoáy dữ dội bao phủ, hỏa diễm điên cuồng xoay tròn, ngưng tụ thành một kim sắc hoả tuyến phóng lên cao.

Pháp quyết trên hai tay của Thiết Thụ bèn thay đổi, trong miệng ngâm tụng không ngừng, đột nhiên quát lên một tiếng lớn: “Đi ra cho ta!"

Chỉ nghe "Xuy" một tiếng vang nhỏ.

Thiết Kiên kêu thảm một tiếng, một cảm giác thống khổ khó có thể diễn tả bằng lời truyền đến từ vị trí bụng.

Chỉ thấy bên ngoài trên bụng vỡ ra một vết nứt dài mảnh, da thịt bên ngoài lật ra, đỏ tươi một mảnh.

Nhưng mà có chút cổ quái là, trên vết rạch này không có máu tươi chảy ra, chỉ có một luồng kim sắc hoả tuyến giống như một mầm cây vậy, kéo dài ra ngoài, hướng thẳng lên cao.

Thiết Thụ đưa mắt liếc nhìn sợi kim tuyến, trong mắt lóe lên một vẻ tham lam, vội đưa tay nhất nắm lấy. Còn sợi kim sắc hoả tuyến, lập tức giống như là bị triệu hoán, sau một hồi nghiêng, bèn như vòng xoáy nước chảy về phía bụng của Thiết Thụ.

Sau khi hoả tuyến rơi vào trong xoáy nước, nhất thời chịu đến một cổ lực kéo, hỏa diễm tăng vọt gấp đôi, thoạt nhìn giống như là ở giữa hai người Thiết Kiên và Thiết Thụ, nhấc lên một tòa kim diễm cầu.

"Ha ha, đây chính là sức mạnh dị hỏa, không sai, không sai..." Thiết Thụ cảm thụ được kim diễm lực lượng này dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của hắn, nhất thời mừng như điên, nhịn không được hét lớn.

Nhưng vào đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.

Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một chùm tia sáng tuyết trắng từ trên không trung rơi thẳng xuống, trực tiếp phá nát nóc lầu các, cũng từ lầu ba xông thẳng xuống, đánh vào hai trong lầu.

Chùm tia sáng rơi xuống đất, hiện ra hình dạng thật sự, lại là một thanh trường kiếm toàn thân trắng như tuyết. Trực tiếp chém thẳng xuống tòa kim diễm cầu kia, ghim thẳng ngay trung tâm của Âm Dương Ngư Đồ pháp trận.

Kim diễm cầu bị một trảm đứt, tới gần hỏa diễm bên Thiết Kiên, đảo lưu trở về trong cơ thể của hắn, mà hỏa diễm tới gần Thiết Thụ cũng ầm ầm tán loạn ra.

Sóng xung kích sinh ra trên đó di chuyển, nhân tiện vòng xoáy màu đỏ ngòm trên bụng của Thiết Thụ, cũng tách ra.

"Không!" Thiết Thụ nhất thời hét lớn một tiếng, muốn rách cả mí mắt.

Bàn tay lão vỗ mặt đất, xoay người dựng lên, trợn mắt nhìn lỗ thủng phía trên lầu các, khí thế trên người tăng vọt, quần áo bay phất phới.

Thiết Kiên lúc này mới phát hiện, Thiết Thụ lại là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

"Là ai, dám làm hỏng chuyện tốt của ta?" Thiết Thụ xoay cổ tay, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh, vừa nổi giận gầm thét lên phía trên, vừa hướng về phía mấy tên hắc y nhân làm một tư thế kỳ lạ.

Mấy người kia lập tức hội ý, tản ra hai bên cửa sổ, chia nhau chạy ra khỏi lầu các.

Rất nhanh, ở bên ngoài lầu các liền gián đoạn truyền đến hàng loạt tiếng hét giết giết, mỗi lần đều hết sức ngắn ngủi, như là chỉ vừa tiếp xúc liền lập tức phân ra được thắng bại.

Nhưng chỉ sau thời gian rất ngắn, bên ngoài lại tĩnh lặng.

Thiết Thụ hơi đổi sắc, nháy mắt với ba gã hắc y nhân còn dư lại ở đối diện trong phòng, 3 người kia lập tức đi tới nhấc Thiết Kiên lên, định chạy ra bên ngoài lầu.

Nhưng vào lúc này, trên nóc nhà bỗng nhiên có một đạo nhân ảnh nhẹ nhàng rớt xuống, tốc độ nhẹ nhàng điểm vào chuôi của thanh trường kiếm tuyết trắng, cứ như vậy một chân đứng ở trên chuôi kiếm.

Sau khi nhìn rõ dáng dấp của người này, Thiết Thụ và Thiết Kiên không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tiểu Tiểu..." Thiết Kiên nhịn không được kêu lên.

Người nọ mặc liên hoa quần màu trắng, tư thái thướt tha, thân thể lả lướt, khuôn mặt xinh đẹp, đôi má ửng đỏ, trên gương mặt có 2 cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, chính là vị hôn thê mà Thiết Kiên đã lâu không gặp: Ninh Tiểu Tiểu.

Nhưng chẳng biết tại sao, đối với tiếng gọi của Thiết Kiên, Ninh Tiểu Tiểu không có phản ứng nào, thậm chí ngay cả liếc hắn một cái cũng không có, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiết Thụ.

"Hạt giống Kiếm Nô của Chủ nhân, là thứ mà loại người thấp hèn hơn cả dân đen như ngươi có thể nhúng vào?" Giọng nói của nàng thờ ơ, có chút cứng ngắc nói.

"Ha hả, ta tưởng là ai chứ? Thì ra là con dâu ngoan của ta... Cha của ngươi Ninh Kham đâu? Ở gần đây hả!?" Thiết Thụ vừa nói, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh.

Đột nhiên, cổ tay lão vừa chuyển, thân hình không có dấu hiệu nào chớp động một cái, liền thuấn di đi tới trước người của Ninh Tiểu Tiểu, trường kiếm màu xanh trong tay lóe lên phong mang, quét ngang về phía mắt cá nhân của đối thủ.

Ninh Tiểu Tiểu điểm mũi chân một cái, thân hình lướt lên, vô cùng mềm mại tránh thoát mũi.

Chỉ thấy thân ảnh ở giữa không trung đảo ngược một cái, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt trường kiếm tuyết trắng, rút lên từ mặt đất, mũi kiếm tìm tòi, tựa như rắn ra khỏi hang, đâm thẳng vào ngực của Thiết Thụ.

"Dẫn hắn đi trước." Thiết Thụ khẽ quát một tiếng, đồng thời cầm kiếm về phía trước, tiến lên chiến với Ninh Tiểu Tiểu.

3 gã hắc y nhân thì tuân lệnh nắm lấy Thiết Kiên, đi về phía cửa thang lầu.

Ninh Tiểu Tiểu liếc nhìn Thiết Kiên, rung cổ tay, 2 hộp vuông màu đen to cỡ bàn tay hiện ra, liền rơi xuống nơi cửa thang lầu.

Không đợi 3 người kia phản ứng kịp, hai cái đen kịt trên hộp vuông lập tức vang lên một hồi tiếng "leng keng".

Ngay sau đó, chỉ thấy trên hộp vuông lóe lên ô quang, từ đó tủa ra 7-8 sợi xiềng đen kịt,"leng keng keng" vang lên bắn nhanh về phía bọn họ.

"Cơ quan thuật..." Thiết Kiên chấn động, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắn quen Ninh Tiểu Tiểu cũng không phải một hai ngày rồi, nhưng xưa nay không biết nàng lại giỏi món này.

Tục truyền, cơ quan thuật cùng luyện kiếm thuật giống nhau, cũng từ lúc thiên ngoại thần bia đến trái đất, cổ nhân quan tưởng sau đó sáng lập ra.

Bất quá bởi thuật này phức tạp, rất khó nắm giữ, cho nên yêu cầu thiên phú đối với người tu luyện cực cao, đồng thời bên ngoài mặc dù tu luyện đến tuyệt hảo, cũng vô pháp sánh ngang với Linh Kiếm Sư.

Vì vậy tuy là truyền thừa lâu đời, nhưng truyền lưu cũng không rộng khắp, thậm chí còn bởi vì đạo này quá mức hiếm thấy, quỷ dị, dần dần bị thế nhân coi là bàng môn tả đạo.

Thiết Kiên cũng chỉ xem qua trên thư tịch, trong hiện thực thì chưa bao giờ gặp phải.

Ngay khi Thiết Kiên đang rối như tơ vò, nhưng xiềng xích trong 2 chiếc hộp vuông, lao về hai bên trái phải của mỗi người, 2 gã hắc y nhân lập tức xuất ra bội kiếm của mình, vung kiếm chém tới.

"Keng" một tiếng giòn vang.

Cũng không biết xiềng xích rốt cuộc làm bằng chất liệu gì, bị kiếm phong chém trúng, chỉ lui về sau một chút, liền lại vặn vẹo bay tới chỗ hắc y nhân, bề ngoài ngay cả một tia bạch ngân cũng không xuất hiện.

"Ngươi mang hắn đi trước đi." Hai tên bị tấn công nói với kẻ phía sau, lắc mình tới, chủ động đánh úp về phía xiềng xích.

Người nọ không chút do dự, lập tức vác Thiết Kiên lên, tung người một cái liền nhảy khỏi lầu hai.

Thân hình rơi xuống đất, còn không có đứng vững, liền lập tức nhảy một cái, tránh về phía sau.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một nam tử cao lớn đầu đội nón lá, khoác giáp màu xanh, trong tay nắm một cây trường mâu hắc thiết quét ngang về phía bụng của gã.

Mặc dù gã phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt rơi xuống đất đã lui về phía sau, song do đang vác Thiết Kiên, tốc độ chậm lại, cuối cùng là không có thể chạy trốn sự truy kích của thiết mâu, bị một mâu quét trúng.

Một tiếng "Phanh" giòn giã truyền đến, thân thể của hắn như con tôm cuộn mình, té bay ra ngoài, bỗng nhiên đụng vào vách tường bên ngoài lầu các.

Mà Thiết Kiên cũng bị rớt xuống, nhanh như chớp lăn về phía bên cạnh.

Nam tử mặc giáp xanh sải bước nhanh, lướt qua bên người của Thiết Kiên, đâm mũi mâu về phía hắc y nhân, hình như có sự va chạm giữa các mảnh giáp, phát ra trận trận tiếng "leng keng".

Tên hắc y nhân liền lộn một vòng ngay tại chỗ, tránh thoát khỏi mũi trường mâu đâm vào, thuận thế rút trường kiếm nơi thắt lưng ra, từ dưới lên, đâm về phía mặc giáp xanh.

Chỉ thấy bên ngoài trường kiếm thanh quang tràn đầy, một đạo phong mang bay xéo lên, "chát chát" một tiếng, đã chặt cái mũ của nam tử giáp xanh thành hai nửa.

Cái mũ làm từ nan trúc bị chém nát rơi xuống, lộ ra hình dáng của nam tử mặc giáp xanh.