Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 65: Trời sinh đã có khí chất tao nhã




Thật đáng tiếc, trước khi tôi và Tần Vị Ký đi lãnh giấy chứng nhận thì có tin báo từ Úc rằng ông nội bị bệnh nặng.

Tôi muốn đi Úc với Tần Vị Ký, nhưng tôi không thể bỏ việc ở đây của mình được.

Lần này đi, không biết rằng anh phải ở lại đến tận bao lâu.

Tây Sơn quá xa nội thành nên tôi đành chuyển về Phong Hoa.

Thời gian đầu, Tần Vị Ký còn gọi về nói chuyện với tôi hàng đêm, nhưng sau đó thì vài ngày mới nói được một câu.

Nghe nói bệnh tình của ông rất nghiêm trọng, anh rất bận, tôi cũng rất bận.

Vừa nghỉ được một chút tôi liền muốn đi gặp Giang Lăng.

Gần đây chiều gió trên mạng rất không có lợi cho Giang Lăng, tôi tưởng làm đạo diễn kia xóa weibo thì mọi chuyện có thể từ từ dừng lại. Tuy nhiên, sau khi nhiệt độ lắng xuống vài ngày, nó lại bùng phát trở lại. Tôi nghi ngờ có người nào đó đang thao túng dư luận phía sau màn hình.

Cư dân mạng là quần thể dễ bị thao túng nhất, các tài khoản marketing rất giỏi đào móc những điểm đau gây ra mâu thuẫn để họ trút giận, nhưng cuối cùng chỉ có Giang Lăng là người chịu tổn thương.

Tôi không thể đếm hết được có bao nhiêu người trong giới giải trí đã phải khuất phục trước vòng dư luận. Họ thường chỉ vì một câu nói, một ánh mắt, một cái biểu cảm hay một sự việc nào đó bị dân cư mạng khuếch đại, công kích ác ý rồi lại bị đổ lỗi ở trên mạng hết lần này đến lần khác, đến mức phải công khai xin lỗi vì những lời buộc tội vô căn cứ.

Cũng có người đã đấu tranh và cuối cùng phải chịu bạo lực bằng những từ ngữ thậm chí còn tồi tệ hơn và rồi cũng chọn cách xin lỗi.

Ai cũng muốn kiếm được một khoảng tiền kha khá còn hơn là giữ thể diện, không đến nỗi vì vài lời chửi bới mà trở mặt với cư dân mạng.

Nhưng Giang Lăng thì khác.

Cho dù trên mạng có mắng mỏ gay gắt đến đâu, cậu cũng chưa bao giờ xin lỗi về vụ việc này.

Đối với cậu Giang Lăng, quan điểm đúng sai còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Hậu quả chính là Giang Lăng gần như bị đình trệ toàn bộ công việc. Tôi nghe nói có rất nhiều đại ngôn vì nhìn thấy chiều hướng tiêu cực trên mạng tạo thành tổn thất, ảnh hưởng xấu đến mình nên đều đề xuất chấm dứt hợp đồng với Giang Lăng.

Ban quản lý cấp cao của Tinh Mộng không thấy Giang Lăng kiếm tiền được cho mình, chỉ nhìn thấy sự thua lỗ nên cũng gây áp lực lên Chu Lận.

Giang Lăng có lẽ cả đời cũng chưa bao giờ chịu nhục nhã đến vậy, thậm chí có cổ đông đề nghị Giang Lăng nhận một vài web drama cấp thấp để bù đắp tổn thất.

Tôi nhìn Giang Lăng, chợt thấy bi ai.

Những năm qua, Giang Lăng đã rất nỗ lực đóng phim, không chú trọng đến độ nổi tiếng hay thiết lập hình tượng. Sau khi cầm được "Thị đế" cậu ấy càng ít xuất hiện hơn trong các hoạt động quảng cáo và hầu như quanh năm chỉ ở trong trường quay.

Mức độ phổ biến và lưu lượng truy cập đã chậm rãi hạ thấp, không tăng không giảm.

Công chúng cũng nhàm chán, họ thích gì đó mới mẻ hơn. Nếu tôi không ỷ vào việc mình biến mất mấy năm, quay về liền đụng được một kịch bản hay, thì chắc có lẽ bây giờ tôi còn đáng thương hơn cả Giang Lăng.

Những người từng vây quanh bạn có thể thích bạn trong vài ngày rồi bắt đầu theo đuổi người khác. Khi bạn xuất hiện trở lại, trong mắt họ bạn cũng chỉ là hạt cát, không thể gây ấn tượng gì nhiều.

Cho nên, Tinh Mộng sẽ thả Giang Lăng không buồn quan tâm, họ đi đào tạo một người khác có thể vượt qua Giang Lăng trong tương lai, hy vọng có thể áp đảo quá khứ đỉnh cao của cậu ấy.

Giang Lăng so với tôi còn điên hơn, cậu ấy hiểu rõ đạo lý này, nhưng lại không hề do dự.

Chính là không muốn khuất phục trước hiện thực.

Khi tôi đến nhà Giang Lăng, cậu ấy đang chải chuốt cho Tiểu tặc.

"Nếu chải thêm nữa, sẽ trọc mất."

Giang Lăng quay đầu lại thấy tôi, cười nói: "Đã đến mùa rụng lông, không chải thì lông đầy nhà, không sống nổi."

"Mày ăn cơm chưa?"

Giang Lăng lắc đầu: "Gần đây ăn không ngon miệng."

"Để tao gọi cho mày ít cháo."

"Đừng, mày có gọi tao cũng ăn không vô."

Vẻ mặt Giang Lăng tuy hờ hững nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được là đang sụt cân, không thể coi việc bạo lực mạng và áp lực công ty như chẳng có gì to tát.

Tôi mím môi, có chút đau lòng nhìn Giang Lăng: "Bữa ăn gần nhất của mày là từ khi nào?"

Giang Lăng dừng lại rồi nói: "Sáng hôm qua tao có ăn một bát cháo."

"Sau đó liền chưa ăn gì?"

Cậu ấy cười nói: "Tao không phải trẻ con. Đừng lo lắng. Khi nào đói tao sẽ ăn."

"Tao gọi cho mày, nhiều ít gì cũng phải ăn."

Giang Lăng nhìn tôi, bất đắc dĩ gật đầu.

"Giang Lăng, hiện tại mày có kế hoạch gì?"

Giang Lăng ngừng chải lông, ngẩng đầu cười nói: "Tao đang đàm phán chấm dứt hợp đồng với công ty. Tao muốn về nhà ở cùng bố mẹ một khoảng thời gian, bọn họ thấy tin tức về tao trên mạng mấy ngày nay cũng ngủ không ngon."

Tôi ngồi cạnh cậu ấy: "Hợp đồng đã chấm dứt chưa? Mày có cân nhắc việc đến Epic không?"

Giang Lăng mỉm cười và nói: "Epic có thu nhận không?"

Tôi mím môi, sợ Giang Lăng nghĩ nhiều: "Anh Tần vẫn luôn muốn ký hợp đồng với mày, mày có thể tự mở văn phòng riêng, nhưng nếu không có người bảo vệ, Chu Lận sẽ đụng tay đụng chân."

Giang Lăng vỗ nhẹ vào tay tôi: "Tao hiểu ý mày, nhưng tao không có ý định ký hợp đồng với công ty, cũng không muốn đóng phim nữa."

Tôi ngẩn người, cậu ấy nói gì tôi đều có thể tin. Nhưng nếu Giang Lăng nói không muốn diễn xuất thì không thể được: "Ý là mày muốn lui vòng?"

Giang Lăng gật đầu: "Trước kia tao không hiểu tại sao mày luôn muốn rút khỏi giới, nhưng giờ tao đã hiểu. A Dao, ở đây mệt mỏi quá."

Khi tôi mới trở về Trung Quốc, tôi cũng nắm tay Giang Lăng như vậy và nói, giới giải trí thật sự rất mệt mỏi.

Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười: "Lần trước không phải mày nói muốn mở một trạm cứu hộ mèo sao? Tao cũng đã nghĩ đến việc tiền kiếm được mấy năm qua cũng không ít, muốn mở mấy trạm cứu hộ ở Bắc Kinh. Mỗi ngày tiếp xúc với động vật dù sao cũng dễ hơn với cư dân mạng, có phải không?

Tôi biết Giang Lăng đã quyết.

Tôi không biết tại sao cậu ấy lại tuyệt vọng với cái vòng này đến vậy. Nhưng tôi biết rằng giọng điệu bình tĩnh và thoải mái của Giang Lăng cho thấy cậu ấy đã đấu tranh với chính mình đến mức nào.

"Không sao đâu." Tôi mỉm cười: "Đến lúc đó tao sẽ làm người phát ngôn cho trạm của mày, giúp mày thu hút cả đống nhà đầu tư lớn."

Giang Lăng cong mắt buồn cười: "Tao sao có thể mời nổi mày."

"Miễn phí." Tôi vỗ vai Giang Lăng: "Hơn nữa còn là miễn phí cả đời."

"Cảm ơn mày, A Dao." Giang Lăng bình tĩnh nói.

Tôi không dám nhìn Giang Lăng, mắt tôi hơi đỏ, người như Giang Lăng làm sao có thể bằng lòng rút khỏi vòng tròn như thế này đây?

Chuông cửa vang lên, chắc là đồ ăn đến, Giang Lăng đặt Tiểu tặc xuống rồi nói: "Tao mở cửa, mày chải lông cho nó đi."

Đợi một lúc, Giang Lăng vẫn không lên, tôi ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng nói chuyện từ tầng một.

Lúc đi xuống thì thấy Giang Lăng đang ngồi trên sô pha, đối diện là Cá Voi Xanh.

Tôi không biết làm sao Cá Voi Xanh biết được địa chỉ nhà Giang Lăng.

"Cậu tới đây làm gì?"

Có lẽ giọng nói của tôi quá lạnh lùng, khiến Giang Lăng quay lại nhìn tôi.

Cá Voi Xanh liếc tôi và nói: "Tôi đến đây để nói chuyện với tiền bối Giang về chuyện của anh Chu."

Gần đây Cá Voi Xanh khá nổi tiếng trên mạng, nhờ thiết lập tính cách khiêm tốn và hiền lành của Tinh Mộng, không biết có phải đã quá lâu không, nhưng lời nói của cậu ta quả thực đã ôn hòa hơn trước rất nhiều.

"Giang Lăng và Chu Lận không có quan hệ gì với nhau, không cần nói chuyện."

Cá Voi Xanh ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì, hồi lâu mới nhìn Giang Lăng nói: "Tôi có thể cùng các anh nói mấy câu được không?"

Giang Lăng im lặng ngồi trên sofa, đưa tay vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nói: "Ngồi đi, A Dao."

Tôi cau mày, vẻ mặt lạnh lùng ngồi cạnh Giang Lăng, vì Giang Lăng đã muốn nghe hắn nói nên tôi cũng không nói gì được nữa.

"Nói đi."

"Tôi biết quan hệ của anh và Chu Lận."

Tôi mím môi, theo lý mà nói Cá Voi Xanh là người mới vào công ty, sao có thể gọi thẳng tên Chu Lận như thế được?

Giang Lăng cười lạnh nói: "Chúng tôi có quan hệ gì?"

Cá Voi Xanh nhìn Giang Lăng: "Anh là người tình anh ấy bao nuôi."

Tôi nghiến răng nghiến lợi tiến về phía trước, Giang Lăng đưa tay nắm lấy tôi, cười nói: "Đây không phải chuyện riêng của tôi sao? Liên quan gì đến cậu?"

"Anh ấy không nhắc đến tôi với anh à?"

Giang Lăng chậm rãi ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng như suối trên núi: "Anh ta vì sao lại nhắc tới cậu?"

Cá Voi Xanh mỉm cười tựa lưng vào ghế: "Xem ra anh thật sự không biết quan hệ của chúng tôi."

Tim tôi thắt lại, tôi luôn cảm thấy bất an.

"Nếu cậu đến đây để chơi trò đoán mò với tôi thì bây giờ cậu có thể đi."

Khi thấy Giang Lăng đứng dậy, Cá Voi Xanh chậm rãi nói: "Tôi là bạn trai cũ của anh ấy."

Giang Lăng sửng sốt, chăm chú nhìn Cá Voi Xanh, cười nói: "Bạn trai?"

Cậu ta gật đầu, cười nói: "Anh theo anh ấy mấy năm rồi mà vẫn chưa có được cái tên này phải không?"

Tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt Giang Lăng bắt đầu trở nên khó coi, tôi cau mày nói: "Không phải cậu mới gia nhập Tinh Mộng sao?"

Cá Voi Xanh mỉm cười: "Khi tôi và Chu Lận gặp nhau, còn chưa có Tinh Mộng."

Ánh mắt Giang Lăng lạnh lùng nhìn hắn: "Hai người ở cùng nhau khi nào?"

"Gia đình chúng tôi là bạn bè, lớn lên cùng nhau. Khi tôi mười tám, anh ấy tỏ tình với tôi và chúng tôi ở bên nhau. Sau đó, chúng tôi buộc phải chia tay vì gia đình nhập cư".

Cá Voi Xanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Lăng, nói: "Tôi không quan tâm Tinh Mộng, tôi vì đoạt lại Chu Lận mới vào Tinh Mộng. Giang Lăng, Chu Lận vẫn có ý với tôi, một năm nay chắc anh cũng đã nhìn ra."

Giang Lăng có chút cứng ngắc ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Bạn trai cũ..."

"Kể từ đó anh ấy không còn yêu ai nữa. Tôi biết anh ấy bao nuôi anh là vì giận tôi. Trái tim anh ấy là hướng về tôi."

Giang Lăng cứng ngắc ngồi trên ghế, dường như không còn xử lí được Cá voi xanh đang nói gì nữa.

Tôi sợ Giang Lăng để tâm mấy chuyện vụn vặt này, nên nhẹ giọng nói: "Giang Lăng, chuyện này mày phải đích thân đi hỏi Chu Lận, không thể tin lời nói một chiều của cậu ta."

Giang Lăng không nói gì, huyết sắc ở môi chậm rãi rút đi, trong lúc nhất thời, tôi tựa hồ nghe thấy trong lòng cậu ấy có gì đó vỡ vụn.

Tôi hung tợn nhìn Cá Voi Xanh, cười lạnh nói: "Chu Lận là một thương nhân, keo kiệt với tiền, bủn xỉn với tình. Anh ta có thể đối với cậu nhiều năm nhớ mãi không quên? Lời hắn nói cậu cũng tin?"

Cá Voi Xanh nhìn tôi, cau mày: "Nếu anh ấy không hướng về tôi thì tại sao không cho Giang Lăng một thân phận?"

Tôi đang muốn nói thêm thì Giang Lăng đã nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu đi đi..."

Cá Voi Xanh liếc tôi, đứng dậy nhìn Giang Lăng: "Giang Lăng, dù cho anh có là cái gì phong thái như tiên, khán giả xem riết cũng chán. Chu Lận chơi cũng chán rồi."

Tôi đứng dậy cười khẩy: "Vậy cậu dùng phong thái liễu yếu đào tơ có thể ôm nỗi Chu Lận bao lâu?"

"Anh..."

"Nếu cậu không đi, tôi lập tức sẽ báo cảnh sát. Cậu có muốn không?"

Cá Voi Xanh cười chế nhạo, quay người bỏ đi.

Tôi đóng cửa lại, quay sang nhìn sang: "Giang Lăng, cậu ta nói gì mày cũng đừng để trong lòng."

Giang Lăng chậm rãi đưa mắt nhìn về phía tôi, buồn cười lắc đầu: "Tao nhiều năm như vậy rốt cuộc là đang làm cái gì..."

Tôi muốn đưa tay ôm lấy Giang Lăng, nhưng đột nhiên lại sợ mình chạm vào cậu ấy liền vỡ tan.

Không biết vì sao khi gặp chuyện như vậy, Giang Lăng vẫn luôn không khóc cũng chẳng nháo. Dường như có một số người trời sinh đã có khí chất tao nhã, sự điềm tĩnh đã khắc tận trong xương.

Buổi tối, tôi và Giang Lăng ngủ chung một giường, Tiểu tặc nằm trên người Giang Lăng, thỉnh thoảng lại trở mình.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào mũi nó, nó đột nhiên mở mắt, thấy tôi thì nhắm mắt lại duỗi người.

"Giờ vẫn còn ghét mèo à?" Giang Lăng nhẹ giọng hỏi.

Tôi gật đầu, cau mày nói: "Tao thấy mấy thứ này giống như quả bom hẹn giờ, nhưng cháu trai này tao càng ngày càng thích."

Giang Lăng cười nói: "Tiểu tặc cũng quá có mặt mũi.".

||||| Truyện đề cử: Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ |||||

"Đúng. Đây là con mèo có gia thế nhất. Ba là Thị đế, chú là Ảnh đế. Đủ để con mèo nhỏ này khoe khoang mấy năm."

Giang Lăng cười nhắm mắt lại: "Ngày mai tao mang nó đi triệt sản."

Tôi nhíu nhíu mày: "Mày thật độc ác, còn trẻ như vậy mà đã mất bi sau này làm sao có thể làm tinh anh trong giới thượng lưu?"

Giang Lăng cười cười: "Thì phòng ngừa nó ỷ vào quan hệ của chú Tạ mà đi khắp nơi khoe khoang..."

Dần dần, hơi thở của Giang Lăng trở nên nhẹ nhàng và im lặng, tôi khẽ vỗ mông Tiểu tặc, nhỏ giọng nói: "Nằm xuống ngủ đi, ngoan."

Tiểu tặc lật người ngã xuống, ngủ giữa tôi và Giang Lăng.

Đúng nửa đêm, tôi chợt nghe thấy tiếng nức nở nhẹ.

Mở mắt nhìn sang, Giang Lăng đang ngồi dựa vào đầu giường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa khuôn mặt được ánh trăng soi sáng.

Rồi nước mắt lăn dài trên đôi gò má, tạo thành gợn sóng trong màn đêm.

Sự tao nhã biến mất trong đêm, sự bình tĩnh bị cắt đứt.

Lòng tôi đau xót, suốt đêm không ngủ được.

_____

#Bly