Ma Đế Quân

Chương 20: Hồng Trần Lâu






Cũng may hắn có Thiên Diễn Kinh cường đại, hắn luôn biết hắn phải làm gì, không bao giờ sợ tu luyện đi lạc hướng hay sợ phải tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch hư tổn.Vốn dĩ nhập ma thì cũng chẳng sao, vì hắn là người tu luyện ma công.

Nhưng Thanh Ngọc hoàn toàn không ưa thích việc mình bị mất đi lý trí, lâm vào giết chóc vô tận.Mình không nắm giữ được tâm trí của mình thì còn nói gì đến đại đạo xa vời?Thanh Ngọc cũng không muốn sống kiếp sống anh hùng cái thế, cứu khổ cứu nạn, được mọi người sùng bái.Hắn chỉ truy cầu sức mạnh để tìm thấy cha mẹ, bảo vệ bản thân và những người xung quanh là được rồi.Hắn cũng không hề biết khi hắn thông suốt những điều này, ngoài việc tâm cảnh của hắn dần dần được tăng cao, trong thức hải của hắn còn đã được gieo trồng một mầm mống không tên.Mầm mống đó chỉ có hai chữ.Đạo tâm.Đạo của chính bản thân hắn.Dù ngươi là thần, dù ngươi là ma, ngươi vẫn luôn phải có đạo của riêng mình.Muốn truy cầu sức mạnh tối cao thì ngươi cũng phải men theo con đường của đạo, tường bước mà đi.Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.Thần đạo cũng là đạo, ma đạo cũng là đạo, chỉ mong sao không làm trái với bản tâm.Những lý thuyết xa vời này bây giờ chưa phải một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong như Thanh Ngọc có thể hiểu được.Mấy năm nay hắn luôn chăm chỉ tới các buổi truyền pháp của các vị trưởng lão.

Những vị nữ trưởng lão này lúc mới đầu có hơi nghi kỵ hắn, nhưng thấy hắn tâm thanh khí bình, không kiêu chẳng hèn, lại vô cùng hiếu học nên dần dần cũng là tận tình chỉ điểm, để hắn được vô số chỗ tốt.Các sư tỷ, sư muội đồng môn cũng dần dần đã biết có một nam tiểu dược đồng ở trong sư môn.Hơn nữa, ngoại hình của hắn khá nổi trội, cao ráo trắng trẻo, lại thêm khuôn mặt tuấn tú kia, dù hắn chỉ mới mười mấy tuổi thôi mà cũng đã khiến các sư tỷ sư muội trong cốc xuân tâm đại phóng.Đối với sư tỷ muội đồng môn, hắn luôn luôn vô cùng khiêm nhường hữu lễ, không bao giờ để mất lòng ai.Nhưng mà cuộc đời vẫn là không bao giờ khiến người ta vừa ý như vậy.…Hôm nay trong buổi truyền pháp ở Hàn Tú phong, Thanh Ngọc vẫn là cảm thấy rõ ràng hai luồng sát khí như ẩn như hiện hướng về phía hắn.Thanh Ngọc nhíu mày, tự hỏi mình đã đắc tội với ai.Khi để ý ra thì hắn thấy hai nữ tử mang trên người y phục ngoại môn Vân Hoa cốc, một người tu vi Luyện Khí tầng sáu, một người tu vi Luyện Khí tầng bảy đang nhìn hắn chằm chằm.Thanh Ngọc âm thầm cảnh giác.Khi vấn đề cuối cùng được các đệ tử được đưa ra đã được giải đáp xong, vị Trưởng lão Kim Đan kỳ kia lắc mình một cái liền biến mất trong đại điện.Thanh Ngọc lúc này liền đứng dậy muốn mau chóng rời đi.

Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi Truyền Pháp điện thì hắn đã cảm thấy một luồng nguy cơ mãnh liệt ở phía sau truyền đến.Hắn lập tức thi triển Toái Vân Bộ, một bộ võ kỹ thân pháp Linh giai của Vân Hoa cốc mà hai năm trước đây ở Lãnh Vân Phong Đàm Thái thượng Trưởng lão đưa cho hắn, thân hóa thành tàn ảnh một mạch nhào thẳng về phía hồ sen đằng xa.Khi hắn vừa bước được nửa đường thì sau lưng hắn nghe thấy một tiếng nổ vang trời dậy đất.Hắn tỏa thần thức ra mới biết hai nữ tử kia vừa sử dụng hai viên Lôi Âm châu để ám toán hắn.


Lôi Âm châu là loại phù bảo tiêu hao một lần, một viên Lôi Âm châu tương đương với một kích toàn lực của Ngưng Chân kỳ.Uỳnh…uỳnh…Cả tòa sơn phong dường như bị rung động, một mảnh tường Truyền pháp điện biến thành bụi phấn trong nháy mắt.Sau lưng Thanh Ngọc ướt đẫm mồ hôi.

Vừa rồi chỉ một chút nữa thôi là hắn đã ném đi cái mạng nhỏ.

Hai nữ tử này là ai, đến cả loại phù bảo như Lôi Âm châu cũng có?May mà Thiên Diễn Kinh đem lại cho hắn linh giác vô cùng cường đại, luôn luôn dự đoán trước được nguy hiểm.Khi quay mặt về phía sau, Thanh Ngọc chưa kịp định thần lại thì đã thấy hai thanh linh khí phi đao từ đâu bay tới.Thanh Ngọc bình tĩnh lấy hai cây Tử Tinh trúc từ nhẫn trữ vật ra, bây giờ hắn đã cao lớn hơn, đã hoàn toàn có thể sử dụng hai thanh trúc này rồi.

Hơn nữa, hai cây trúc này cũng không đơn giản như vậy, hóa ra phía trong hai cây trúc này ẩn giấu hai thanh linh kiếm hạ phẩm.Rút trúc kiếm ra, Thanh Ngọc dùng thanh ngắn làm kiếm thủ gạt bay hai thanh ám khí đang bay tới gần, sau đó thôi động thần thức cường đại của hắn cưỡng ép xóa đi liên hệ giữa phi đao cùng chủ nhân.

Hắn lại thi triển Toái Vân Bộ hóa thành tưng tàn ảnh lao về phía hai chiếc phi đao được vừa phóng ra.Mấy nữ đệ tử Vân Hoa cốc xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, lập tức lùi xa, không dám lại gần.Hai nữ đệ tử kia sau khi thấy hắn rõ ràng tránh thoát được nguy hiểm như vậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng rút ra hai thanh trường kiếm, nháy mắt xông lên lao về phía Thanh Ngọc.Thanh Ngọc lao tới, tốc độ của hắn đột nhiên tăng mạnh, làm bản thân hắn bỗng dưng nhòe đi, hắn quyết định phải đối phó với nữ tử tu vi thấp kia trước, nhất kích tất sát, sau đó mới từ từ xử lý đến người còn lại.Một chiêu Kinh Tuyết Trảm được chém ra, linh khí theo kiếm chiêu tạo thành vô số mũi nhọn như ba đào hãi lãng dồn dập phòng về phía nữ tử Luyện Khí kỳ tầng sáu.Quá nhanh.Ả ta còn chưa kịp nhận thức gì hết thì đã thấy thân mình đầy máu, giữa mi tâm cũng có một lỗ thủng, gục xuống,thân tử đạo tiêu.Một ả còn lại nhìn thấy Thanh Ngọc miểu sát đồng cấp thì tay ả cũng run lên nhè nhẹ.

Nhưng sát thủ vẫn là sát thủ, tâm tính điều chỉnh rất nhanh.

Ả đã không còn gì để mất nữa rồi, dù sao ả cũng trốn không thoát.Thanh Ngọc thở hồng hộc, một chiêu Kinh Tuyết Trảm vừa rồi hắn đã tiêu hao hết bảy phần linh khí trong đan điền, giờ làm sao ứng phó tiếp đây?Từ lúc hai nữ tử đột nhiên ám toán Thanh Ngọc đến giờ diễn tả thì lâu chứ thực ra chỉ trong vài hơi thở mà thôi.Lý Mỵ Nương đang tu luyện cũng là giật mình khi nghe thấy tiếng nổ rung động trời đất, nàng lắc mình phi thân ra thì đã thấy Thanh Ngọc dùng một chiêu kiếm hạ sát nữ đệ tử kia.Nàng đang định tiến lên thì lại đã nhìn thấy Đàm Trưởng lão và Trương ma ma đứng đó từ lúc nào.


Hai người còn lắc đầu với nàng, tỏ ý chưa cần vội.Lý Mỵ Nương biết Thanh Ngọc cường đại, nhưng cũng không ngờ rằng hắn cường đại đến mức độ này.Một chiêu.Nhanh, chuẩn, hiểm, mạnh mẽ, dứt khoát, không hạ thủ lưu tình, không để cho đối phương bất cứ cơ hội nào.Đây chính là sự kinh khủng của Huyễn Diệt Kiếm Quyết, một Hỗn Nguyên ma kiếm tâm pháp mạnh đến mức rối tinh rối mù.Bản thân Thanh Ngọc bây giờ là cũng đang có chút rung động.

Đây là lần đầu tiên hắn giết người, mà còn lại là giết một nữ hài tử chưa tới mười bốn mười lăm tuổi.

Trước đây dùng mưu kế giết đám đệ tử Mai Dương tông kia nhưng mà không phải tự hắn xuống tay, mà là đám ong a.

Nhưng một hồi sau hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, nếu hắn không giết ả, thì ả cũng vẫn sẽ giết hắn.Người không có thực lực ở trong thế giới này sẽ chỉ luôn là con kiến hôi mặc số phận cho người khác sai khiến mà thôi.Bình tâm.Bình tâm lại.Thanh Ngọc nhìn chằm chằm nữ đệ tử, bên trong thì lại cật lực âm thầm vận chuyển Hỗn Độn Kinh.

Hắn cố ý câu giờ nói:- Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, ta cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ngươi, tại sao ngươi muốn giết ta?Nữ tử kia nhếch mép cười lạnh:- Hôm nay ta tới đây giết ngươi, giết được ngươi hay không thì ta cũng nhất định phải chết.

Nguyễn gia tiểu thái tử, chịu chết đi!Ả nói xong lời này thì cầm kiếm lao thẳng đến Thanh Ngọc, từ đầu tới giờ ả mới chỉ hao tổn có một chút linh khí để kích phát Lôi Âm châu và phóng phi đao mà thôi.

Linh khí của ả vẫn tràn đầy, hoàn toàn có lợi thế hơn so với Thanh Ngọc.

Hơn nữa, tu vi ả đã là Luyện Khí tầng bảy, Thanh Ngọc chỉ là Luyện Khí tầng sáu, cách nhau một tầng thôi nhưng đó là sự khác biệt về chất.Ranh giới giữa Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ, gần như tách biệt gấp đôi, bởi vì linh khí trong khí hải của tu sĩ hậu kỳ sẽ gần như nhiều hơn hai lần so với trung kỳ.Thanh Ngọc động, hắn muốn lấy thủ làm công.


Hắn cũng lao tới đối phương, sử dụng kiếm thủ liên tục phá những chiêu thức mà nữ tử kia sử dụng.Hai bên lâm vào tiêu hao chiến.Nữ tử kia vừa đánh vừa kinh ngạc, dù ả có tung ra sát chiêu mạnh mẽ tới đâu cũng hoàn toàn bị thanh trúc kiếm ngắn hơn của Thanh Ngọc áp chế.Hắn dường như luôn luôn biết trước ả tung ra huyễn chiêu nào, thực chiêu nào, tấn công vào đâu, tấn công khi nào vậy.Đó là do Thanh Ngọc là người luyện Thần, thần thức của hắn cường đại hơn những tu sĩ chỉ luyện Khí cùng cảnh giới những bảy tám lần, có mấy kiếm chiêu đơn giản mà không phá được thì hắn cũng quá là phế vật rồi.Hơn nữa, ả này là một sát thủ, chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối mà đưa ra sát chiêu mà thôi, nếu hết sát chiêu rồi khi giao đấu với một kiếm tu chân chính như Thanh Ngọc thì hoàn toàn không có chút lợi thế nào.Sai lầm nhất của ả chính là không che giấu được sát khí trong lòng, để Thanh Ngọc ở trong Truyền Pháp điện cảm ứng được.Cũng không trách được, ả cũng mới mười mấy tuổi, nhập môn trước Thanh Ngọc vài năm, trước khi nhập môn không lâu đã gia nhập tổ chức sát thủ, kinh nghiệm hoàn toàn gần như không có.Sau một hồi tiêu hao chiến, Thanh Ngọc nắm chắc thời cơ, nhìn thấu sơ hở, điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, một chiêu Vọng Nguyệt Trảm đơn giản đã cắt đi cánh tay cầm kiếm của ả.Hắn lập tức lao đến, xoay ngược chuôi kiếm dài, điểm mấy luồng linh khí vào người ả, phong bế hoàn toàn kinh mạch của ả lại.- Nói, ai phái ngươi đến giết ta? Ngươi gọi ta là Nguyễn gia tiểu thái tử là có ý gì?Ả sát thủ nhìn hắn, nở một nụ cười gằn, miệng bỗng dưng trào ra một ngụm máu đen, gục xuống, tắt thở.- Thiếu gia, ả ta giấu thuốc độc trong miệng.Âm thanh của Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc.Hắn cúi đầu, thu lấy hai chiếc túi trữ vật của hai ả sát thủ, nhìn vào phía trong thì thấy chỉ có lèo tèo vài cây linh dược cấp thấp, hơn một trăm viên linh thạch hạ phẩm, cùng hai tấm lệnh bài màu đồng, trên lệnh bài có hình một nữ tử kiều diễm ăn mặc thiếu vải, một mặt khác thì có ghi hai chữ “Hồng Trần”.- Đinh! Phát động nhiệm vụ truyền thuyết “Trừng phạt tiểu phu nhân”, đây là nhiệm vụ cưỡng chế, bắt buộc thiếu gia phải hoàn thành!Nội dung nhiệm vụ: Mai Sương Sương, lâu chủ tổ chức sát thủ Hồng Trần lâu đã nhận tiền của người khác để ám sát thiếu gia.

Nàng cũng là một người mang thể chất Thiên Mị Thể, vô cùng thích hợp để thiếu gia song tu.

Nhiệm vụ yêu cầu thiếu gia trong vòng ngàn năm phải khiến Mai Sương Sương cam tâm tình nguyện nhận lỗi với mình, đồng thời phải đánh vào mông nhỏ của nàng ba cái thật mạnh.

Phần thưởng của nhiệm vụ là một bình Tạo Hóa linh nhũ, một viên Tịnh Căn đan và 5000 điểm tích lũy!Lời nhắn từ chủ nhân: Đánh! Đánh cái mông nhỏ! Ha ha!”Thanh Ngọc nghe nội dung nhiệm vụ xong mà dở khóc dở cười, trong lòng rối loạn.Lão cha mình không còn lời nào để nói.Đạo hữu muốn chết nhưng bần đạo còn chưa muốn chết a!Trời ạ.Đẩy ngã Cốc chủ Nguyên Anh hậu kỳ cũng coi như thôi.Bây giờ đánh mông lão đại của tổ chức sát thủ là có chuyện gì?Bỗng nhiên Thanh Ngọc dường như mình vẫn đang bị lão cha mình đào hố từ xa, mà cái hố này còn có vẻ lớn.Hắn lắc đầu cười cười, cũng không để ý đến chuyện mới vừa rồi suýt chết.

Nhân sinh của hắn có vẻ như sẽ vô cùng đặc sắc đây!Thanh Ngọc ngẩng mặt lên, thu hai kiếm về sau lưng, hít một hơi thật sâu, đứng im nhắm mắt lại.Mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc từ xa chăm chú nhìn hắn như thể nhìn một sinh vật kỳ dị, mắt nổi đầy những tia sáng lấp lánh.Cường đại!Soái!Lão nương thích!Còn ở phía trên kia, khi Đàm Trưởng lão và Lý Mỵ Nương nghe thấy năm chữ “Nguyễn gia tiểu thái tử” thì vẫn nhìn chằm chằm Trương Phù Hoa từ nãy đến giờ.Hai nàng cũng không phải kẻ ngốc.Nguyễn gia ở Trung đô a!Đó là gia tộc hùng mạnh một tay che trời, lão gia tử Nguyễn gia lại là cường giả Hóa Chân kỳ đỉnh phong, lúc nào cũng có thể bước chân vào Độ Kiếp kỳ.Độ Kiếp kỳ a, đó chính là tồn tại tiếp cận với Tiên nhân!Tiên nhân!Cường giả Độ Kiếp kỳ sau khi chịu đủ tam tai lục kiếp là sẽ chính thức phi thăng, vũ hóa thành tiên, lao ra khỏi Tinh cầu này hướng đến phiến thiên địa khác.Trương Phù Hoa thấy ánh mắt của hai người, cũng là lắc đầu ngao ngán.

Nàng nói với Đàm Trưởng lão:- Tỷ giúp muội thu xếp một chút đi, còn muốn hỏi gì thì sau đó về Lãnh Vân phong tìm muội.Nàng nói xong câu này, lắc mình biến mất.Lý Mỵ Nương cũng nhìn về phía Thanh Ngọc đang đứng kia, miệng lẩm nhẩm:- Ngươi không biết thân phận của mình sao?.