Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 190: Tuyết thần






“Bị thương bỏ mình sao?”

Ánh mắt Trần Thuận lại nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên trong Linh Tuyền lần nữa.

Sau đó, Trần Thuận lại nhìn về phía Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, cô có cảm ứng được cái gì ở chỗ này không?”

Thiên Tuyết gật đầu.

“Hình… hình như chị ấy đang kêu gọi tôi…”

Thiên Tuyết nói.

Ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Tuyết Thần.

“Vậy cô đi đi.”

Trần Thuận gật đầu.

Lúc trước hắn còn có chút lo lắng, chủ của nơi này, cũng chính là Tuyết Thần có thể vẫn chưa chết, muốn đoạt xá gì đó.

Nhưng sau khi nhìn thấy cô ta, Trần Thuận có thể chắc chắn, chủ Tuyết Thần của nơi này đã chết thật rồi.

Tuyết Thần.

Đến Thần Hải Cảnh, quả thật có thể khai tông lập phái.

Nhất là ở một số nơi xa xôi, cho dù là Thông Thần Cảnh, cũng đã là một sự tồn tại có thể xưng là ông tổ.

Nhưng mà tự xưng là Thần, cách gọi này, trái lại vẫn rất to lớn.



Nghe Trần Thuận nói có thể đi qua đó, Thiên Tuyết cất bước đi qua.

Khi đi đến bên cạnh Linh Tuyền, cách Tuyết Thần không xa, Thiên Tuyết dừng lại nhìn Tuyết Thần khẽ nói: “Chị Tuyết Thần, chào chị, có gì cần Thiên Tuyết làm sao?”

Nói xong, Thiên Tuyết không chớp mắt nhìn chằm chằm Tuyết Thần.


Dù cô ta là con gái, mà còn là cô gái rất xinh đẹp, nhưng cô ta vẫn bị vẻ đẹp của Tuyết Thần hấp dẫn.

Cảm giác cái đẹp này đã không còn thuộc về trần gian.

Sau khi Thiên Tuyết dứt lời, Tuyết Thần bên trong Linh Tuyền cũng không có bất kỳ biến hóa gì.

Nhưng mà, trong Linh Tuyền lại bỗng nhiên có một chùm sáng dâng lên.

Bay thẳng về phía Thiên Tuyết.

Trần Thuận đã sớm phát hiện ra chùm sáng này, cũng không có nguy hiểm gì, chính là truyền thừa của Tuyết Thần.

Bởi vậy, hắn cũng không ngăn cản.

Thiên Tuyết thấy Trần Thuận không ngăn cản, cũng mặc kệ chùm sáng xông về phía mình.

Sau đó, nó trực tiếp chui vào ấn đường của Thiên Tuyết.

Ngay lập tức, cơ thể Thiên Tuyết run lên.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta lộ ra màu sắc đục ngầu, ngay sau đó khôi phục trong sáng như bình thường, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Hơn nữa, cũng tự động ngồi xếp bằng.

Trần Thuận nhìn bóng lưng Thiên Tuyết, ánh mắt khẽ động.

Thiên Tuyết, trong tên cũng có một chữ Tuyết.

Mặc dù tên cũng không phải là tự Thiên Tuyết đặt, nhưng chẳng phải đây chính là nhân quả từ trong cõi sâu xa sao.

Trần Thuận không vội vàng đi nơi khác.

Mà vẫn luôn ở nơi này, nhìn Thiên Tuyết tiếp nhận truyền thừa của Tuyết Thần.

Rất lâu sau.

Bỗng nhiên, Thiên Tuyết mở hai mắt ra.

“Cậu Trần, hình… hình như tôi có thể tu luyện rồi…”

Giây phút này, Thiên Tuyết rất kích động.

Cô ta vẫn luôn không thể tu luyện võ đạo, đây chính là chuyện khiến cô ta vô cùng tiếc nuối.

Nhưng mà, vừa rồi trong đầu của cô ta có thêm rất nhiều thứ. Cô ta… cô ta không thể tu luyện võ đạo, nhưng hình như có thể tu luyện một thứ khác.

Tu… tu tiên?

Đúng.

Chính là tu tiên.

Trên mặt Trần Thuận xuất hiện ý cười, trong chớp mắt, vậy mà Thiên Tuyết đã cảm ứng Cảnh đỉnh phong rồi.

Chỉ thiếu một bước, là có thể bước vào cảnh giới Luyện Khí.

Nếu như để người ngoài biết được, Thiên Tuyết vốn không thể tu luyện võ đạo, trong chớp mắt đã là Chuẩn Tông Sư, thậm chí, chỉ cách Tông Sư một ranh giới mỏng manh, đoán chừng điều này sẽ khiến cho rất nhiều người nổi điên.

Sở dĩ Thiên Tuyết có thể cảm ứng Cảnh đỉnh phong trong chớp mắt, đó là bởi vì cô ta tiếp nhận truyền thừa của Tuyết Thần, cộng thêm người ở bên cạnh Linh Tuyền, có thể nói linh khí nồng đậm đến cực hạn, trong quá trình này, cô ta hấp thu được rất nhiều linh khí của đất trời.

Nhưng mà, ở trong mắt Trần Thuận, việc này cũng rất bình thường.

Khi còn sống, có lẽ Tuyết Thần cũng chỉ có thực lực Thần Hải Cảnh mà thôi.

Nếu đổi thành thực lực của Trần Thuận ở kiếp trước, truyền thừa thế này, trong chớp mắt khiến thực lực của Thiên Tuyết đột phá đến Thần Hải Cảnh, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Cô ở chỗ này tu luyện, một ngày ở đây có thể so với mười ngày ở bên ngoài, có lẽ, không lâu sau cô có thể giống như ông nội cô rồi.”

Trần Thuận nói.

Nghe vậy, trên mặt Thiên Tuyết lộ đầy vẻ vui mừng.

Có thể mạnh mẽ giống như ông nội sao?

Trước kia, ông nội chính là thần tượng của cô ta.


Cánh tay Thần, Shakun.

Ở trong mắt cô ta, đó là người không ai có thể địch nổi, nhất là sau khi Shakun suýt nữa đánh bại Olaf, ở trong mắt Thiên Tuyết, hình tượng vô địch của Shakun lại càng lên đến mức độ không gì sánh được.

Mặc dù, thời gian gần đây, Shakun lại đấu một trận với Olaf, còn không đánh thắng, nhưng trong mắt Thiên Tuyết, đó là vì trước đây ông nội bị ám sát, không hề ảnh hưởng đến hình ảnh mạnh mẽ vô địch của Shakun trong lòng cô ta.

Nhưng mà giờ khắc này, trên mặt Thiên Tuyết lại lộ vẻ do dự.

Không, tôi không muốn mạnh mẽ như ông nội.

Mặc dù ông nội mạnh mẽ, nhưng vẫn là không đánh được cậu Trần.

Cậu Trần mới là vô địch thật sự.

Trong mắt của cô ta, Trần Thuận chính là một người anh hùng, một mình đánh thắng bảy vị Thần Cảnh, hơn nữa trong vòng ba chiêu giết chết Olaf, vừa giơ tay đã tiêu diệt người của Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường.

Thiên Tuyết không nói ra miệng lời này.

Nhưng mà lúc này, Shakun ở trong một Thiên điện khác đang tập trung tinh thần suy nghĩ về bộ công pháp trong tay, đột nhiên hắt hơi một cái.

Cau mình liếc nhìn xung quanh.

Không phát hiện gì kỳ lạ, sau đó, lại tiếp tục xem cuốn sách cổ trong tay.

Trong mấy quyển công pháp trưng bày ở nơi này, đây cũng coi như là quyển duy nhất mà ông ta có thể nhận ra chữ ở bên trong.



“Đúng rồi, Thiên Tuyết, sau khi tiếp nhận truyền thừa, ngoài vấn đề liên quan đến tu luyện thì còn tin tức gì không?”

Trần Thuận hỏi.

Thiên Tuyết ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.

Cô ta không muốn khiến cho Trần Thuận thất vọng.

Nhưng mà, hình như thật sự không có cái gì.

Nhưng mà ngay sau đó, Thiên Tuyết lại gật đầu, trên mặt lộ vẻ kích động: “Mặc dù ngoài tu luyện truyền thừa thì không có gì khác, nhưng tôi có một loại cảm giác, chị Tuyết Thần, có lẽ chưa thật sự chết.”

Suy nghĩ, Thiên Tuyết lại lập tức nói ra: “Có lẽ, nguyên thần của chị ấy vẫn chưa hoàn toàn tan biến!”

Thông qua truyền thừa, Thiên Tuyết đã hiểu rõ ý nghĩa của một số từ ngữ trong Tu tiên giới, lúc này giải thích với Trần Thuận.

Nguyên thần.

Sau khi nghe thấy từ này, ánh mắt Trần Thuận khẽ động.

Tuyết Thần, mặc dù bỏ mình, nhưng cơ thể vẫn mang hơi thở của Thần Hải Cảnh.

Thần Hải Cảnh, nhưng cũng không thể sinh ra nguyên thần.

Cảnh giới Hóa Thần sau Thần Hải Cảnh mới có thể sinh ra nguyên thần, cho dù cơ thể bị hủy diệt, khi rời khỏi thể xác nguyên thần vẫn có thể tồn tại được, trong thời gian ngắn không chết được.

Nhưng nếu như nguyên thần vẫn luôn dùng trạng thái không có cơ thể mà tồn tại, cuối cùng vẫn sẽ bị tiêu tán.

Lúc này Thiên Tuyết nói như thế, vậy chứng minh, khả năng rất lớn là nguyên thần của Tuyết Thần thật sự chưa hoàn toàn tan biến.

Lúc này, thần niệm của Trần Thuận lại tản ra lần nữa.

Đồng thời cũng dùng một loại bí pháp, cẩn thận dò xét Cung Tuyết Thần, nhất là bên trong điện Tuyết Thần, nhưng quả thật không phát hiện bất kỳ khác thường nào.

Nếu như Tuyết Thần chưa chết, vậy bây giờ nguyên thần của cô ta ở đâu?

Cơ thể của cô ta chỉ là Thần Hải Cảnh, làm thế nào có thể sinh ra nguyên thần?

Thú vị.

Trần Thuận nhếch miệng cười lạnh.

Xem ra, sau khi ra khỏi Cung Tuyết Thần, Trần Thuận cảm thấy, hắn cần phải đi đến nhiều di tích cổ xem thử xem, hoặc là nghĩ biện pháp khai quật một số di tích cổ mới, xem có thu hoạch gì hay không.

Trần Thuận nhìn bóng người duyên dáng trong Linh Tuyền kia, sau đó lại nhìn Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, cô cứ ở nơi này tu luyện cho tốt.”

Sau khi nói xong, Trần Thuận chuẩn bị đi đến những nơi khác bên trong điện Tuyết Thần nhìn xem.

Cùng lúc đó, Trần Thuận ngoắc tay, chiếc nhẫn trữ vật đeo trên ngón tay ngọc ngà trắng như tuyết của Tuyết Thần rơi vào trong tay hắn.


Phong ấn của Thần Hải Cảnh?

Nhẫn trữ vật có phong ấn.

Mặc dù bây giờ Trần Thuận mới là Thông Thần Cảnh, nhưng hắn vốn là Ma Chủ, có nhiều thủ đoạn, thật sự muốn mở chiếc nhẫn trữ vật này, cũng có thể cưỡng ép mở ra.

Nhưng mà Trần Thuận không muốn làm như vậy, vì nó cũng có nguy hiểm, lỡ như làm hỏng đồ trong nhẫn trữ vật, như vậy được không bù nổi mất rồi.

Đã như thế, chờ hắn đột phá đến Thần Hải Cảnh thì mở ra vậy.

Sau khi nói xong, Trần Thuận tiện tay vung lên.

Ngay lập tức, nhẫn trữ vật của Tuyết Thần biến mất khỏi bàn tay Trần Thuận.

Một giây sau.

Nhẫn trữ vật tiến vào thế giới hoang vu bên trong Hỗn Độn Châu.



Lúc này, Tiểu Bàn Tử đang ngủ gật bên trong Hỗn Độn Châu.

Lần trước sau khi rời khỏi nơi này, Tiểu Bàn Tử dứt khoát kiếm một chút đồ mang vào.

Dựng một chiếc giường mềm mại thoải mái dễ chịu bên trong Hỗn Độn Châu cho mình.

Bên cạnh trưng bày các loại bảo vật quý giá.

Mà Trần Thuận đã từng đồng ý, mỗi ngày cung cấp một ít đồ ăn vặt cho nhóc.

Bây giờ nhóc trải qua cuộc sống như thần tiên.

Muốn ăn thì ăn.

Muốn ngủ thì ngủ.

Đáng tiếc duy nhất chính là, nơi này thiếu một cô gái xinh đẹp.

Nếu như có một cô gái xinh đẹp ở bên cạnh hầu hạ nhóc.

Mệt mỏi thì bóp vai, đấm lưng, ấn huyệt chân.

Khát thì đút Linh Tuyền cho nhóc.

Đói thì đút đồ ăn vặt cho nhóc.

Đó mới chính là cuộc sống hoàn mỹ.

Ngay tại khi Tiểu Bàn Tử ảo tưởng.

Bỗng nhiên có một chiếc nhẫn bay vào.

Tiểu Bàn tử vốn đang thoải mái nhàn nhã nằm ở trên giường.

Bất chợt bay lên không trung.

Hơi thở quen thuộc?