Ma Kiếm Lục

Chương 29: Linh tâm chi thảo, cơ quái đích ma cô




Mỗi cá nhân khi cùng ở với người thân thiết nhất của mình, thường cảm thấy một thứ tịch mịch thê lương nào đó. Nhưng thứ thê lương, tịch mịch này, không phải là tịch mịch chân chánh, thê lương chân chánh

(Cổ Long - Luận)

Sự tĩnh mịch cuối cùng cũng kết thúc. Mọi thứ đều kết thúc, sau khi âm thanh theo gió tiêu biến đi. Cùng lúc đó, bầy lang từ từ mở mắt, từ từ đứng dậy. Tuy nhiên, chúng lại không có ý công kích Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, quay đầu chuyển thân, từ từ bỏ đi mất. Bầy sói hàng ngàn hàng vạn con trong chốc lát đã lẩn đi bốn phía, trả lại không gian tuyệt mỹ cho riêng hai người. Cát Lợi Nhi cũng từ từ tỉnh lại, rời tay Liễu Dật, ngồi xuống cạnh chàng, lau đi những giọt lệ trên khóe mắt, vẫn chưa tin vào mắt mình, hỏi lại: “Ôi, thật là hay quá, đó là loại võ công gì vậy?” Liễu Dật ung dung trả trường địch trong tay chàng cho Cát Lợi Nhi, cười nói: “Cái này đâu phải võ công gì, chính là âm luật. Nếu nói con người và động vật không có khả năng giao lưu, ta nghĩ, đều sai cả! Chí ít giữa họ cũng có thứ để giao lưu, đó là âm luật.” Cát Lợi Nhi kỳ quái nhìn Liễu Dật, hỏi: “Vậy lúc nãy huynh thổi khúc gì vậy? Làm sao mà giao lưu với bầy lang sói đó được?” Liễu Dật phe phẫy cái quạt trong tay, nói: “Đó là khúc nhạc do ta sáng tác, gọi là Xuân Phong. Còn giao lưu làm sao à? Ta không giao lưu chút nào, ta tự trong tâm nghĩ đến khát vọng sinh mệnh, thông qua âm luật mà biểu đạt ra thôi.” Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, ánh mắt như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Liễu Dật nói: “Lo sợ cả nửa ngày trời, giờ mệt rồi, ngủ thôi. Ngày mai còn đi kiếm thuốc nữa.” Cát Lợi Nhi gật đầu, hai người lẳng lẳng ngồi xuống, dựa vào tảng đá lớn ở bên cạnh đống lửa.

Liễu Dật ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: “Thế sự vô thường, có khả năng chỉ một bước là đã tới Quỷ Môn Quan, thế giới rộng lớn này thật huy hoàng, nhưng cũng dễ sợ thật.” Đang lúc Liễu Dật tràn đầy cảm khái, hốt nhiên phát hiện vai phải nằng nặng, không cần nhìn cũng biết là tiểu cô nương đã gối đầu lên vai chàng, một làn gió nhẹ thổi tới, vài lọn tóc đen mơn man trên mặt chàng, êm ái, nhột nhạt... “Đêm lặng, trăng chênh, gió nhẹ, một lọn tóc mềm sầu mấy độ....” Ôm trong tay “báu vật” của Nguyệt Thương Sơn, Liễu Dật từ từ đi vào giấc ngủ. oOo Sau khi tỉnh dậy, Liễu Dật cảm thấy thân mình nóng như lửa đốt, chính là do vầng thái dương đã lên khá cao chiếu lên người. Hít thở không khí trong lành buổi sáng, cảm giác sung sướng không gì tả được. Nhưng một cảm giác khác cũng chợt đến với Liễu Dật. Sao vai hữu của chàng lại đau thế này? Giống như là... Liễu Dật quay đầu nhìn xuống, liền nhớ đến tối hôm trước Cát Lợi Nhi gối đầu lên vai mình ngủ. Con người bằng thịt chứ đầu phải bằng sắt, máu huyết không lưu thông được không đau mới là chuyện lạ. Cử động của Liễu Dật làm Cát Lợi Nhi tỉnh giấc, mở to cặp mắt biết nói nhìn chàng. Bộ dạng giống như một đứa bé, nàng vươn vai uốn éo thân mình một cái rồi đứng dậy hỏi: “Ngủ ngon không?” Liễu Dật vừa nhăn nhó xoa vai vừa nói: “Muội thì thoải mái rồi, có cái vai của ta là đau muốn rụng xuống luôn đây nè!” Cát Lợi Nhi vừa dọn dẹp vừa nói: “Hừ, không phải ai cũng được bản cô nương dựa vai đâu nhé!” Liễu Dật lắc đầu cười khổ: “Ta thật là vinh hạnh, cũng nên nói vài lời cảm ơn muội mới phải.” Cát Lợi Nhi cười hì hì nói: “Tốt lắm, bỏ qua chuyện đó đi. Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là đi thu thập mười nhánh Liên Tâm Thảo, nếu như vận khí tốt một chút, cũng có thể hái được một cây Lưu Ly Thảo.” Liễu Dật vừa lấy lương khô và cái chân sói còn lại ra, vừa nói: “Có thực mới vực được đạo, ăn trước cái đã!” Cát Lợi Nhi nhìn cái đùi sói, hơi sợ sệt nói: “Muội ăn lương khô thôi, sau khi gặp bầy sói quần tụ đó, không dám ăn thịt nó nữa rồi.”, dứt lời, cầm lấy lương khô, bắt đầu ăn. Hai người tích cực ăn no bụng, xong nhắm hướng đỉnh núi phía đông tiếp tục đi.

Cát Lợi Nhi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Đi thẳng từ đây đến vách đá cao ở phía trước, trên đoạn đường rất dễ tìm Liên Tâm Thảo. Loại cỏ này thường mọc dưới những cây lớn, nhìn gần giống như hoa lan, có màu hồng phấn... ” Liễu Dật quay đầu tùy tiện nhìn quanh, ngắt lời nói liến thoắng của Cát Lợi Nhi, hỏi: “Muội nói coi Liên Tâm Thảo có phải hình dạng thế này không?”, vừa nói vừa chỉ vào một cây đại thụ xù xì bên đường. Cát Lợi Nhi quay đầu nhìn, liền khen: “Thư sinh, mắt của huynh lợi hại quá, chính là nó.... hì hì... ừ mà gọi bằng thư sinh khó nghe quá nhỉ, sau này muội sẽ gọi huynh là Liễu đại ca nhé?” Liễu Dật vừa đi về phía cổ đại thụ, đáp lại một cách hóm hỉnh: “Liễu đại ca à? Bỏ chữ ‘đại’ đi nghe có vẻ hay hơn!” Cát Lợi Nhi suy gẫm lầm thầm: “Liễu ca? Lời này sao giống dùng để gọi.... Này, huynh chờ đã, không thể dùng tay mà hái được đâu.” Vừa nói, vừa chạy gấp theo chàng. Liễu Dật nghe thế, liền dừng tay hỏi: “Thế làm sao bây giờ? Có nhiều có như thế, sao lại không thể hái được?” Cát Lợi Nhi nhìn quanh, lấy làm lạ hỏi: “Sao ở đây tự nhiên có nhiều Liên Tâm Thảo thế nhỉ? Có hơn cả trăm cây.” Đến cạnh Liễu Dật, nàng lấy ra một con dao nhỏ nói: “Liên Tâm Thảo cành lá phía ngoài không có nhiều diệu dụng, chủ yếu là ở rễ của nó. Nó có rễ rất dài, dược liệu tập trung phần lớn ở đây.” Dứt lời, vừa dùng cái xẻng nhỏ đào xuống đất, vừa chỉ cho Liễu Dật cách làm thế nào. Liễu Dật chung quy cũng minh bạch tại sao nàng muốn chàng mang cái xẻng nhỏ theo, nguyên lai cái quý của loại cỏ này nằm ở rễ của nó. Vừa nghĩ, vừa rút cái xẻng ra, học theo cách của Cát Lợi Nhi, cẩn thận đào bới. Liễu Dật vừa đào vừa hỏi: “Ở đây loại cỏ này có hàng trăm, sao trước đây muội nói rằng rất khó kiếm?” Cát Lợi Nhi đào xong một Liên Tâm Thảo, vừa bỏ vào hộp được đặc chế riêng để đựng thuốc, vừa lấy làm lạ đáp: “Ừ sao lạ quá, thường muốn kiếm một cây phải mất đến mấy canh giờ, không ngờ hôm nay ở đây lại có hàng trăm bụi?” Liễu Dật vừa cẩn thận đào, vừa cười nói: “Xem ra hôm nay vận khí chúng ta không tệ rồi.” Đào được nửa ngày trời, Liễu Dật vẫn chưa thấy rễ. Chàng hơi sốt ruột tăng tốc độ, cuối cùng cũng lần tới gốc, nhưng cái rễ này dường như nối với thứ gì đó... Cát Lợi Nhi hớn hở: “Không sai, kiểu này A Cửu tỷ tỷ có thể xài thoải mái hai ngày.”

Liễu Dật không trả lời Cát Lợi Nhi, tiếp tục đào, càng đào càng thấy lớn, to cỡ một nắm tay. Cái chàng đào chung quy cũng lộ xuất hình dạng của nó, màu hồng, giống hình cái nấm. Liễu Dật nói thầm: “Ta nghĩ ngươi cũng khá lớn đấy, để coi ta có đào được ngươi lên không nào.” Vừa nghĩ vừa gia tăng tốc độ đào của cái xẻng nhỏ trong tay, mở ra một lỗ hổng lớn... “Ấy, huynh làm gì thế, xem huynh kìa, đào quá nhiều, lãng phí, loại thảo dược này rất khó tìm!”, Cát Lợi Nhi lớn tiếng nói. Liễu Dật nói: “Muội xem, đây là cái gì?” Cát Lợi Nhi cúi đầu nhìn xuống , dưới cái lỗ lớn đó có một cái nấm đỏ như lửa, không biết làm sao lại có thứ nấm to lớn như vậy? Linh chi? Không thể nào! Linh chi sao lại ở dưới đất chứ? Cát Lợi Nhi lắc đầu: “Cái này muội không biết là gì? Huynh đào cứ đào tiếp xem sao, muội trước hết đào Liên tâm thảo xong rồi hẵng nói.” Dứt lời liền tiếp tục đi đào Liên Tâm Thảo. Cái xẻng nhỏ của Liễu Dật tiếp tục công tác, chung quy cũng làm cho toàn bộ cái nấm lạ lộ xuất phần phía trên, đường kính dài khoảng một xích. Cái nấm màu hồng này tỏa ra một mùi hương rất hấp dẫn, mang theo một mùi vị đặc biệt, làm cho người ta có cảm giác thèm chảy nước bọt, muốn ngốn ngấu ăn ngay. Liễu Dật lúc nãy có nghe Cát Lợi Nhi nói Liên Tâm Thảo hữu dụng phi thường, giờ nghĩ lại, vậy còn cái nấm lớn vừa đào lên này thì thế nào...