Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 42: Đến lượt mình thì lại hồ Đồ




Tôi quyết định chuyển đến Tây Sơn, ban đầu cũng đã tính sau khi Giang Lăng trở lại liền chuyển đi.

Lời nói của Giang Lăng khiến tôi tỉnh táo, người duy nhất làm cho tôi triệt để hết hy vọng chính là Tần Vị Ký. Người ta nói mình thường hay lo sợ không đâu, dằn vặt đến dằn vặt đi vẫn chính là tự dằn vặt mình.

Chỉ là tôi và Tần Vị Ký đã ly hôn năm năm nên có chút xa lạ. Tôi không biết làm sao mở miệng trước để phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể chuyển đến Tây Sơn rồi sau đó ở gần anh ắt sẽ có cơ hội.

Giang Lăng sắp vào đoàn để quay phim truyền hình, vì vậy vấn đề chuyển nhượng chỉ có thể tạm thời gác lại.

"Mày đi quay thì cháu trai của tao phải làm sao?"

Giang Lăng đã mua hai chậu xương rồng dễ chăm cho tôi và dặn khi nào chuyển nhà thì mang đi. Tôi không thể nuôi nổi bất kỳ loài thực vật nào, thậm chí xương rồng cũng không thể sao?

"Mang nó vào đoàn đi, giao nó cho người khác tao cũng không yên tâm."

Ban đầu, tôi muốn nói không được thì để tôi đem Tiểu Tặc đến Tây Sơn, nhưng sau khi nghĩ lại hợp đồng giữa đạo diễn Vương và tôi gần như đã hoàn tất, và việc vào đoàn chỉ là vấn đề thời gian, vì vậy tôi đã không đề cập tới nữa.

Điện thoại của Giang Lăng đột nhiên vang lên, cậu ấy đang thu dọn đồ đạc cho tôi, nói: "Tạ Dao Ngâm, tới đây nghe điện thoại giúp tao."

Tôi cầm một gói đồ ăn vặt mà Giang Lăng mua cho từ Châu Âu chạy vào, liếc nhìn điện thoại của cậu ấy, do dự nhìn: "Chu Lận."

Giang Lăng dừng một chút: "Bật loa ngoài đi, tao nghe là được."

Tôi nhấn nghe, mở loa ngoài và đang định đi ra thì nghe thấy giọng của Chu Lận: "Giang Lăng, cút đến đây ngay!"

Tôi nhíu mày, nhưng vẻ mặt Giang Lăng lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Có việc thì điện cho tôi, tôi không có thời gian."

"Giang Lăng." Giọng Chu Lận trầm xuống: "Em cho rằng tôi không quản được em sao?"

Giang Lăng chậm rãi đứng lên, đi tới cầm điện thoại tắt loa ngoài, nhấc máy: "Muốn sao cũng được."

Nói xong cúp điện thoại.

Tôi giật mình, nhìn Giang Lăng; "Chuyện gì vậy?"

Giang Lăng quay lại giúp tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc: "Không sao, tao xử lý được."

Tôi có thể thấy mối quan hệ giữa Giang Lăng và Chu Lận hiện đang rất căng thẳng. Mặc dù theo tôi, hai người họ vẫn chưa bao giờ hòa hoãn, nhưng Chu Lận lần này là đặc biệt cay độc, hắn ta chưa bao giờ nói chuyện với Giang Lăng như thế.

Khi tôi nghĩ đến việc Chu Lận đưa Cá voi xanh đến buổi tiệc rượu quan trọng như vậy, liền thấy khó chịu.

Một lúc sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Giang Lăng đi mở cửa, vừa mở đã thấy Chu Lận đứng bên ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.

Giang Lăng nhìn hắn ta một lúc, không nói gì, sau đó quay người tiếp tục thu dọn.

Cá voi xanh vì tôi mới mất thông cáo và tôi không muốn chọc giận Chu Lận, vì thế tiếp tục im lặng ăn đồ trong tay của mình.

Chu Lận ngước mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi vội cúi đầu vờ như không thấy.

Hắn không nói, Giang Lăng đợi một lúc cũng không kìm được nóng nảy, đứng dậy hỏi: "Làm sao?"

"Em còn không biết ngượng mà hỏi tôi làm sao?"

Chu Lận nói với giọng điệu gây hấn, tôi cau mày đặt túi đồ ăn xuống.

Giang Lăng mím môi, trong mắt có chút mệt mỏi: "Tôi chỉ là khách mời, Cá voi xanh không quay tôi ở đó làm gì?"

Chu Lận hơi tức giận: "Hai người đồng thời nghỉ quay, bên ngoài người ta suy đoán ra tới cái gì?"

Giang Lăng ngẩng đầu cười lạnh: "Anh sợ ảnh hưởng tôi hay là ảnh hưởng Cá voi xanh?"

Chu Lận dựa vào cửa, nhướng mày nhìn Giang Lăng: "Giang Lăng, đầu tiên em phải biết em là một nghệ sĩ, sau mới là tình nhân."

Giang Lăng ngước mắt lên, khóe miệng hơi cong: "Chu tổng, lúc ngủ với tôi anh không có nói như vậy."

Chu Lận bị giọng điệu gay gắt của Giang Lăng chọc tức: "Tôi cũng đã nói qua em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến lợi ích của công ty."

"Là tôi làm ảnh hưởng đến công ty sao? Là tôi đắc tội Tần Vị Ký, làm mất thông cáo? Chu Lận, anh tìm nhầm người ư?"

"Giang Lăng!" Chu Lận trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, Giang Lăng tính tình bướng bỉnh, ngoài miệng chưa bao giờ chịu thua, Chu Lận đại khái chịu không ít thiệt thòi.

"Ban đầu, tôi đồng ý nhận thông cáo này là vì lỗi tôi đã gây ra dư luận từ bên ngoài. Bây giờ Cá voi xanh đã rút, tôi vẫn còn phim truyền hình phải tham gia. Tôi không nghĩ mình sẽ ảnh hưởng gì đến công ty. Nếu sợ tôi ảnh hưởng đến Cá voi xanh thì khi chương trình ra mắt, các anh đẩy hướng dư luận cho tôi, tôi không quan tâm".

"Giang Lăng." Tôi vội vàng gọi Giang Lăng một tiếng, tôi đã chịu loại thiệt thòi này rồi, tôi không muốn Giang Lăng phải trả giá thay cho người khác: "Đừng nói nhảm."

Giang Lăng bình tĩnh lại một lúc và dịu giọng: "Tôi sẽ phối hợp với tất cả quan hệ công chúng của công ty vào thời điểm đó."

Chu Lận có lẽ cảm thấy đây là giới hạn của Giang Lăng, hắn mím môi và tỏ ra nguy hiểm: "Tôi phải nói những lời khó nghe trước. Sau này chương trình phát sóng, mọi hậu quả em phải gánh. Đừng có trách tôi."

Giang Lăng vẫn quật cường, nhưng có thể nhìn ra cậu ấy bị câu nói này làm tổn thương, thậm chí ánh mắt đều tối đi vài phần: "Tôi không cần anh lo."

Chu Lận cười lạnh gật đầu: "Giang Lăng, em theo tôi hơn mười năm, không phải tôi bảo vệ em, thì liệu cái tính khí đó em cho rằng mình có thể sống trong giới giải trí này bao lâu? Bây giờ em nói không cần tôi quan tâm? Em có bản lĩnh gì, không cần dựa vào tôi, càng không cần tài nguyên tôi đưa cho."

Giang Lăng cắ n môi dưới, cười khẩy hai cái: "Đương nhiên, nếu anh Chu muốn chấm dứt hợp đồng, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào."

"Muốn hủy hợp đồng?" Chu Lận tức giận cười: "Em nghĩ hay lắm, tôi thật sự không cần em thì thà phá nát cũng không để em theo người khác."

Đôi mắt của Giang Lăng hơi đỏ, tôi chưa bao giờ thấy Giang Lăng khóc trước đây, bộ dạng của Giang Lăng khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi nhẹ nhàng nói: "Anh Chu, trước khi nói anh nên bình tĩnh chút đi. Dù sao tôi cũng là người ngoài, nói như vậy trước mặt tôi không phải quá khó coi sao?"

Chu Lận phớt lờ tôi, quay lưng rời đi.

Khi Chu Lận đi, Giang Lăng vẫn đứng đó, tay cậu ấy hơi run.

Tiểu Tặc từ lầu hai chậm rãi đi xuống, xoay người bên chân Giang Lăng kêu meo meo hai tiếng, Giang Lăng quỳ xuống, đem Tiểu Tặc ôm lên.

Tôi đến bên cạnh Giang Lăng, vỗ vỗ cánh tay cậu ấy: "Chỉ là giận dỗi thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy."

Giang Lăng lắc đầu, ngữ khí yếu ớt như sợi chỉ: "Sau này sẽ ra sao, tao muốn đàng hoàng rời khỏi Tinh Mộng, xem ra đều là ảo tưởng."

"Đừng nghĩ bậy, nếu như mày thật muốn chấm dứt hợp đồng mặc kệ phải bồi thường bao nhiêu, tao đều sẽ giúp mày."

Giang Lăng lắc đầu thở dài: "Tôi sợ đó không phải là điều mà tiền có thể giải quyết."

Tôi hằn học nói: "Nên thả cháu tao ra cắn hắn hai cái mới đúng".

Giang Lăng cười: "Mày cảm thấy hắn giống mày, xem mèo nhỏ mấy tháng tuổi là mãnh thú sao?"

Tôi không khỏi bắt đầu lo lắng cho Giang Lăng. Nhìn thấy thái độ của Chu Lận bây giờ, hắn ta có ý khen ngợi Cá voi xanh, mặc dù lưu lượng của Giang Lăng rất tốt, nhưng cậu ấy cũng đã ở trong giới hơn mười năm, khán giả tất yếu sẽ cảm thấy chán, tìm người thay thế Giang Lăng không phải là không thể.

Không nói đến sự nghiệp, Giang Lăng đều biết rõ điều cậu ấy muốn không bao giờ là vị trí Nhất ca hay một số mánh lới nổi tiếng nào cả.

Đáng sợ chính là Chu Lận đối với Giang Lăng căn bản không có tình cảm gì, hắn coi mình như kim chủ mà trói buộc cậu ấy hơn mấy năm nay. Không động tâm, nhưng cũng không chịu buông tha cho Giang Lăng.

Có thể để cho Chu Lận hết lần này đến lần khác chạm đến ranh giới của mình, tình cảm của Giang Lăng đối với Chu Lận tuyệt đối không phải chỉ dừng ở mức kim chủ. Nếu một ngày Chu Lận không cần cậu ấy nữa, Giang Lăng phải làm sao bây giờ?

"Người bị đe dọa phá nát là tao, mà sao mày còn lo lắng hơn cả tao?"

"Mày có thực sự muốn chấm dứt hợp đồng với Tinh Mộng không?"

Giang Lăng mỉm cười: "Tao không có ý định. Tao đã vào Tinh Mộng khi còn học đại học, và tao đã ở đây hơn mười năm, còn có tình cảm nữa không thể rời đi. Những lời đó chỉ là dọa Chu Lận. Một ngày nào đó nếu không dọa được nữa, thì vẫn là nên thỏa hiệp ".

Tôi không trả lời, cũng không muốn Giang Lăng nói gì đó để thỏa hiệp, vì vậy tôi chỉ có thể thầm mắng Chu Lận là một tên khốn nạn không có mắt.

Giang Lăng đã nhìn thấu mọi việc của tôi, đến lượt mình thì lại hồ đồ.

Khi Giang Lăng chuẩn bị giúp tôi chuyển nhà thì có một sự kiện cần đi gấp. Cậu ấy yêu cầu tôi đợi thêm hai ngày nữa.

Tôi thấy hôm nay thời tiết tốt, thực sự không muốn quấy rầy Giang Lăng: "Tao thuê người chuyển đồ, mày cứ đi đi."

Giang Lăng thấy mọi thứ đã thu dọn xong, cũng đang vội nên đành phải đáp: "Được, cẩn thận một chút."

Khi Giang Lăng rời đi, tôi vốn định liên hệ với công ty chuyển nhà nhưng sau khi xem xét thấy không có nhiều đồ đạc, một chiếc ô tô cũng có thể nhét vừa, tôi không muốn làm lớn đến mức phải gọi công ty chuyển nhà.

Vì vậy, tôi gọi một chiếc taxi ở cửa và giúp tôi chuyển đồ lên xe.

Trước khi đi, tôi còn dám sờ đầu đứa cháu nhỏ, rồi sợ hãi kéo vali bỏ chạy.

Tây Sơn cách xa khu đô thị, và quan trọng nhất là khu tách biệt.

"Cậu không thể đặt hàng giao tới Tây Sơn đâu, tiên sinh."

Giọng nói của người tài xế nghe rất trẻ, chắc chỉ mới ngoài 20. Tôi tháo kính râm ra, liếc nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu: "Trông tôi không biết nấu ăn sao?"

"Có vẻ như cậu chưa từng nấu ăn trước đây."

Tôi mỉm cười, nhưng tôi thích nói sự thật.

"Tôi nghe nói có nhiều người nổi tiếng sống ở đó."

Tôi dừng lại, đeo lại kính râm: "Tôi không biết."

Cậu ấy liếc nhìn tôi từ kính chiếu hậu và mỉm cười: "Tôi nghĩ cậu trông giống như một ngôi sao."

"Tôi nhất định sẽ cho bạn chữ ký nếu tôi có cơ hội trong tương lai."

Cậu ta cười: "Có ai nói cậu giống Tạ Dao Ngâm không?"

Tôi mím môi liếc cậu ta một cái: "Tôi đẹp hơn anh ta nhiều."

Sau đó, tôi không đáp lại lời cậu ta, và tôi đi thẳng đến Tây Sơn mà không nói một lời.

"Tôi giúp cậu xách hành lý vào nhé?"

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: "Vậy phiền bạn."

Cổng vào sân đã được mở ra, một vài tấm gỗ được lát trong sân, cũng có một nhà chòi nhỏ ở đó.

Nhà này được Giang Lăng dụng tâm để trang trí và bảo trì cẩn thận.

Vài ngày trước, tôi vốn định mua lại một căn nhà của Giang Lăng, nhưng việc giao dịch tiền bạc giữa những người bạn với nhau thực sự rất xấu hổ, và tôi không thể sử dụng tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua một căn nhà. Giang Lăng nói rằng chỗ này của cậu ấy đã bỏ trống một khoảng thời gian, vì vậy chỉ xem như là tôi tới trông nhà giúp.

Sống trong căn nhà có nguyên một khoảng sân mà không phải trả tiền, tôi có thể yên tâm mà chiếm tiện nghi.

Tôi nhập mật khẩu và mở cửa, bảo tài xế để đồ của tôi ở lối vào rồi cậu ta có thể đi.

Tây Sơn cách khu đô thị quá xa, không gọi đồ ăn mang về được thì chỉ có thể thuê dì.

Tôi thở dài, để tôi một mình trông coi nơi này, khi Giang Lăng trở lại nơi này nhất định sẽ trở thành Syria.

Tôi đã sống một mình trong năm năm, nhưng tôi vẫn không có khả năng tự chăm sóc bản thân.

Sau khi kết hôn với Tần Vị Ký, đừng nói đến việc nấu ăn, tôi thậm chí còn không biết củi, gạo, dầu, muối để đâu ở trong nhà.

Lúc đầu tôi nhất quyết không thuê dì, còn nói thuê dì sẽ không giống cuộc sống vợ chồng của mình, nhưng tôi lại không chịu làm gì cả.

Mọi gánh nặng việc nhà đều đổ dồn lên vai Tần Vị Ký.

Trong ba năm, chỉ cần anh ấy ở nhà, anh ấy sẽ tự nấu ăn, thậm chí chưa bao giờ để tôi gọi đồ ăn mang về.

Tôi không biết tại sao tôi lại để anh ấy làm như vậy.

Thì ra chỉ có Tần Vị Ký nâng niu tôi, xem tôi là viên ngọc mà trân quý.

Nếu anh ấy không để ý tới tôi, tôi liền vô dụng.

_____

#Bly