Ly Sầu Hận

Chương 23




“Các ngươi đang làm gì?” trong bóng đêm, giọng nói bén nhọn của nữ nhân mang theo một tia run rẩy, Tam Nương chần trừ bước từng bước tiến lên, ánh trăng nhu hòa phảng phất chiếu lên mặt nàng, phía trên gương mặt kia tràn đầy nỗi khiếp sợ, người trước mặt chính là nam nhân nàng yêu mến đang bị một người đàn ông khác ôm lấy càn rỡ mà ôm hôn.

Đối mặt với Tam Nương, đáy mắt Ly Ca Tiếu từ ngỡ ngàng chuyển thành u ám, rồi sau đó liền đẩy người kia ra, không khỏi cảm thấy tự  giễu mà cong cong khóe miệng.

“Bị cắn một cái mà thôi!” trên môi Ly Ca Tiếu mơ hồ có máu, có thể thấy được vừa rồi khi hôn Mã Thừa Ân đã không  ôn nhu chút nào.

“Ngươi…….!” Lời Ly Ca Tiếu vừa nói, Mã Thừa Ân nghe rất rõ ràng, trong lòng đột nhiên khuấy động, bị người bắt gặp hắn vốn là sẽ lúng túng, nhưng hôm nay lại bị Ly Ca Tiếu phủ nhận, hắn muốn nói nhưng không biết phải nên nói gì, ngay trước mặt Yến Tam Nương chẳng lẽ lại nói thích Ly Ca Tiếu!

“Rõ ràng là hắn hôn ngươi…..hắn…….hắn hỗn trướng……., hắn có chỗ nào giống là đang cắn ngươi…….cho dù cắn, hắn cũng không được cắn…………!” Lời phía sau Tam Nương thật sự không nói ra, hận hận quét hai mắt về phía Mã Thừa Ân, sau đó bước nhanh về phía trước mấy bước.

“Bốp” một cái bạt tai giáng lên mặt Mã Thừa Ân, nàng ghét hắn đã lâu, hôm nay chẳng qua chỉ là bạo phát ra.

Một cái tát chưa đủ, Tam Nương còn muốn đánh cái thứ hai, nhưng tay vừa vung lên đã bị Ly Ca Tiếu vững vàng nắm lấy.

“Tay của ngươi tại sao lần nào cũng lộn xộn, tại sao tính khí nóng nảy vẫn không thay đổi!”

Tay bị nắm đến phát đau, nghe Ly Ca Tiếu nói như vậy, Tam Nương vừa tức lại vừa giận, hấp hé miệng không cam lòng nói:

“Ly Ca Tiếu, ngươi vì sao phải che chở hắn, đừng quên trước đây hắn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, ngươi hiện tại chính là dưỡng hổ di họa*! Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào!”

[*Nuôi cọp rồi sẽ mang họa, tương tự “Nuôi ong tay áo.”]

Buông lỏng tay, Ly Ca Tiếu chắn trước mặt Tam Nương, che đi ánh mắt tức giận đến bức người phóng tới nàng.

“Ta chính là hôn thì đã sao, Yến Tam Nương, ngươi có tư  cách gì đánh ta?” Sờ một bên mặt bị đánh sưng, Mã Thừa Ân âm lãnh một mực không lên tiếng bây giờ lập tức chen miệng vào.

“Ngươi……….hỗn trướng…………! Vậy ngươi thì có tư cách gì?” Nghe được Mã Thừa Ân không biết xấu hổ thừa nhận, Tam Nương lúc này mới vừa được buông tay ra lập tức muốn đi lên, đáng tiếc lần này chậm một bước, đối mặt với Mã Thừa Ân đã có chuẩn bị.

“Tư  cách,………Yến Tam Nương, đừng quên, lúc trước các ngươi gạt ta như thế nào, món nợ này ta đã không tính với các ngươi, hắn chính là Mai Tiếu Tiếu mà ta đã cưới làm vợ, ha ha ha ha, phu nhân của ta, ta hôn thì có cái gì không thể! ngươi nói xem……!”

Mã Thừa Ân người này đối với tình cảm luôn có một chút cố chấp, hơn nữa trước kia đã từng trải qua đoạn thời gian đau đớn, hiện tại một khi đã xác định được tình cảm của mình thì sẽ tuyệt đối không buông tay.

“Thật buồn cười, là ngươi có mắt không tròng, ngươi lại còn mặt mũi nói ra, hắn là một đại nam nhân ngươi lại có thể nhìn thành nữ nhân, ngu xuẩn nhất thiên hạ là ngươi lại còn không biết thẹn!”

“Đúng, ngu xuẩn ta nhận, Ly Ca Tiếu, coi như ta thua ngươi, nhưng ngươi ký vào hôn ước giấy trắng mực đen, ta bất kể ngươi họ tên gì, đã là dấu vân tay của ngươi, ngươi hiện tại chính là người của Mã Thừa Ân ta, vĩnh viễn không đổi!”

“Mã Thừa Ân, ban đầu ta lừa ngươi là tình thế bắt buộc, ngươi cần gì nắm mãi không buông!” Nhìn hai người mắng chửi nhau như vậy, Ly Ca Tiếu không khỏi nhức đầu, lúc ban đầu ngàn vạn lần là y không nên đưa ra màn kịch này.

“Hừ, ngươi xem là trò đùa nhưng ta lại không nghĩ nó là trò đùa, thành thân đối với ta chính là cả một đời người, sai lầm rồi thì sẽ thế nào? Bởi vì ngươi, ta có kết cục như ngày hôm nay, Ly Ca Tiếu, ngươi nói ta có thể bỏ qua cho ngươi sao!” Mặc dù thích, nhưng trong tận tâm can rốt cuộc vẫn còn có mấy phần oán hận đối với lừa gạt lúc trước, tức giận này hôm nay bị khơi mào, ánh mắt nhìn Ly Ca Tiếu trong khoảng thời gian ngắn, hận ý so với tình ý cũng không thua kém.

“Ngươi cái người điên này!” gương mặt Tam Nương đỏ lên, tức giận từ bên hông rút ra kiếm nhắm thẳng vào Mã Thừa Ân.

“Muốn giết người diệt khẩu sao, thì ra Nhất Chi Mai các ngươi cũng chỉ như vậy thôi!” Không có vẻ gì sợ hãi nhìn Yến Tam Nương, cứ như vậy mà đánh đối với Mã Thừa Ân hắn mà nói cũng không xa lạ.

“Mã Thừa Ân, vì trả thù, ngươi đã đặt cuộc quá lớn, thanh tỉnh một chút đi! Chúng ta hôm nay đều là khâm phạm, có thời gian đánh nhau, không bằng suy nghĩ một chút xem làm thế nào giữ được mạng sống!”

Tâm loạn như ma, Ly Ca Tiếu hắn võ công cao cường, nhưng cũng có thời điểm bị làm khó.

“Trễ như vậy, các ngươi muốn đánh muốn giết cứ tự tiện, ta không phụng bồi, ta mệt rồi, ngủ trước!” Vừa nói, Ly Ca Tiếu quay đầu không thèm nhìn tới hai người kia cứ thế trở về phòng.

“Ly Ca Tiếu………..! Ngươi trở lại cho ta!” Trong gió đêm, Tam Nương rống giận nhìn Ly Ca Tiếu rời đi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Ly Ca Tiếu rời đi, Mã Thừa Ân có chút khó chịu trong lòng, tại sao lần nào cũng để hắn dễ dàng tránh né.

Người này công phu quá tốt, bọn họ đều không phải là đối thủ của y, sương lạnh cùng với gió biển khiến hắn từ từ thanh tỉnh lại, bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi đến khi hắn quay lại kinh thành ổn định hết thảy, hắn nhất định sẽ đem người này đoạt lại.