[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 7: Tiểu xử nam và đại lưu manh




Lâm Cảnh ăn xong mì tôm thì đến xem qua phòng ngủ, thấy Tây Mặc vẫn đang an tĩnh ngủ, chỉ là chăn mền bị đạp xuống đất, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay đi đến, muốn giúp hắn đắp chăn lại, ai ngờ tay vừa vươn ra, chợt nghe người trên giường trầm thấp rên rỉ một tiếng, Lâm Cảnh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt màu đỏ của Tây Mặc.

“Anh tỉnh rồi?” Lâm Cảnh đắp chăn lên người hắn.

“Ừ, năng lực tự lành của quỷ hút máu đều rất mạnh.” Tây Mặc gật gật đầu, chống người ngồi dậy, "Cảm ơn cậu thu lưu tôi.”

“Không có gì.” Lâm Cảnh ngồi bên giường, "Anh đánh nhau với người ta?”

“Là quỷ hút máu khác trong thành bảo.” Tây Mặc cười chua xót, “Kỳ thật bình thường bọn họ cũng hay khi dễ tôi, tôi cũng sớm quen rồi, nhưng mà lần này bọn họ lại vũ nhục mẫu thân tôi…”

“Không sao rồi, chuyện đó, anh cũng đừng quá để trong lòng.” Tâm Lâm Cảnh có chút đau xót, quỷ hút máu này thật là đáng thương.

“Cậu có hiểu rõ Huyết tộc không?” Tây Mặc đột nhiên hỏi cậu.

“… Một chút thôi.” Lâm Cảnh thành thành thật thật trả lời, "Ba ba tôi là giáo sư chuyên nghiên cứu Huyết tộc, có đôi khi sẽ nói với tôi vài chuyện, nhưng mà tôi không có hứng thú."

“Vậy cậu biết rõ được bao nhiêu?” Tây Mặc cười nhìn cậu.

“Ừm, biết được huyết tộc có năng lực tự chữa trị, thường cách một đoạn thời gian thì phải hút máu, sợ đồ làm bằng bạc, sợ ánh mặt trời, sợ..." Lâm Cảnh đột nhiên nhớ tới một việc, "Sao anh lại không sợ ánh mặt trời với đồ làm bằng bạc?!!”

Lần đầu anh ta đến  nhà mình là dùng cái nĩa bạc ăn bò beafsteak, sau đó lại cùng mình đi bơi giữa ban ngày!

"Ha ha." Tây Mặc cười cười, "Mẫu thân tôi không phải Huyết tộc, cho nên tôi có được vài phẩm chất riêng mà Huyết tộc khác không có.”

“… Mẹ anh là nhân loại?” Lâm Cảnh trợn to mắt.

"Mẫu thân của tôi là công chúa." Tây Mặc thở dài, như thể lâm vào hồi ức, “Đáng tiếc bà không yêu vương tử, lại yêu một quỷ hút máu, còn sinh ra tôi, về sau bị một Huyết tộc khác phát hiện, nửa đêm phóng hỏa thiêu rụi tòa thành nhà tôi…”

Lâm Cảnh mềm lòng lại đơn thuần, nghe câu chuyện lòng vô cùng chua xót.

“Cha mẹ tôi đều bị thiêu chết, lúc ấy tôi chỉ có ba tuổi, được quản gia hảo tâm cứu ra ngoài.” Thanh âm Tây Mặc càng ngày càng nhỏ, về sau cơ hồ biến thành tiếng thì thầm: “Tôi muốn báo thù cho họ, nhưng lại luôn không thành công, có phải tôi rất vô dụng không?"

Ánh đèn vàng trên tường trong trẻo chiếu xuống, trong đôi mắt quỷ hút máu có ánh nước loang loáng, Lâm Cảnh không biết làm sao, “Anh anh anh đừng khóc a, giờ báo không được thù cũng không sao, sau này hãy tính.”

“Bây giờ tôi ngay cả nhà cũng mất.” Tây Mặc cười khổ, "Bọn họ đã đốt nhà của tôi, còn phong ấn pháp lực của tôi..."

“Xấu xa như vậy?” Lâm Cảnh oán hận, mấy thằng quỷ hút máu đó thực đáng giận! Nghĩ nghĩ, Lâm Cảnh hào khí vạn trượng vỗ ngực một cái, "Đừng sợ, sau này anh cứ ở nhà tôi, chúng ta cùng nhau từ từ nghĩ cách!”

“Tôi có thể ở lại nhà cậu?” Tây Mặc nghe vậy ngẩng mạnh đầu, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

"Đương nhiên có thể!" Lâm Cảnh lời thề son sắt, "Anh yên tâm, anh thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu! Tôi tuyệt đối sẽ không đuổi anh đi!”

"Cảm ơn cậu.” Tây Mặc cầm chặt hai tay Lâm Cảnh, “Về sau tôi nhất định sẽ hảo hảo ‘báo đáp’ cậu.”

Quỷ hút máu thân vương không có hảo ý nhấn mạnh hai chữ ‘Báo đáp’, nhưng mà người nào đó quá ngu ngốc trì độn, không hề phát hiện.

Năng lực tự chữa trị của Quỷ hút máu cường đại đến vượt quá tưởng tượng, sáng ngày hôm sau, Lâm Cảnh là bị mùi thơm của đồ ăn hun cho tỉnh, sau khi đứng dậy vào bếp xem xét, Tây Mặc đang làm món sườn heo muối xông khói.

“Tỉnh rồi?” Tây Mặc lau lau tay vào tạp dề, "Tới dùng cơm đi."

“Nhà của tôi sao có thể có những thứ này?” Lâm Cảnh nhìn bàn ăn mở to hai mắt.

Bánh mì nướng kẹp rau xà lách xanh biếc và trứng tráng vàng óng ánh, bánh mì cuộn phó mát tan chảy ấm ấm, kiwi và anh đào trộn thành salad đựng trong chén thủy tinh, sườn heo muối xông khói được rán hơi cháy, toát ra từng trận hương thơm mê người…

So sánh với bữa sáng ba cái bánh quẩy một ly sữa đậu nành của mình, Lâm Cảnh cảm thấy bữa sáng này quả thực có thể xưng tụng là xa hoa cấp đế vương.

“Là sáng nay tôi đi mua đó.” Tây Mặc đem một tô soup cuối cùng dọn lên bàn, “Tôi không còn ma pháp, nhưng vẫn còn chút  bảo thạch cùng mã não, sáng nay tôi ra tiệm trang sức bán đi hai viên, sau đó mua mấy thứ này.”

“Như vậy ngại lắm a.” Lâm Cảnh có chút băn khoăn.

“Không sao.” Tây Mặc giúp Lâm Cảnh kéo ghế ra, “Hy vọng ngài sẽ thích, chủ nhân của tôi.”

"Khụ khụ..." Lâm Cảnh bị nước miếng của mình sặc, “Anh gọi tôi là cái gì?”

"Chủ nhân a." Tây Mặc chớp chớp mắt, “Cậu thu lưu tôi, thì là chủ nhân của tôi.”

"Đừng đừng đừng." Lâm Cảnh liên tục xua tay, “Anh gọi tên của tôi đi, van anh đó.”

"A." Tây Mặc bật cười, "Tuân mệnh, Tiểu Cảnh."

Sau đó Quỷ hút máu thân vương đã được như nguyện, cùng nhân loại nào đó bắt đầu dung hợp… Ách, là bắt đầu cuộc sống ở chung hài hòa.

Ban ngày Lâm Cảnh phải đi làm, Tây Mặc ở nhà dọn dẹp nhà cửa, sau đó nấu bữa tối thơm ngào ngạt chờ cậu về nhà.

Cơm nước xong, hai người sẽ tản bộ tản bộ, sau đó về nhà ngồi xếp bằng trên giường tâm sự.

Vào cuối tuần, hai người sẽ đi dạo dạo phố, xem xem phim, đến công viên, ăn ăn tiệc, thậm chí có một lần còn đi nghe nhạc hội.

Lâm Cảnh là cái tên mù âm nhạc, buổi hòa nhạc nghe được một nửa đã chịu hết nổi, đầu lệch qua tựa lên vai Tây Mặc vù vù ngủ.

Quỷ hút máu thân vương khóe miệng khẽ nhếch, thò tay nhẹ nhàng ôm vai cậu.

Đợi đến khi Lâm Cảnh tỉnh lại, nguyên cái hội trường nghe nhạc to đùng chỉ còn lại có bản thân và Tây Mặc hai người.

"Ách..." Lâm Cảnh ngồi thẳng người, hoạt động cái cổ cứng ngắc, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Tỉnh rồi hả?” Tây Mặc ôn nhu kéo qua tay cậu, “Về nhà đi.”

“Anh thân nhiệt cao, cũng có liên quan tới mẹ anh sao?” Lâm Cảnh hỏi Tây Mặc.

“Phải.” Tây Mặc gật đầu, "Còn nữa, tôi có tim đập, cậu muốn nghe thử một chút không?”

"Muốn." Lâm Cảnh rất ngạc nhiên, dán tai lên lồng ngực hắn.

Bên tai truyền đến tiếng tim đập hữu lực lại rõ ràng, Lâm Cảnh ngốc ngốc ngẩng đầu, thần tình tràn đầy kinh hỉ: "Ôi thật này!"

Tây Mặc cười gật gật đầu, mắt chớp cũng không chớp nhìn cậu.

Lâm Cảnh bị hắn nhìn có chút hoảng thần, Tây Mặc khi ra ngoài đều mang kính sát tròng màu đen, lúc này bản thân từ góc độ này nhìn lên, chỉ thấy trong đôi mắt đen như mực của hắn một mảnh ôn nhu.

“Tiểu Cảnh…” Tây Mặc thì thào tự nói, cúi đầu chậm rãi kề sát.

Lâm Cảnh có chút phát mộng, theo phản xạ muốn chạy, lại cảm thấy đầu gối như nhũn ra, còn chưa kịp kháng cự, cằm đã bị nắm.

Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Tây Mặc vươn tay giữ thắt lưng Lâm Cảnh, chặt chẽ ôm cậu vào lòng mình.

Sau khi nụ hôn sâu theo cách thức tiêu chuẩn một cách dài dòng và triền miên kết thúc, tiểu xử nam thuần khiết Lâm Cảnh, hoàn toàn bị Quỷ hút máu lưu manh thân kinh bách chiến làm cho choáng váng đến hôn mê.

"Tiểu Cảnh." Tây Mặc vỗ vỗ gương mặt cậu, "Làm sao vậy?"

"A...?" Lâm Cảnh trợn mắt, vừa vặn đối diện ánh mắt có chút lo lắng của Tây Mặc.

“Tôi không sao.” Lâm Cảnh tâm hoảng ý loạn, đẩy mạnh Tây Mặc ra xoay người bỏ chạy, "Tôi tôi, về nhà!"

"Tiểu Cảnh!" Tây Mặc từ đằng sau gọi cậu.

Tiểu xử nam như bôi mỡ lên lòng bàn chân, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tây Mặc nhìn bóng lưng Lâm Cảnh, khóe môi tràn đầy ý cười trêu tức, cảm giác hôn tên ngốc này cũng không tệ lắm, lúc thượng chắc là cũng không tệ.

Lâm Cảnh đại não trống rỗng chạy về nhà, vào cửa rồi giày cũng không đổi, ngơ ngẩn ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, mình đúng là thằng ngu, sao lại cứ thế mà phối hợp cùng hắn hôn môi.

Ngồi một hồi, Lâm Cảnh từ trong túi móc ra cái ví, mở ra bên trong có một tấm hình, người trên hình trẻ tuổi mặc áo sơmi xanh nhạt, dáng tươi cười sạch sẽ trong sáng.

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua tấm hình, Lâm Cảnh nở một nụ cười khổ, nội tâm chua xót dâng tràn.

Chuông cửa leng keng vang, Lâm Cảnh mở cửa, chỉ thấy Tây Mặc đang đứng bên ngoài.

“Về rồi.” Lâm Cảnh cố gắng ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì.

“Cậu đã khóc?” Tây Mặc nhìn hốc mắt ửng đỏ của cậu nhíu mày.

“Không có, gió lớn quá thôi.” Lâm Cảnh vụng về tìm cớ, xoay người muốn vào bếp, lại bị người phía sau ôm cổ.

“Anh làm gì?” Lâm Cảnh giãy dụa.

"Tiểu Cảnh." Tây Mặc gắt gao ôm cậu, “Anh thích em.”

“Anh nói lung tung gì vậy.” Lâm Cảnh thất kinh.

“Em hãy nghe anh nói!” Tây Mặc xoay người Lâm Cảnh lại, buộc cậu đối mặt mình, “Anh thích em, anh biết hiện tại anh trắng tay, nhưng anh vẫn thích em.”

“Anh anh… Tôi tôi là nhân loại!" Lâm Cảnh không biểu đạt được ý mình.

"Nhân loại?" Tây Mặc ngẩn ra, sau đó chậm rãi buông Lâm Cảnh, trên mặt không thể nói được là biểu tình gì.

"Này." Lâm Cảnh đẩy đẩy hắn, có chút lo lắng.

"Nhân loại... Em xem thường Huyết tộc?" Tây Mặc đờ đẫn cười, “Cũng phải, từ nhỏ mọi người đều xem thường anh.”

“Tôi không phải ý này.” Lâm Cảnh vội giải thích.

“Không sao.” Tây Mặc xoa đầu Lâm Cảnh, “Anh quen rồi.”

"Không phải." Lâm Cảnh từ nhỏ đến lớn đều mềm lòng, “Tôi không có xem thường anh.”

“Vậy em vì sao cự tuyệt anh?” Tây Mặc cầm chặt tay Lâm Cảnh, “Anh có chỗ nào không tốt?”

“Anh… Anh chỗ nào cũng tốt.” Lâm Cảnh ăn ngay nói thật.

Mấy ngày ở cùng mình, anh ấy vẫn luôn ôn nhu lại chu đáo, giúp mình dọn nhà ngay ngắn gọn gàng, làm cơm cho mình, giặt sạch quần áo giúp mình, còn cùng mình chơi game, kể mình nghe rất nhiều chuyện trước đây không biết.

Ngô Đồng lãnh đạm như vậy, mình cũng đã thích rất nhiều năm, giờ có người ôn nhu săn sóc như thế, cớ gì mình lại không thích?

"Được rồi Tiểu Cảnh.” Tây Mặc đưa tay khẽ vuốt sườn mặt cậu, “Anh không miễn cưỡng em, lời anh nói hôm nay… em cứ xem như anh chưa từng nói.”

“Ừ.” Lâm Cảnh tâm phiền ý loạn gật đầu.

“Đi xem tivi đi, anh làm cơm cho em.” Tây Mặc giúp cậu mở tivi, lại lấy nước ép trái cây trong tủ lạnh ra đưa cậu, còn mình thì thay quần áo vào bếp làm việc.

Lâm Cảnh ngồi trên ghế salon, quay đầu nhìn thân ảnh bận rộn của Tây Mặc trong bếp, nội tâm không biết là tư vị gì.