Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 27: Về nhà




Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường! Tối qua không phải mình đang ở bên cạnh Nam Cung Vân ở Mai viên hay sao? Lắc lắc đầu, suýt chút nữa tôi kêu lên thành tiếng, Nam Cung Vân nằm ngay bên cạnh, trời ạ! Nam Cung Vân không ngồi ngủ nữa, lần đầu tiên tôi thấy Nam Cung Vân nằm ngủ.

“Nam Cung Vân?” Tôi gọi nhỏ.

Không trả lời, anh đang ngủ rất sâu, hơi thở đều đều, hai hàng lông mi thật dài! Nam Cung Vân quả thực rất đẹp trai! Da mặt nhẵn nhụi không hề có một nếp nhăn nào!

“Nam Cung Vân?” Tôi lấy tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, vẫn không thấy lên tiếng. Ngủ say như chết vậy? Xem ra nội thương không nhẹ! Tôi ngắm nhìn Nam Cung Vân, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, một ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu, lạnh lùng như vậy nhưng rất dễ thương, ngủ lại rất say, ăn đậu hũ của anh một tí chắc không sao đâu nhỉ?

Tôi liền hôn nhẹ lên môi anh một cái, mềm quá! Cảm giác ăn đậu hũ người khác thật thú vị! Vẫn chưa tỉnh? Lại hôn một cái nữa vậy! Nhắm mắt lại, vừa mới chạm vào môi của anh, đột nhiên trên đầu bị một bàn tay giữ lấy rồi bị lực áp mạnh xuống…

“A….” Âm thanh bị chặn lại, tôi mở to hai mắt vừa đúng lúc chạm đôi mắt đang cười của Nam Cung Vân, Nam Cung Vân chớp chớp mắt rồi nhắm mắt lại….

Môi anh nóng bỏng miết qua môi tôi, ôi….không…làn môi tách miệng tôi ra, chạm vào lưỡi tôi. Trời! Tim tôi đánh trống liên hồi, sao tôi chẳng tiến bộ chút nào vậy? Đây cũng không phải là lần đầu tiên được hôn! Nhưng cả người tôi như đang bay bổng.

“Ta muốn muội.” Nam Cung Vân hôn cổ tôi, thì thầm bên tai tôi, đại não của tôi trở nên trống rỗng, mọi lý trí đều tan biến hết….

Đột nhiên Nam Cung Vân ngồi dậy, điều chỉnh lại hơi thở.

“Anh?” Tôi bất ngờ.

“Mau ngồi dậy mặc y phục vào.” Nam Cung Vân nói xong, quay mặt đi.

“Không mặc.” Tôi nói một câu ngu ngốc, bật ra miệng rồi chỉ muốn tát vào mồm mình một cái, mình có còn là cô gái không? Chẳng biết thế nào là xót thương thân mình cả!

Nam Cung Vân quay lại nhìn thấy tôi đang thở hổn hển, anh chưa kịp nói câu gì mặt đã đỏ bừng, bước xuống, rồi chỉ nói một câu: “Về nhà nói sau!”

Tôi bật cười, hắc hắc, thật là không ngờ Nam Cung Vân lại là người cổ điển như vậy! Tôi nhanh chóng mặc quần áo vào, thực ra cũng không cần mặc gì bởi vì tối qua lúc ngủ không có thay quần áo, tôi chỉnh sửa lại quần áo rồi nhảy xuống giường, từ đằng sau đưa tay ôm lấy Nam Cung Vân, cảm giác thật tuyệt vời, như là người thân thiết nhất đời.

Nam Cung Vân không nói gì mặc cho tôi ôm, tôi áp đầu vào lưng anh, nghe tiếng tim anh đập rất mạnh, ha ha, tim đập vừa mạnh vừa nhanh, không cần nhìn cũng biết người kia khuôn mặt rất đỏ chẳng khác gì mông khỉ.

Trong lòng đang đắc ý hưởng thụ thì có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Tôi bực mình hỏi, quấy rầy người khác trong lúc này là không có đạo đức.

“Tĩnh Chi, muội ở đâu vậy?” Một giọng nói ôn hòa vang lên. Là Mai Tốn Tuyết!

“À..tôi…,” Tôi vừa lắp bắp vừa cuống quýt ra mở cửa, thấy Mai Tốn Tuyết vui tươi hớn hở đứng ở bên ngoài cửa, vẫn mặc trang phục màu trắng, môi đỏ răng trắng, tóc búi, một vài sợi tóc rơi bên mai, nhìn người càng có vẻ yếu đuối.

Tên đàn ông này chẳng có phong cách đàn ông gì cả. Tôi than thầm, mời Mai Tốn Tuyết vào phòng, Mai Tốn Tuyết nhìn lướt qua khuôn mặt đang đỏ lựng của Nam Cung Vân, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên.

Tôi đang nghĩ xem Mai Tốn Tuyết đến tìm chúng tôi có việc gì, không nghĩ rằng anh ta tới tìm chúng tôi để cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong lại dẫn chúng tôi đi dạo trong sơn trang, vừa đi vừa giới thiệu, trình độ có thể sánh ngang với hướng dẫn viên du lịch. Tôi lo lắng cho thương thế của Nam Cung Vân, muốn cùng anh trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Nam Cung Vân nhất định không chịu về nghỉ, chỉ lạnh lùng đi theo sau tôi và Mai Tốn Tuyết, nhìn biểu hiện của Nam Cung Vân, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà đi dạo nữa, muốn trở về chăm sóc Nam Cung Vân, nhưng Mai Tốn Tuyết quá nhiệt tình, tôi nếu không biết xấu hổ mà mở miệng nói không muốn đi dạo nữa thì có thể làm tổn thương anh ta mất.

Thừa dịp Mai Tốn Tuyết đang dẫn đường ở phía trước, tôi ở đằng sau lẳng lặng kéo tay Nam Cung Vân, nói nhỏ: “Mệt không? Nếu mệt thì em và anh về phòng luyện công đi.”

Nam Cung Vân lắc đầu: “Muội thích thì cứ đi tiếp đi, ta không sao.”

Vừa định nói thì Mai Tốn Tuyết gọi tôi, tôi đành lắc đầu đi đến đó.

Cứ như vậy ở Vọng mai sơn trang đã ba bốn ngày rồi, cả ngày được chiêu đãi ăn uống, ban ngày còn có Mai Tốn Tuyết làm hướng dẫn viên du lịch đi du sơn ngoạn thủy, rồi lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Nam Cung Vân, rồi rước phải ánh mắt tức giận bất đắc dĩ của anh. Buổi tối còn phải ngủ cùng Nam Cung Vân để đền trả, một câu thôi, ngày hôm sau sẽ dễ chịu hơn nhiều!

Mai Tốn Tuyết vẫn nhiệt tình như vậy, cả ngày tìm chúng tôi, chỉ hận buổi tối không được ở cùng chúng tôi mà thôi, anh ta cứ như là chưa bao giờ gặp người ngoài bao giờ hay sao? Đối xử với tôi và Nam Cung Vân quá nhiệt tình, sự quá nhiệt tình này khiến tôi có cảm giác không thoải mái.

Nhưng cũng cảm thấy thương hại Mai Tốn Tuyết, từ nhỏ đã là một thiếu gia được nuông chiều, việc gì cũng không phải làm, chỉ e ngay cả việc ra khỏi cửa cũng không được ra, bây giờ được gặp hai “ngoại nhân” là chúng tôi liền vui sướng, hận không thể móc trái tim ra cho chúng tôi xem. Con người của tôi lại quá mềm lòng, thấy Mai Tốn Tuyết như vậy tôi có cảm giác không nỡ, tuy mới ở chỗ anh ta được vài ngày nhưng tôi cũng đã coi anh ta là bạn tốt, nhưng thấy sắc mặt Nam Cung Vân luôn lạnh lùng, tôi không dám thân cận với anh ta quá, không cần nói ra cũng biết, Nam Cung Vân là vại dấm chua cỡ lớn, nhất định sẽ không cho rằng tôi và Mai Tốn Tuyết là tình bạn thuần khiết!

Ban ngày vui vẻ thoải mái, buổi tối càng làm tôi thấy thú vị hơn nhiều, tôi trách móc Nam Cung Vân, nói tôi không nên ngủ cùng anh, nhưng Nam Cung Vân lại không yên tâm để tôi một mình nên lại theo tôi về giường tôi, vì thế mỗi buổi tối là trò chơi tôi thường khiêu khích Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân vô cùng bảo thủ, hơn nữa còn tự chủ siêu cường, hình như trong lòng kiên định phải về nhà cưới hỏi tôi đàng hoàng thì mới có thể làm gì đó trên giường với tôi, cho nên mỗi buổi tối cứ đến lúc mấu chốt quan trọng anh lại hổn hển dừng lại, sau đó bản thân mình thì đứng lên ngồi xuống, còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, tôi có tìm cách kiểu gì anh cũng không nói chuyện.

Thấy Nam Cung Vân như vậy, tôi càng được thể đùa giỡn anh. Thỏa sức gây kích thích anh, tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui sướng khi đùa giỡn anh như vậy.

Tối đầu tiên, tôi bước tới hôn lên mặt anh một cái, ngược lại tôi bị anh hôn lại đến nghẹn thở, tôi liền trả thù hôn lên vành tai anh, anh đẩy tôi ra, rồi không để ý đến tôi và ngồi xuống tĩnh tọa….

Tối hôm sau, thấy Nam Cung Vân đang nằm im ngủ trên giường, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán, lên cổ anh, lập tức anh lật người đè tôi xuống, hôn tôi ngấu nghiến, cho đến khi môi tôi sưng vều lên anh mới nhỏm dậy, rồi không để ý đến tôi, lại ngồi tĩnh tọa…

Tối thứ ba, Nam Cung Vân đặt tôi nằm trên giường, tôi không ngờ lúc đó anh lại đổi ý buông tôi ra, tôi bèn đưa tay nhè nhẹ xoa lên ngực anh, chạm vào điểm nho nhỏ trước ngực, xoa nhè nhẹ, anh hít một hơi thật sâu rồi ôm chặt tôi vào lòng, không cho tôi nghịch ngợm nữa, một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng anh oán hận bên tai: “Ngày mai, về nhà!” Sau đó lại không thèm để ý tới tôi, ngồi tĩnh tọa…

Sáng ngày thứ tư sau khi đã ăn điểm tâm, Nam Cung Vân bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị đưa tôi về nhà, tôi cười hì hì khi thấy Nam Cung Vân bận rộn, Nam Cung Vân thấy tôi tươi cười, vẻ mặt bất lực, tôi bật cười, không ngờ tôi lại có sức cuốn hút đến vậy, lại có thể huấn luyện được một thích khách hung dữ trở thành như vậy, tôi vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tự hào!

Đang tự kỷ, chợt nhớ ra phải đi chào Mai Tốn Tuyết, tốt xấu gì anh ta cũng rất nhiệt tình với chúng tôi, vì thế tôi nói với Nam Cung Vân là tôi gặp Mai Tốn Tuyết nói tạm biệt, Nam Cung Vân đang bận thu hành lý vội đuổi theo nói muốn đi cùng tôi, tôi vội ngăn Nam Cung Vân lại, nói: ”Anh cứ ở lại dọn đồ đạc, đừng có cả ngày cứ đi theo em như thế, dù sao anh cũng không thích anh ta, vậy thì cứ ở đây để em đi gặp anh ta là được rồi.”

Nam Cung Vân nghe theo không cản tôi nữa, tôi háo hức đi gặp Mai Tốn Tuyết đề từ biệt, thành thật mà nói là tôi không cho Nam Cung Vân đi bởi vì có ý cả, tốt xấu gì cũng là tôi đi từ biệt một mỹ nam hẳn hoi, nhỡ có chút gì gì đó, một Nam Cung Vân lạnh lùng như vậy nhất định sẽ lảm hỏng cảnh đẹp.

Sau này mỗi khi nghĩ lại tôi thường vô cùng hối hận, nếu như tôi để Nam Cung Vân đi cùng tôi, sự việc sẽ không xảy ra như vậy.

Khi tôi nói với Mai Tốn Tuyết là chúng tôi phải rời đi, Mai Tốn Tuyết giật mình, giống như là mình tiếp đón chưa chu đáo đến nỗi chúng tôi phải rời bỏ đi khỏi đây sao ý? Tôi không ngần ngại nói cho anh ta biết là chúng tôi vội về là để thành thân! Nếu cứ ở lại nữa thì e rằng Nam Cung Vân sẽ nhịn đến chết!

Mai Tốn Tuyết sửng sốt một lúc lâu, rồi rất nhanh thay đổi thái độ, phân phó hạ nhân chuẩn bị tặng đồ trước khi chúng tôi lên đường, tôi ngoài miệng thì nói không cần, không cần, nhưng trong lòng thì không ngăn cản, ai mà không thích được tặng đồ vật, dù sao Mai Tốn Tuyết cũng là người có nhiều tiền, cho đi một ít cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta đâu!

Mai Tốn Tuyết nói, hai người ở đây vài ngày còn chưa cho hai vị nếm thử chút đặc sản ở đây, sau đó sai tổng quản Phùng Phú đi lấy nước băng mai, Phùng Phú đáp ứng rồi lui xuống, còn tôi ở lại chờ uống nước băng mai, con người tôi trước nay vẫn tham lam như vậy, Mai Tốn Tuyết nói nước băng mai này được chế bởi băng mai, những nơi khác có muốn thứ đó cũng không có, nói đến đó là nước miếng tôi chảy ròng ròng rồi…

Chỉ một lát sau nước băng mai được bưng đến, bề mặt có mấy bông hoa mai điểm vào, uống một ngụm, thật là tuyệt quá! So với việc ăn kem vào mùa đông còn tuyệt hơn, ngọt ngào lành lạnh, tôi liền húp vài húp đã hết một chén.

Mai Tốn Tuyết nói, mang cho Nam Cung Vân một chén để Nam Cung Vân được nếm thử một chút, tôi vô cùng cảm kích Mai Tốn Tuyết đã tặng đồ vật cho tôi, rồi bưng một chén băng mai từ biệt Mai Tốn Tuyết, ngay cả việc muốn gì gì đó với Mai Tốn Tuyết cũng quên béng hết, chạy như điên đi tìm Nam Cung Vân, không để ý tới vẻ mặt khác thường của Mai Tốn Tuyết…

Quay về chỗ Nam Cung Vân, tôi đưa cho anh nước băng mai chẳng khác gì đang hiến vật quý báu, Nam Cung Vân thấy tôi bộ dạng hứng trí bừng bừng, cũng vui vẻ uống, vừa uống được hai ngụm, sắc mặt Nam Cung Vân liền thay đổi…