Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất

Chương 10




Ngày hôm sau Anker thức dậy rất sớm, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn lên trần nhà.

Cậu theo thói quen sử dụng thuật làm sạch cho bản thân, nguyên tố ma pháp loãng trong không khí chậm rãi ngưng tụ sau đó lại tản ra.

“……”

Anker lúc này mới nhận ra hiện tại mình đang ở Trái Đất chứ không phải lục địa Valsius thân quen.

Đến Trái Đất đã hơn nửa năm, cậu đã rất quen thuộc với thói quen sinh hoạt của các Muggle, vốn tưởng sau này sẽ phải sống như người Trái Đất mãi mãi, nhưng không ngờ đột nhiên lại xuất hiện 《 Vĩnh Hằng 》.

Đúng là thế sự vô thường.

Anker thuần thục từ giường bò dậy, sau khi rửa mặt lại nằm vào trong chiếc “Kén” màu trắng.

Trong hư vô khung cảnh thay đổi nhanh chóng, Anker lại xuất hiện ở núi Nữ thần phương Bắc bên trong trấn nhỏ, xung quanh là các nguyên tố ma pháp nồng đậm.

Về quê vẫn là tốt nhất.

Anker ở trong lòng cảm thán.

Giao diện danh sách hảo hữu của cậu lóe lên hai cái rồi hiện lên khung trò chuyện riêng.

Là cậu học trò Trọc đầu nhắn đến.

Toán khiến tôi trọc đầu: Thầy ơi thầy ơi! Tôi dùng được thuật cầu lửa rồi!

Toán khiến tôi trọc đầu: Thầy đang ở đâu thế?

Nhanh vậy hả?

Anker cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Hôm qua vẫn còn mới mẻ với mọi thứ thế mà nay đã dùng được pháp thuật cấp 0 rồi, thiên phú của tên học trò này so với cậu tưởng tượng còn cao hơn nhiều.

Anker trả lời: Ở

Trọc đầu trả lời ngay lập tức: Thầy ở chỗ nào! Tôi đến tìm thầy!

Anker: Gặp nhau ở chỗ cây cổ thụ đầu trấn đi.

Cậu đứng lên rời khỏi trấn nhỏ. Sáng sớm trên trấn vẫn còn rất nhiều người chơi, có khi là chơi suốt cả đêm đến giờ.

Anker đi chậm rì đến cây cổ thụ đầu trấn, tên học trò Trọc đầu đã đứng chờ sẵn.

Trọc đầu hưng phấn nói: “Thầy xem nè!”

Anh vươn tay rồi nhắm mắt lại, ma lực chậm rãi chuyển động phác họa ra một Mô hình pháp thuật phức tạp.

Hai giây sau, trong lòng bàn tay anh hiện lên vài tia lửa nhỏ rồi sinh ra một ngọn lửa nhỏ run rẩy như thể chỉ cần gió thổi qua là tắt.

Cách thức khai triển ma pháp vẫn còn khá thô, vận dụng ma lực cũng chưa được thuần thục lắm nhưng Anker vẫn tán thưởng: “Không tồi đâu.”

Trên mặt Trọc đầu đều là biểu tình “Mau khen tôi”: “Tôi thấy bài đăng trên diễn đàn của thầy liền thử cả đêm hôm qua, rốt cuộc cũng có thể bước đầu khai triển được thuật cầu lửa này rồi.”

Anker vỗ vai anh: “Cố lên, từ nay anh sẽ là lớp trưởng, buổi học hôm nay anh dạy đi.”

Trọc đầu: “Hôm nay thầy không lên lớp à.”

Anker: “Hôm nay thầy có chút việc.”

Có vụ làm ăn 250 vạn đó.

Cậu chỉ thêm một số vấn đề trong cách khai triển pháp thuật của Trọc đầu, nhìn cái đầu trọc cùng vẻ mặt đang được dạy bảo của anh ta, Anker cảm thấy bản thân đúng là có tài dạy học mà.

Ngày hôm qua cậu vẫn còn mang ý nghĩ dạy học để kiếm tiền, bây giờ thu được một khoản tiền khổng lồ từ việc bán trang bị, cậu cũng không muốn để ý cho lắm. Nhưng thấy thiên phú của Trọc đầu cao như vậy làm cậu cũng bằng lòng chỉ điểm cho anh thêm một chút, giúp cho Trọc đầu khai sáng thêm một ít không chừng sau này bồi dưỡng ra được một Ma pháp sư cấp cao.

Một lát sau, cậu lại nhận được một tin nhắn trò chuyện riêng.

Là của Thanh Ca.

Thanh Ca: Đại lão online rồi hả? Mười phút sau là tôi đến chỗ trấn nhỏ của cậu đó, có chỗ nào tiện để giao dịch không?

Anker gửi tọa độ của tiệm bánh ngọt hôm qua cho hắn, sau đó bảo Trọc đầu: “Ta có việc phải đi rồi, khi nào mấy bạn học của anh online, anh giảng bài cho bọn họ nha.”

Trọc đầu cảm thấy bản thân mang trọng trách nặng nề, vẻ mặt đầy kiên định mà nói: “Được! Tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người!”

……

Anker đến tiệm bánh ngọt mua một phần rồi ngồi trên ghế chầm chậm ăn, một lúc sau, cậu thấy ở cửa có một đám người đang đi đến, cầm đầu là một vị Kiếm sĩ trên người đang mang một bộ giáp nhẹ.

Ở giai đoạn này mà không mặc áo vải thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Thanh Ca trên người mặc một bộ giáp Kiếm sĩ nhẹ nhìn tiệm bánh ngọt nửa ngày, sau đó mới do dự mà đi đến trước mặt Anker, hỏi thử: “Là đại lão Anker đó sao?”

An Kha gật đầu.

Thanh Ca: …Vãi chưởng.

Hắn vốn nghĩ Anker là một học giả tuổi trung niên, cùng lắm thì là một vị tiến sĩ tầm hai mươi ba mươi tuổi, thế mà giờ lại thấy…

Trông cậu ta trẻ quá đi? Nhìn như học sinh cấp hai.

Đủ 18 tuổi chưa?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thanh Ca cũng không biểu hiện gì ra mặt, kinh ngạc ngắn ngủ qua đi, hắn mang theo sự ngưỡng mộ nói với Anker: “Chào đại lão, tôi là Thanh Ca, hôm qua tụi mình có nói chuyện rồi đó.

Hắn giới thiệu những người bên cạnh cho Anker.

“Đây là đồng đội của tôi, Gai độc.” Hắn chỉ vào người chơi nghề Thích khách.

“Đây là Giương cung bắn đại điểu.” Hắn chỉ vào Cung thủ đứng cạnh.

“Còn đây là…” Thanh Ca nhìn người còn lại, bỗng dưng ngừng một chút không biết phải giới thiệu thế nào.

Anker nhìn người kia cũng đột nhiên sửng sốt.

Người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, dù chỉ đang mặc bộ đồ vải tân thủ nhưng vẫn không che giấu đi được khí chất bên trong, đường nét trên khuôn mặt cùng với đường viền hàm trông không khác gì một con lai, mà thứ khiến cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt màu xanh nước biển, thâm thúy mà lại có chút thần bí, làm người khác nhìn một cái liền nhịn không được muốn chìm sâu vào trong.

“Tôi tên là Roland.” Người đàn ông cười cười, tự giới thiệu, “Tôi xung phong nhận việc đến chỗ này.”

Anh nhìn gương mặt của Anker, đáy mắt có một tia hoài niệm khó phát hiện, “Chào cậu. Tôi có thấy bài đăng trên diễn đàn của cậu, là fan của cậu đó.”

“….Chào anh.” Anker sững sờ đáp, bên trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Người này… trông giống Landis ghê.

Nhưng mà tất nhiên là không phải rồi.

Ngoại trừ đôi mắt màu xanh kia, mấy chỗ khác cũng không hề giống, hơn nữa người đàn ông này hiển nhiên chỉ là một người chơi, còn Landis í hả? Không biết chừng lúc này còn đang ngồi xổm một góc nào đó ở đại lục Valsius này.

“Tôi là Lâm Vãn Vãn, bạn của Thanh Ca.” Trong đội ngũ của Thanh Ca còn có một cô gái, trông rất xinh đẹp, là kiểu đẹp thanh thuần đáng yêu, cô chủ động đứng ra giới thiệu bản thân với Anker.

Bên ngoài thì cô ta đang giới thiệu bản thân nhưng ở nơi mà mọi người không thấy, bên trong thế giới tinh thần của cô ta đang dần dần hiện ra một người mang áo choàng đen.

“Thiếu niên này trông không đơn giản.”

Thân hình người áo đen hư hư ảo ảo, cả mặt đều bị che khuất bởi mũ trùm đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Điều kỳ lạ là cái cằm lộ ra của gã không có hề có da mà mà chỉ toàn là xương trắng!

Nếu Anker thấy được bộ dạng của người áo đen này, chắc chắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra —— đây là một Lich* đến từ Minh giới*.

*Lich (巫妖): là một dạng sinh vật xác sống, chỉ có mỗi xương.

*Minh giới hay còn gọi là âm phủ.

“Chỗ nào không đơn giản? Sao tôi không thấy được?”

Lâm Vãn Vãn cười nói ngọt ngào với tên áo đen trong lòng.

“Tinh thần lực của tên đó rất mạnh, ta không nhìn thấu được.” Người áo đen trầm giọng nói.

“Ngài không phải là Ma pháp sư cấp 8 sao? Còn có người mà ngài không nhìn thấu được à?” Lâm Vãn Vãn nghi hoặc hỏi.

“Có thể cấp bậc của cậu ta cao hơn hoặc là trên người có trang bị đặc thù gì đó có thể che giấu dao động của tinh thần lực.” Người áo đen nói, “Ta nghĩ là loại thứ hai… Đại Ma đạo sư trong truyền thuyết không thể còn trẻ như vậy được.”

Lâm Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Tên nhóc này chắc là người chơi thôi, sao có thể là Đại Ma đạo sư được.”

“Đúng là người chơi rồi.” Người áo đen gật đầu, “Là do ta đa nghi quá.”

Lâm Vãn Vãn thở phào, cô vừa bị ngữ khí nghiêm túc của người áo đen làm cho hoảng sợ, “Vậy là tốt rồi, dù sao có ngài ở đây, tôi cũng không có gì phải sợ.”

Người áo đen hơi mỉm cười, giọng khàn khàn: “Đương nhiên rồi, ở đại lục này người có thể mạnh hơn ta không nhiều đâu. Có ta dạy cho cô, trở thành cường giả ở đại lục này cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, cố gắng nỗ lực một chút, chạm đến ngưỡng cửa của Đại Ma đạo sư trong truyền thuyết cũng không còn là vọng tưởng.”

“Còn Roland thì sao?” Lâm Vãn Vãn nhìn người đàn ông đẹp trai với đôi mắt màu xanh thẳm kia, hỏi.

Tên áo đen hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, trở thành Ma pháp sư cao quý rồi thì loại đàn ông gì mà chẳng có? Chỉ cần một thuật đoạt hồn thôi là cô nói gì tên đó cũng nghe theo, chỉ cần có bản lĩnh thôi, nhìn xa trông rộng chút đi.”

Lâm Vãn Vãn nghe người áo đen nói xong trong lòng tràn đầy quyết liệt.

Ở thế giới hiện thực gia cảnh của cô rất tốt, là một gia tộc có thế lực khổng lồ, còn có quan hệ hợp tác với công ty Hồng Phong. Trong một lần thay mặt gia tộc tham gia hội nghị bàn bạc công việc với Hồng Phong, Lâm Vãn Vãn gặp được Roland.

Chỉ liếc mắt một cái, cô đã bị Roland hớp hồn.

Trong vòng gia đình cô đã từng gặp không ít mỹ nam mỹ nữ, nhưng không có người nào đẹp bằng Roland. Lần đó ở hội nghị, Roland đại diện cho công ty Hồng Phong tiến hành diễn thuyết, mỗi hành động của anh ta đều hấp dẫn cô, làm việc gì cũng mang theo mị lực chí mạng, làm cho Lâm Vãn Vãn điên đảo thần hồn.

Sau đó Lâm Vãn Vãn thông qua các mối quan hệ mà tìm được phương thức liên lạc của Roland, cũng bắt đầu theo đuổi anh. Đáng tiếc người đàn ông này vẫn luôn không đáp lại, ngoại trừ vấn đề công việc anh ta hoàn toàn không bàn chuyện tư, làm Lâm Vãn Vãn không tìm được cơ hội nào để xuống tay.

Nhưng Lâm Vãn Vãn cũng không định từ bỏ, cô tin rằng chỉ cần tìm được cơ hội thì có thể nắm được trái tim của người đàn ông này.

Mà người mang áo choàng đen đang ký sinh trong thân thể cô chính là cơ hội.

Lâm Vãn Vãn cảm thấy bản thân là người được trời chọn, vì mới ngày đầu ở 《 Vĩnh Hằng 》, cô thông qua nhiệm vụ đạt được một chiếc nhẫn, trong lúc đánh quái không cẩn thận làm dính máu lên nhẫn, sau đó người áo đen thần bí này liền xuất hiện trong đầu cô.

Người áo đen tự xưng bản thân là một Lich – một Đại Ma pháp sư hùng mạnh, nhờ hắn mà Lâm Vãn Vãn đã biết về góc khuất bí ẩn của thế giới này.

Trước đó cô chưa từng nghĩ trò chơi giả lập này lại là một thế giới chân thật!.

Sau khi offline, cô mới phát hiện bản thân ở thế giới hiện thực vẫn có thể cùng tên Lich kia nói chuyện thì mới không thể không chấp nhận sự thật này.

Sau khi trải qua cơn hoảng loạn cùng kinh ngạc lúc đầu, Lâm Vãn Vãn dần bình tĩnh lại, cô biết thời khắc thay đổi vận mệnh của bản thân đã đến.

Tuy có gia thế hiển hách nhưng bản thân cô chỉ là con ngoài giá thú, trên cô còn có hai người anh trai tiếp quản sự nghiệp gia tộc luôn đối với cô không có mấy phần thiện cảm. Tài sản khổng lồ của gia tộc không có quan hệ gì với cô, tuy nói không cần lo cơm áo gạo tiền nhưng cả đời cũng sẽ chỉ có vậy.

Thế nhưng sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đen này đã mang đến ánh bình minh mới cho cuộc đời cô.

Đây không phải chỉ là một trò chơi, đây là một thế giới mới, một thế giới thật sự, là một thế giới có ma pháp hiện hữu.

Người áo đen này chính là bàn tay vàng của cô, chỉ cần trở nên mạnh mẽ dưới sự chỉ dạy của gã, trở thành một Ma pháp sư cường đại, cô có thể ở thế giới này hô mưa gọi gió.

Sự xuất hiện của 《 Vĩnh Hằng 》khiến cho cả thế giới thấy được tiềm năng của nó, gia tộc của Lâm Vãn Vãn vì muốn chiếm được ít cơ hội trong《 Vĩnh Hằng 》mà đã đầu tư một khoản vốn rất lớn. Chỉ cần đạt được sự nghiệp trong 《 Vĩnh Hằng 》cô chắc chắn sẽ có tiếng nói trong gia tộc!

Lâm Vãn Vãn liếc nhìn Roland, cô đã tưởng tượng được bộ dáng người đàn ông này sẽ như thế nào đầu hàng trước mị lực của cô.

Roland luôn đối với cô mặt không đổi sắc nhưng khi nghe thấy cô muốn cùng Thanh Ca đến trấn nhỏ để cùng Anker – người đã làm náo loạn diễn đàn, giao dịch một chiếc nhẫn, liền chủ động kết bạn với cô để đi chung. Việc này làm cho cô cảm thấy có vẻ Roland cũng không phải không hề có ý gì với cô.