Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 37: Tim người bằng da bằng thịt làm sao có thể không đau




Tôi cho rằng khi nhắc lại chuyện cũ mình sẽ rất xấu hổ, nhưng đã năm năm trôi qua tôi cũng chẳng thiết tha gì nữa.

Đáng tiếc, tim người bằng da bằng thịt làm sao có thể không đau.

Tại thời điểm đó...

Tôi thực sự không muốn gợi lại.

Tôi luôn cảm thấy mình đã làm sai gì đó và mình đáng bị như vậy. Dù cho người ta có đối xử tệ với tôi thế nào đi nữa thì mãi cho đến tận sau này tôi mới nhận ra.

Trước đây khi vẫn còn đang hồi phục trong viện, bản thỏa thuận ly hôn của Tần Vị Ký đã được luật sư gửi tới.

Tôi nhìn những dòng chữ ngay ngắn gãy gọn kia, hóa ra lời nói cũng có thể đau đến xé lòng như vậy.

Luật sư ngồi cạnh đọc từng bản thỏa thuận như phân chia tài sản, bất động sản, cổ phần mà tôi nghe đến chóng mặt.

Cuối cùng với khuôn mặt tái nhợt, tôi nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn gì cả."

"Tạ tiên sinh, ngài phải suy nghĩ kỹ, đây không phải là một tài sản nhỏ."

"Không." Tôi lắc đầu: "Cái gì cũng không muốn."

Không biết câu này lặp đi lặp lại bao lần luật sư mới chịu thay đổi thỏa thuận ly hôn.

Khi thỏa thuận cuối cùng được đưa ra, tôi cầm bút thậm chí còn không viết nổi một chữ nào, rõ ràng là tay trái mới bị thương.

"Cảm ơn sự hợp tác của cậu, nếu có thời gian vào thứ hai tôi hy vọng cậu có thể đến cục dân chính để lãnh giấy chứng nhận ly hôn."

Máy móc, lạnh lùng, quá công thức.

Hóa ra ly hôn là không có tình cảm.

Sau đó, tin tức về việc tôi tự tử và ly hôn đột nhiên lan truyền trên mạng, có rất nhiều bình luận cay nghiệt trong suốt thời gian dài.

Những lời nói ác ý trên Internet đã ảnh hưởng đến Tần Vị Ký.

Tôi ở viện chính là lực bất tòng tâm, tôi phải luôn thảo luận với bộ phận quan hệ công chúng của công ty để đăng bài.

Nhưng trước khi tôi kịp làm bất cứ điều gì, tất cả sóng gió và mũi nhọn trên mạng đột nhiên chĩa hướng vào tôi.

Trước đây, tin tức tôi có bạn trai mới trong quán bar, tin tức tôi ngoại tình đều bị phát hiện. Thậm chí có một số người mẫu nổi tiếng trên mạng cũng nhảy ra thừa nhận có quan hệ tình cảm với tôi.

Mọi người đều nói tôi lừa dối Tần Vị Ký và nói tôi lấy cái chết ra để không phải ly hôn.

Các phương tiện truyền thông và phóng viên canh giữ nghiêm ngặt lối ra vào bệnh viện, nếu bác sĩ Lý không đưa tôi qua những lối đi khác, tôi thậm chí sẽ không thể bước chân ra khỏi viện.

Từ lâu tôi đã quen với bạo lực mạng nhưng không hiểu sao lúc đó mỗi khi nhìn thấy những bình luận ác ý đều khiến tôi muốn nhảy thẳng từ cửa sổ phòng bệnh xuống.

Tôi giống như một sợi dây liên tục cọ vào mép tường, không biết khi nào sẽ đứt.

Sau đó, Hà Nam Tuyền đến tìm tôi. Qua vài ngày nằm viện, tôi không còn phờ phạc như trước, anh ấy nhìn tôi không nói được gì.

Lúc ấy tôi vẫn nắm tay anh: "Anh Tần không bị ảnh hưởng gì chứ?"

Hà Nam Tuyền bĩu môi: "Công ty có chuyện rồi, Vị Ký gần đây có lẽ rất bận."

"Có cách nào giúp đỡ Tần ca không?"

Hà Nam Tuyền dừng lại và do dự một lúc: "Có, cậu có thể... cậu có thể chấm dứt hợp đồng với Epic không?"

Tôi và Tần Vị Ký không có tranh chấp tài sản, cũng không có con cái làm ràng buộc, nếu tôi và Epic chấm dứt hợp đồng thì thực sự không còn liên quan gì.

"Anh xin lỗi tiểu Tạ, tin tức tiêu cực của cậu đã ảnh hưởng quá nhiều đến công ty và các cổ đông bắt đầu gây áp lực cho bọn anh. Nếu cậu không hủy hợp đồng, Vị Ký sẽ vì cậu mà đắc tội các cổ đông, mà bây giờ cư dân mạng đang tẩy chay cậu, giá trị thương mại của cậu có thể không bù đắp được tổn thất cho công ty."

Tôi không nói gì, ngay thời khắc này tôi liền biết việc chửi rủa tràn lan trên mạng có liên quan đến Hà Nam Tuyền, tôi là diễn viên còn Hà Nam Tuyền là một thương nhân.

Tôi đã thấy sự tàn nhẫn của một thương nhân từ Chu Lận.

Tôi cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn cây bồ đề bên bậu cửa sổ đã hút hết nước trong chậu cây, lá đã hơi vàng, có lẽ tôi sẽ bị hủy hoại ở năm hai mươi tuổi này.

Tôi không có lý tưởng thanh cao như Giang Lăng, tôi vào nghề chỉ để kiếm tiền, cũng không thể nói tôi có bao nhiêu yêu thích với cái ngành diễn xuất này.

Nhưng suy cho cùng, tôi đã lặn lội khắp nơi vì sự nghiệp của mình, tôi cũng đã vật lộn trong vũng bùn lầy, ngay cả sơ tâm ban đầu cũng bị đánh tan ở nơi đây.

Người có tâm làm tổ, tôi ở Bắc Kinh mấy năm nay, hiện tại sự nghiệp, hôn nhân, gia đình đều đã chẳng còn chi.

Nếu không phải vì tình yêu không thể kiểm soát của tôi dành cho anh Tần, có lẽ tôi đã bị nuốt chửng từ lâu.

Dửng dưng thì dửng dưng, đôi khi nghĩ lại vẫn thấy mình thật oan ức. Tại sao người bị bỏ rơi lại là tôi, cuộc đời của tôi không phải là cuộc đời, danh dự của tôi không phải là danh dự sao?

Những người hâm mộ từng xem tôi là ánh sáng, là hy vọng của họ ở trên mạng bị mắng đến không thể ngóc đầu lên được, tôi thậm chí còn không thể nói đỡ được gì.

Một người như tôi thì không thể nào chỉ gói gọn trong hai chữ "đáng thương" là được

Hà Nam Tuyền nói tôi vẫn chưa trưởng thành, điều đó thật buồn cười, làm sao có thể chưa trưởng thành đây?

Làm sao có thể không học cách thông minh hơn và tự bảo vệ mình?

Tôi dám mạo hiểm đắc tội người dẫn chương trình đó không chỉ vì sự nông nổi của mình, mà tôi còn muốn nhận kịch bản của Vương đạo vì lợi ích của Giang Lăng. Đoàn làm phim của Vương đạo được ví như là các tầng lớp giai cấp thu nhỏ trong giới giải trí.

Tôi có thể không tranh nhưng tôi không thể mất mặt, nếu không khi vào đoàn tôi sẽ chẳng thể trụ nổi.

Tôi làm ầm ĩ như vậy và nhờ Hà Nam Tuyền đi cùng để ký hợp đồng, tôi chỉ đang muốn nói với mọi người trong cái vòng này là tôi vẫn còn có người chống lưng.

Hổ giấy cũng là hổ.

"Meo!"

Tôi sợ đến run tim, nhìn con đại báo: "Con là lão hổ được chưa?"

Gần đây, mối quan hệ giữa tôi và cháu trai đã bớt căng thẳng, nó đã dần xuất hiện trong phạm vi một mét của tôi.

Đứa cháu lớn này vẫn rất tốt bụng, nó chưa bao giờ giơ móng vuốt với tôi, tôi lấy cây đập ruồi vuốt đầu nó: "Tuy không phải con ruột nhưng so với đám báo lông bông bên ngoài thì vẫn ngoan ngoãn hơn nhiều."

Tôi bật máy tính và thấy rằng email của đạo diễn Vương.

Tôi liếc qua cái tên liền biết rằng đây là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của một tiểu thuyết gia đang bán rất chạy trên mạng.

Nguyên tác quá quốc dân hóa, đối với diễn viên mà nói đó là một thử thách lớn, nếu không cẩn thận sẽ bị người hâm mộ của tiểu tuyết công kích, xâu xé bằng ngôn từ.

Chắc hẳn đạo diễn Vương đã phải vất vả lắm mới giành được bản quyền cuốn tiểu thuyết này.

Với bối cảnh là giới giang hồ, tên gốc là "Thanh Vân Án".

Nguyên tác đặt ra Thanh Vân Án là một tổ chức độc lập với triều đình và giang hồ, ở đây rất khó để có thể lộng quyền phạm tội. Chỉ cần ngươi có đủ tiền, Thanh Vân Án liền có thể giúp ngươi giải quyết vụ kiện này, dù cho hoàng đế phạm tội chém đầu cũng phải ngoan ngoãn đem đầu tới mà giao nộp.

Thật đáng tiếc, không ai có thể mua nổi đầu của hoàng đế.

Bởi vì ở Thanh Vân Án, trong thiên hạ ai cũng có cái giá nhất định, nhưng hoàng đế không cần vàng bạc, chỉ cần đan dược.

Dược liệu làm nên đan dược này cũng rất phổ biến, chỉ cần tuyết trên cành hoa mai ở am ni cô trên núi Bắc Truyền, tro giấy hương dùng trong lễ mùa xuân ở đền thờ thổ địa trên trấn Thanh Tùng và đóa hoa phù dung đầu tiên mọc dưới đình giữa hồ ở thành Lư Lăng và lá khô rụng trên đầu sư tử đá trước Điện Vãng Sinh ở Cung Ngự Xuyên.

Mọi người đều nói thật vô lý, chưa kể bốn nơi này lại cách xa nhau. Ai biết trong am ni cô có hoa mai hay không, ở đền thổ địa có lễ mùa xuân hay không, trong đình có trồng hoa phù dung giữa hồ hay không và lá khô có rơi trúng đầu sư tử đá hay không?

Mọi người cười nhạo Thanh Vân Án, Thanh Vân Án đại nhân rõ ràng là không đắc tội nổi hoàng đế cho nên mới bịa ra cái lý do hoang đường đến vậy.

Sau đó cũng có người lấy tuyết từ cây dại, tro hương từ nhà mình, hoa phù dung từ ao đầu làng, lá khô từ sân nhà đưa cho Thanh Vân Án.

Chỉ cần liếc mắt đã bị nhìn thấu và liền bị đánh cho bò ra đất.

Không ai dám đùa giỡn nữa, cũng chẳng ai thực sự muốn động đến vị hoàng đế trẻ tuổi trong hoàng cung này.

Bối cảnh của nguyên tác rất hay, nói là chủ đề đồng tính nhưng thực chất nhân vật chính là Phó Thanh Vân, xoay quanh những vụ án của Thanh Vân dẫn đến những thủ đoạn cấu kết bẩn thỉu của các loạn thần trong triều để gài bẫy trung lương.

Nam chính còn lại là hoàng đế, lúc nhỏ từng gặp gỡ yêu mến nhau, nhưng cuối cùng vẫn là chia ly.

Đó là một câu chuyện khi hồi tưởng lại làm cho người ta thổn thức khôn nguôi.

Với tài nguyên của đạo diễn Vương và lượng truy cập kèm theo của nguyên tác, bất kỳ ai cũng có thể khiến bộ phim này trở nên nổi tiếng, thậm chí trở thành bộ phim ăn khách nhất.

Tôi không hiểu tại sao đạo diễn Vương lại chọn tôi.

Nhưng nó chắc chắn là một cơ hội tốt cho tôi.

Sau vài ngày suy nghĩ, tôi liền gọi điện.

"Đạo diễn Vương."

"Tiểu Tạ, cậu đọc kịch bản xong chưa?"

"Tôi đọc xong rồi, kịch bản rất hay." Tôi dừng một chút: "Vương đạo diễn, kịch bản này hẳn là không thiếu diễn viên, tôi tự biết trong vở kịch này diễn viên phù hợp hơn tôi còn rất nhiều."

"Kỳ thực, tôi nhất định muốn tìm cậu là có hai nguyên nhân." Vương đạo diễn cười nói: "Tâm lý của Phó Thanh Vân trong nguyên tác mà tôi thích chính là cậu, mặc dù không có yêu cầu nghiêm khắc gì, nhưng tôi cũng thật sự cân nhắc đến cậu. Lý do thứ hai là tuy tiểu thuyết này rất nổi tiếng, nhưng cũng bởi vì quá nổi nên các nghệ sĩ đang ở giai đoạn đi lên của sự nghiệp không ai dám nhận, còn diễn viên mới vào nghề thì không thành thục, cho nên tôi mới nghĩ tới cậu."

"Tiểu Tạ, tôi tin tưởng cậu có thể đảm nhận vai diễn này, có thể đóng vai Phó Thanh Vân phù hợp với nguyên tác trong lòng người hâm mộ."

Tôi không nói, nhưng tôi có thể nghe ý của đạo diễn Vương.

Nhiều người hâm mộ của tiểu thuyết xem các nhân vật trong thế giới 2D như thần thánh và tôn kính họ như bạch nguyệt quang. Không ngoa khi nói rằng một số nhân vật thậm chí đã trở thành tín ngưỡng trong lòng người hâm mộ và phần lớn họ sẽ khó tiếp thu nếu đột ngột chuyển thể tiểu thuyết thành phim.

Một số fan của tiểu thuyết có chút cực đoan liền trực tiếp tẩy chay các diễn viên.

Những điều như vậy không phải là hiếm, nhiều đạo diễn đã phải do dự khi cầm tới những bộ tiểu thuyết đang bán rất chạy như này.

Đạo diễn Vương không biết làm thế nào để lật ngược tình thế và các đánh giá trên mạng rất trái chiều.

Nếu không có lòng tin đối với đạo diễn và diễn viên, fan tiểu thuyết sẽ tẩy chay nó. Quay xong thì không sao, còn nếu không sẽ đánh giá thấp cho bộ phim không còn đường mà kinh doanh.

Mà tôi vừa về nước, ông ta cho rằng tôi đang rất cần một cơ hội như vậy, tình cờ là tôi vừa đóng máy phim của Chu đạo, sau khi xem thử phản hồi rất tốt trên mạng nên ông ấy đã lựa chọn tôi.

Quan trọng nhất, không có gì có thể làm hỏng hình ảnh của tôi.

"Đạo diễn Vương, để tôi suy nghĩ."

Vương đạo dừng lại: "Được rồi, đừng lo lắng, hãy dành thời gian suy nghĩ đi."

"Được."

"Tiểu Tạ, cuối tuần này có một buổi tiệc rượu trong giới, nhiều đạo diễn và diễn viên sẽ đến. Cậu cũng sớm đi lộ diện cùng tôi."

Tôi cười nhạt: "Đã hiểu, đạo diễn Vương."

Trong cái vòng này có một loại tư tưởng bất thành văn gọi là ngôi sao hạng A đánh bóng tên tuổi. Đó là những nghệ sĩ có tài nguyên và lưu lượng truy cập không thể đạt đến hạng nhất hoặc từ hạng nhất rớt xuống sẽ cố tình phóng đại các trạng thái hạng nhất của mình trên mạng và buộc mọi người phải đề cao tên tuổi của mình. Có đôi khi phóng đại quá mức người ta cũng cho là ngôi sao hạng A thật.

Tôi thậm chí đã từng thấy các cựu ngôi sao hàng đầu mua lưu lượng để giữ thể diện ở các lễ trao giải.

Vị trí này ai cũng biết, dễ ngồi nhưng khó vững.

Giới giải trí thay đổi quá nhanh, đời sự nghiệp quá ngắn ngủi có khi nói hết là hết, chẳng trách nhiều nghệ sĩ đến một thời điểm nhất định phải cân nhắc chuyển mình.

Đạo diễn Vương muốn đưa tôi đến tiệc rượu để trình diện, ông ấy muốn ủng hộ tôi, đồng thời muốn xem giá trị thương mại của tôi trong ngành, rồi đo lường mức lương của tôi.

Tuy rằng hơi thô, nhưng cũng dễ hiểu.

_____

#Bly