Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 57: Đừng có phiền tôi




Tôi liên hệ Tiểu Trần trở lại đoàn phim.

Đạo diễn Vương biết tôi bị ốm, ban đầu yêu cầu tôi nghỉ thêm hai ngày, tôi thì không muốn phải nằm cả ngày trong căn phòng trống rồi lại nghĩ vu vơ nên đã từ chối.

Chu đạo diễn vẫn muốn tôi tham dự buổi ra mắt phim, tôi cũng muốn gặp Tần Vị Ký nhưng tiến độ phim của đạo diễn Vương đang vội, không thể đi được, tôi chỉ có thể vắng mặt trong tiếc nuối.

Đạo diễn Chu nói phản ứng đối với buổi ra mắt khá tốt, ông hy vọng sẽ có kết quả khả quan hơn sau khi rũ bỏ ảo tưởng của người hâm mộ.

Tôi không quan tâm đ ến tình hình của bộ phim, tôi mỗi ngày ở trong đoàn quần quật quay phim không kể đêm ngày.

Hai ngày nay cơn ho của tôi không hề thuyên giảm, dù Tiểu Trần mỗi ngày đều nhắc uống thuốc nhưng đôi khi bận quá nên tôi liền quên. Lúc ho nặng hơn, có khi cả đêm tôi còn chẳng thể ngủ được.

Gần đây có rất nhiều cảnh võ thuật, mặc dù eo đã hồi phục khá nhiều nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng nổi cái sự hành hạ này. Mỗi ngày chỉ có thể dán thuốc đầy người, cả người đều ngập trong mùi thuốc, chẳng thể ngửi nổi.

Tiểu Trần thấy tôi thực sự khó chịu nên đã lấy nước hoa của cô ấy xịt cho tôi một chút, hai mùi trộn lẫn với nhau khiến mùi thậm chí còn khó ngửi hơn nữa.

"Thầy Tạ, anh khó ăn liền không nói đi, nhưng sao đến mũi còn khó chiều như vậy?"

Tôi còn chưa kịp trả lời đã thấy bên kia có người vẫy tay với tôi: "Anh Tạ, đạo diễn Vương kêu anh qua đó!"

Tôi đứng dậy, đưa kịch bản cho Tiểu Trần, nhỏ giọng nói: "Ngày mai anh không dán thuốc nữa, đừng nói cho anh Tần."

Tiểu Trần nhìn bóng dáng tôi đang xa dần, hét lên: "Không thể!"

Lúc tôi đi tới, đạo diễn Vương đang ngồi trước màn hình camera, thấy tôi liền cười nói: "Tiểu Tạ, cậu ăn cơm chưa?"

Tôi ngồi trước mặt ông ấy, giờ này là giờ nghỉ ngơi, mọi người đều tìm chỗ ngủ nên tôi hạ giọng: "Tôi ăn rồi."

Đạo diễn Vương nhìn tôi, do dự một lúc: "Cậu đã đọc thông cáo buổi tối chưa?"

Tôi biết ông ấy định nói cái gì nên gật đầu: "Đã xem."

"Có áp lực không?"

Tôi dừng lại, rồi lắc đầu: "Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đâu."

"Tôi biết rồi, cậu là diễn viên chuyên nghiệp."

Tôi nhắm mắt lạnh lùng không nói gì. Bất quá, tối nay lại có một cảnh quay tình cảm với Lý Đồng. Sau khi đồng tính luyến ái được hợp pháp hóa, thì nó không còn cứng nhắc như các bộ phim đam mỹ trước đây. Trong mạch phim truyền hình thông thường thì tuyến tình cảm cũng đã rõ ràng hơn, vì vậy các nhân vật chính như tôi cũng không trách được mấy cái tiếp xúc tình cảm.

Tôi mím môi: "Vương đạo diễn, tôi không quay cảnh hôn đâu."

Đạo diễn Vương sửng sốt một chút, sau đó nhìn tôi một cái: "Kỳ thực, đây là cảnh hôn duy nhất trong phim, bỏ thì thật tiếc."

Tôi khẽ mỉm cười: "Tôi còn chưa khỏi bệnh, không tốt cho người khác. Hơn nữa trước lúc anh Tần đi cũng đã có dặn."

Đạo diễn Vương thấy tôi nhắc tới Tần Vị Ký, cười một tiếng: "Được, được, quay xong cũng chưa chắc có thể phát sóng, quên đi."

"Cám ơn đạo diễn."

"Tiểu Tạ." Tôi đứng dậy định đi thì bị đạo diễn Vương gọi lại: "Cậu và Tần Vị Ký làm hòa rồi sao?"

"Ừm." Giọng tôi ậm ừ có chút lạnh lùng: "Cũng không lâu."

Đạo diễn Vương dừng một chút, sau đó mỉm cười: "Tốt, bây giờ cậu không phải lo về tương lai trong ngành nữa rồi."

Tôi cười lạnh, ngoài mặt giả vờ hòa khí: "Tương lai của tôi phụ thuộc vào đạo diễn Vương.". Đam Mỹ Hay

Đạo diễn Vương nghe tôi nói vậy liền nở nụ cười: "Cậu cũng là người mà tôi nâng lên, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

Tôi không muốn nói chuyện với ông ta nữa, lúc chuẩn bị rời đi đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp bước đến phim trường, nhìn thấy đạo diễn liền vẫy tay gọi: "Vương đạo diễn."

Cô ấy mang kính râm, tôi nhất thời không nhận ra, đạo diễn Vương nhìn thấy liền đứng dậy cười nói: "Linh Thư, sao lại tới đây?"

Tôi sững sờ, đó là Phó Linh Thư.

"Tôi tới quay phim, nhớ ngài cũng quay bên này nên đến xem một chút."

Đạo diễn Vương đột nhiên liếc tôi một cái: "Thật trùng hợp, nhiều năm rồi cô và Tiểu Tạ cũng chưa gặp nhau đúng không?"

Phó Linh Thư đi đến trước mặt, tôi từ từ ngẩng đầu lên và chào hỏi một cách lịch sự: "Đã lâu không gặp, chị Linh."

Phó Linh Thư nhìn tôi và gật đầu: "Nhiều năm không gặp, Tiểu Tạ so với trước đây vẫn không thay đổi gì nhiều."

Phó Linh Thư không phải là cô gái nhỏ mới nổi mười năm trước, cô ấy đã trở thành trụ cột của các nữ diễn viên giới giải trí nội địa trong mười năm qua.

Khí chất của cô ấy không còn ngây ngô nữa, khắp người đều là hào quang.

Phó Linh Thư có lẽ là người duy nhất mà tôi cảm mình thật thất đức. Ban đầu tôi vì tiền đồ của mình mà lấy tiền đồ của người khác ra để mà đặt cược. Thời thế đổi thay, chỉ có thể nói là báo ứng.

Cô ấy cũng có thể coi là người mà tôi vừa hổ thẹn vừa biết ơn, năm đó không có "Kiếm Vô Nhai" có lẽ bây giờ đã không có tôi.

Khi cô ấy rời đi, tôi đưa cô ấy ra ngoài: "Chị Linh, tôi có thể mời chị một bữa được không?"

Cô ấy dừng một chút, quay đầu nhìn tôi cười nói: "Không cần đâu. Tiểu Tạ, gần đây tôi rất bận."

Xe rời đi, tôi vẫn ở chỗ cũ, rồi bất giác bật cười. Ở nơi này, lòng tốt chưa chắc đã là lòng tốt, mà hận thù nhất định phải là hận thù.

Lúc tôi trở lại, đạo diễn Vương hỏi: "Có phải là cậu hơi sợ Linh Thư không?"

Tôi cười lắc đầu: "Lúc trước là chị ấy tiến cử tôi vào "Kiếm Vô Nhai", tôi rất kính trọng."

"Tiến cử? Cậu nói Linh Thư tiến cử cậu?"

Tôi không hiểu ý đạo diễn Vương cho lắm: "Đúng vậy, chẳng lẽ không phải sao?"

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Lúc đó cô ấy chỉ là một nữ diễn viên mới nổi, làm sao có quyền lên tiếng?"

Tôi hơi khó hiểu: "Vậy tại sao ngài lại để tôi đóng vai nam chính?"

"Là Chu tổng tới nói chuyện với tôi, tôi xem tài liệu thử vai của cậu cảm thấy cũng không tệ, nên liền quyết định."

Tôi sững sờ một lúc, hồi đó khi vào Tinh Mộng tôi còn chưa nổi tiếng, cũng chưa từng gặp Chu Lận, tôi không có giao tình, cũng không có giá trị thương mại, Chu Lận có thể đích thân tìm đạo diễn cho một người mới như tôi không?

"Cho nên chị Linh không nói với ngài cho tôi nhận "Kiếm Vô Nhai"?"

Đạo diễn Vương nghi ngờ hỏi: "Trước đây cậu có giao tình với Linh Thư sao?"

"Chỉ là vài lần gặp gỡ." Mắt tôi tối sầm lại. Phương pháp đe dọa Phó Linh Thư của tôi không hiệu quả. Có vẻ như những kẻ ác sẽ bị những kẻ ác khác hành hạ.

Nếu tôi không tham gia "Kiếm Vô Nhai", Phó Linh Thư rất có thể sẽ quay lại vạch trần hết mọi thủ đoạn mà tôi đã uy hiếm cô ấy.

Tôi cười lạnh, cô ấy bỏ qua quá khứ là vì lúc trước thấy tôi có chỗ dựa là Chu Lận, sau lại cưới Tần Vị Ký nên mới buông tha mấy chuyện trước kia. Tôi còn tự cho rằng mấy thủ đoạn nhỏ của mình có thể thao túng được Phó Linh Thư mới nực cười chứ.

"Dù cậu đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Mộng, nhưng tôi phải nói rằng Chu Lận thực sự là một người có mắt nhìn người."

Tôi không lên tiếng.

Lúc tôi vẫn còn là một tân binh non nớt và thiếu kinh nghiệm. Chu Lận đã tạo điều kiện thế này cho tôi nên sẽ không lạ gì khi tôi chấm dứt hợp đồng anh ta liền giận đến mức trực tiếp phong sát tôi. Nó giống như việc mình gieo mầm, chăm sóc cho một cái cây non thành cái cây rụng tiền, nó lớn rồi liền sống chết chạy theo người khác.

Tôi chống cằm, lại nói, tôi đã kiếm được cho Chu Lận cũng không ít tiền, coi như trả lại đi.

"Thầy Tạ, mấy ngày nay Tần Vị Ký hầu hạ ngài có thoải mái không?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, tôi cau mày nhìn sang, Lý Đồng đang ngồi trước mặt tôi cười rất tục tĩu.

Tôi dựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, lạnh lùng nhìn hắn: "Lý Đồng, sao cậu cứ phải khiêu khích tôi? Cậu cho rằng tôi rất dễ ức hiếp?"

Lý Đồng bắt chéo chân nhìn tôi: "Tôi chỉ là hiếu kỳ, hiện tại anh cái gì cũng không có, vì sao lại nhìn người khác như thể mình ở một đẳng cấp khác? Nhìn anh như thế làm người ta thật sự muốn kéo anh xuống."

Tôi liếc cậu ta một cái, buồn cười: "Cậu có chắc là trước giờ chưa từng diễn qua?"

Cậu ta nhìn tôi một cách khó hiểu.

"Vậy làm sao lại có cảm giác bị lậm quá nhiều phim thần tượng?"

Lý Đồng cau mày, nghiến răng nghiến lợi: "Tạ Dao Ngâm, miệng lưỡi anh cũng thật lợi hại."

Tôi khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tôi có rất nhiều ưu điểm, chúng ta cứ thong thả."

"Được..." Cậu ta còn đang định nói thêm gì thì điện thoại tôi đột nhiên vang lên, tôi chậm rãi cầm lấy thì thấy là Tần Vị gọi video tới.

Tôi nhìn Lý Đồng, đưa ngón trỏ lên miệng: "Suỵt..."

Cậu ta sững người một lúc, không nói.

Tôi nhấn nút trả lời và mỉm cười khi nhìn thấy Tần Vị Ký: "Tần ca."

"Ăn cơm chưa?"

Tôi gật đầu: "Ăn rồi, cũng uống thuốc rồi."

"Đã đỡ ho hơn chưa?"

Bình thường thì không sao nhưng khi vừa nhắc đến ho, tôi không nhịn được liền ho 2 cái.

"Còn chưa khỏe?"

Tôi nhìn Tần Vị Ký cau mày, cười nói: "Là em giả vờ, Tần ca."

"Có nhớ anh không?"

Mặt tôi ửng hồng, vừa định đáp lại thì sực nhớ trước mặt còn có người khác. Tôi mơ hồ liếc Lý Đồng, dùng mắt ra hiệu cho cậu ta, sao còn chưa chịu đi?

Lý Đồng chỉ ngồi đó chống cằm xem kịch.

Tôi mỉm cười, không ai da mặt dày hơn tôi: "Anh nghĩ đi, em ngày nào cũng đếm đầu ngón tay chờ lần sau quay lại của anh."

Tần Vị Ký dừng một chút: "Có lẽ không đi được..."

Lòng tôi chùng xuống: "Làm sao vậy?"

"Ông bị bệnh, anh phải về Úc một chuyến. Không biết tình hình bên đó thế nào nên anh cũng không biết khi nào có thể quay lại."

Tôi sửng sốt một chút: "Ông không sao chứ? Em đi với anh nhé?"

"Em yên tâm quay phim đi, bên này có anh."

Tôi gật đầu, trong lòng có chút sầu muộn: "Đã lâu không gặp..."

"Được rồi, thầy Tạ ngoan, uống thuốc đúng giờ, đừng để anh lo, có được không?"

"Ừm..."

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của tôi xuống đến mức đóng băng, và tôi đột nhiên cũng không còn hứng để làm bất cứ thứ gì.

"Khó trách Tần Vị Ký lại thích anh đến thế, nguyên lai anh chính là có hai mặt."

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Đừng có phiền tôi."

Đêm càng tối, gió thổi lạnh buốt cả tay chân, liền ho không ngừng.

Sau khi trang điểm và ngồi chờ quay tôi đã uống hai viên thuốc và một cốc nước nóng lớn, nhưng không có tác dụng gì.

Khi tôi ho, phổi liền đau tới thấu trời.

Tiểu Trần muốn phủ thêm quần áo cho tôi nhưng tôi lạnh lùng phớt lờ, cô ấy không dám nói gì, chỉ đưa cho tôi chiếc khăn tay mà Tần Vị Ký đã gửi cho tôi trước đó.

Cầm khăn trong tay, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay từ từ quét qua toàn thân, tôi ngây người thả hồn vào xa xăm.

Đôi khi tôi nghĩ năm năm đằng đẵng cô đơn mình còn vượt qua được, tại sao chút chia ly ngắn ngủi còn không chịu đựng nổi đây. Có lẽ năm năm xa cách đã quá khó khăn nên giờ một phút một giây tôi cũng không muốn lại phải trải qua cảm giác đó nữa.

Khi bắt đầu quay, tôi đã đưa cho Tiểu Trần chiếc máy sưởi tay.

Cảnh này là phần kết, Lương Thầm từ bỏ ngai vàng và đoàn tụ với Phó Thanh Vân.

Hai người ngồi trên mái hiên, mỗi người cầm bầu rượu, nghĩ về nỗi buồn chia xa trong quá khứ.

"A Thầm, ngươi thật sự nghĩ kỹ, không muốn giang sơn sao?"

Lương Thầm nhìn Phó Thanh Vân, như thể nhìn thấy cái cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau vào nhiều năm trước, đó là cái cách mà Phó Thanh Vân gọi hắn: "Không muốn. Ta là một hôn quân, chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn."

Phó Thanh Vân lắc lắc bầu rượu trong tay, cười nói: "Tiểu hôn quân, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Ta không thể sinh hài tử cho ngươi, đừng để chịu thiệt."

Lương Thầm mỉm cười: "Ngươi có biết trong dân gian có một bài thơ lưu truyền không?"

Phó Thanh Vân chớp mắt: "Thơ gì cơ?"

Lương Thầm đến gần, thì thầm: "Nhân gian đối nguyệt đường đường đi..."

"Còn câu tiếp theo đâu?"

Lương Thầm nghiêng người đặt Phó Thanh Vân dưới thân, vòng tay ôm lấy hắn: "Khuyên quân mong chóng thượng Thanh Vân..."

Phó Thanh Vân nhướng mày: "Thì ra tiểu hôn quân không muốn làm hoàng đế, chỉ muốn làm lãng tử hư."

Lương Thầm ôm Phó Thanh Vân, giọng run run: "Thanh Vân Án không phải là xét xử mọi vụ án công khai trên thế giới sao? Đại nhân, ta đã từ bỏ người mình yêu nhiều năm, hủy hoại danh tiếng của hắn và làm tổn thương hắn. Tôi không thể tránh khỏi tội chết ư?"

Phó Thanh Vân đặt bầu rượu trong tay xuống, vòng tay ôm lấy hắn: "Thanh Vân Án luôn là tội ác của Lương Thầm, ngươi quên rồi sao, A Thầm?"

"Cắt!"

Gió lạnh làm tôi rùng mình, nhịn không được cúi xuống ho khan hai tiếng, lúc này mới nhận ra Lý Đồng vẫn đang ôm tôi.

Tôi cau mày: "Buông ra."

Cậu ta sững người một lúc, nhưng không buông tay.

Tôi nhíu mày ngẩng đầu nhìn cậu ta, mới phát hiện cậu ta đang ngây người nhìn tôi, dưới ánh trăng mơ hồ nhìn bằng cặp mắt đầy ám muội.

Tôi vươn tay đẩy Lý Đồng ra, đứng dậy: "Cậu phát điên cái mẹ gì thế?"

Lý Đồng giữ nguyên tư thế ôm tôi, sững người tại chỗ, một lúc lâu sau mới định thần lại, vẻ mặt mất tự nhiên: "Xin lỗi, vẫn chưa thoát vai."

Tôi nhíu mày ho khan hai tiếng, cậu ta đưa cho tôi một chai nước: "Uống nước đi."

Tôi đưa tay hất đổ nước trong tay Lý Đồng, hung hăng nhìn cậu ta: "Lý Đồng, làm tốt việc của mình, đừng động lòng với tôi."

Lý Đồng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Ai thèm động lòng với anh? Còn không biết tốt xấu!"

Tôi phớt lờ cậu ta và bỏ đi. Sau một lúc, tôi nhận ra mình đã hơi quá khích, trong thời gian ngắn không thể thoát vai cũng là điều rất bình thường.

Nhưng cái cách mà Lý Đồng nhìn tôi lúc đó chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu.

_____

#Bly