Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 54: Châm ngòi ly gián




Editor: Gà

Cảnh Hiên nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Ta biết ngay mà, đứa ngốc này, nàng luôn không muốn để ta lo lắng, cứ chịu đựng khổ sở."

Mẫu Đơn khẩn cầu nhìn hắn ta: "Cảnh Hiên công tử, ngươi đừng nói những lời này cho nương nương biết, nếu không nàng nhất định sẽ trách cứ ta đó."

"Yên tâm đi, ngươi nói cho ta biết những chuyện này, ta thật sự vô cùng cảm tạ ngươi, hơn nữa ta cũng có thể đoán được, đã từng nghe nói trước đây Đế Quân thú rất nhiều cô nương, hậu cung ba ngàn giai lệ, Phi Yên gả đi, thật sự đã chịu khổ rồi."

"Đáng hận nhất là, Đại công chúa cũng đến đế đô, giành sủng ái với Đế hậu."

Nhắc đến Nguyệt Lưu Sương, ánh mắt Cảnh Hiên tràn đầy oán hận: "Tiện nhân này."

"Cho nên, nương nương rất đáng thương, phụ thân bên Hồ Tộc đối với nàng không tốt, mẫu thân bị nhốt, tỷ tỷ giành phu quân với nàng, nàng thật sự rất khổ sở, cho nên nàng nói rất nhớ ngươi, nếu có thể đi cùng với ngươi, nàng thà không mang thân phận này."

Mẫu Đơn vẫn không quên đâm chọc, khiến Cảnh Hiên sinh ra oán hận với Túc Ly Mị, như vậy hắn ta càng không thể buông tay Quý Phi Nhi rồi.

"Đáng chết, bọn họ thật quá đáng, lần này, ta nhất định sẽ mang Phi Yên rời đi, sẽ không bao giờ để nàng chịu uất ức nữa."

Mẫu Đơn giả vờ bị dọa sợ mở to hai mắt: "Cảnh Hiên công tử, vạn lần không thể, nương nương là Đế hậu, cả Yêu ma giới đều dưới sự thống trị của Đế Quân, ngươi có thể mang nàng chạy đi đâu, nếu bị phát hiện, các ngươi sẽ thảm hơn, hơn nữa người Hồ Tộc cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Cuộc sống bây giờ của Phi Yên cũng sống không bằng chết, mặc kệ thế nào, lần này ta nguyện ý mạo hiểm vì nàng, chỉ cần nàng có thể đi theo ta, chân trời góc biển, ta cũng không tin không có chỗ cho hai ta dung thân."

Mẫu Đơn lộ ra nụ cười vui mừng: "Có những lời này của ngươi, ta yên tâm, nương nương đối xử tốt với ta như vậy, ta đương nhiên hi vọng nàng có thể hạnh phúc, Cảnh Hiên công tử, về ngươi sau nên đối xử tốt với nàng."

"Đây là đương nhiên."

Sau khi hàn huyên với Mẫu Đơn xong, Cảnh Hiên nhìn ra bên ngoài: "Tại sao Phi Yên còn chưa trở về?"

"Nàng và Lang Vương đi gặp cha nàng rồi, Hồ Vương âm hiểm xảo trá như vậy, chắc hẳn nhất định sẽ làm khó nàng."

"Nhưng mà, không phải Lang Vương đang ở bên cạnh nàng sao? Vì cố kỵ Lang Vương, nên ông ta không dám bất kính với Phi Yên đâu."

"Cũng đúng, Cảnh Hiên công tử, ngươi đừng lo lắng, ta nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng trở về thôi."

Tiếp tục đợi thêm một lát, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhưng không phải hai người, mà là ba người.

Quý Phi Nhi vội vã dìu Liễu Nhứ vào, lo lắng hỏi: "Liễu di, người không sao chứ?"

"Không sao, không sao cả."

Mẫu Đơn thấy thế, cũng vội vàng đi đến: "Xảy ra chuyện gì, người này là ai vậy?"

"Nói ra rất dài dòng, vào phòng trước đi, sau đó sẽ nói cho cô biết."

Vì vậy, Mẫu Đơn giúp nàng đỡ Liễu Nhứ đi vào, Túc Ly Mị cũng vào theo.

Quý Phi Nhi oán trách nhìn hắn: "Chàng xem đi, ra tay không phân rõ trước sau, giờ thì hay rồi?" Nhìn Liễu Nhứ yếu ớt như vậy, nhất định do Túc Ly Mị ra tay không biết nặng nhẹ khiến bà bị thương, pháp lực bản thân cao thâm, sao người ta có thể chịu được.

Cảnh Hiên thấy Quý Phi Nhi thì vô cùng vui mừng: "Phi Yên, cuối cùng nàng đã trở lại."

Túc Ly Mị vừa nghe một nam nhân khác dám thân mật kêu tên tiểu thê tử nhà mình như vậy, nhất thời tức giận, lạnh lùng nhìn qua, nhiệt độ cả phòng nhanh chóng giảm xuống.

Cảnh Hiên rõ ràng cảm thấy, nhìn hắn một cái, trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng không nghi ngờ gì. Hắn ta nghe Mẫu Đơn nói rồi, Lang Vương đến để bảo vệ Quý Phi Nhi.

Quý Phi Nhi xấu hổ cười cười, sau đó gật đầu: "Biểu ca, huynh đã đến rồi."

Để tránh cho phu quân nàng nổi bão, nàng nhất định phải phân rõ ranh giới với Cảnh Hiên.

Nghe nàng gọi, ánh mắt Cảnh Hiên buồn bã, nhưng nhớ đến lời nói của Mẫu Đơn, hắn ta lại tự an ủi mình, nàng chỉ kiêng dè Lang Vương thôi, cho nên phải giả vờ một chút.

Nhìn vẻ mặt Liễu Nhứ yếu đuối, Quý Phi Nhi có chút lo lắng, nhìn về phía Túc Ly Mị, chỉ thấy hắn lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo ra, sau đó đổ một viên đan dược bảo Quý Phi Nhi cho bà ăn, đan dược này cực tốt, quả thật sắc mặt Liễu Nhứ nhanh chóng hồi phục.

Bà thở dốc một hơi, rồi lập tức kéo tay Quý Phi Nhi: "Nhị công chúa, hôm nay nô tỳ đến, muốn nói cho người biết, mau...... Cứu mẫu phi của người đi, nàng sắp bị Vương Hậu hành hạ đến chết rồi."

Sắc mặt Quý Phi Nhi thay đổi: "Cái gì? Bà...... Bà biết mẫu thân ta ở đâu sao?"

Liễu Nhứ bất đắc dĩ lắc đầu: "Không biết, nhưng có một lần, ta lén nghe Vương Hậu nói chuyện với Trưởng công chúa, nói nhất định phải hành hạ vương phi đến chết, nên ta lập tức lén tìm cơ hội chạy đến, muốn nói ra sự việc này với người...người nhất định phải cứu vương phi ra."

"Dĩ nhiên, lần này ta trở về, chính vì muốn cứu mẫu thân, Liễu di, ý của ngươi là, hiện tại mẫu thân ta còn ở trong cung sao?"

"Đúng vậy, nhất định ở đây, nhưng không ai biết nàng bị Vương Hậu giấu ở đâu, ta tự mình tìm rất lâu, đều không tìm được, cho nên mạo hiểm nói chuyện này cho người biết."

Sắc mặt Quý Phi Nhi hơi phức tạp, hiện tại mặc dù có tin tức, xác định người đang ở trong cung, nhưng làm sao tìm được, thật là một vấn đề lớn.

Cảnh Hiên nghe được, vì vậy vội vàng lên tiếng: "Lần này ta đến cũng vì chuyện này, mẫu thân trở về nói, vương phi đang ở trong tay Vương Hậu, đã bị bà ta hành hạ đến mức hấp hối rồi."

"Vậy huynh có biết bà ở đâu không?"

Cảnh Hiên áy náy lắc đầu: "Không biết vì sao, Vương Hậu hận mẫu phi nàng vô cùng, nhất định phải đưa bà vào chỗ chết, dù là mẫu thân ta, cũng không thể hỏi được tin tức của bà."

Quý Phi Nhi nhìn về phía Liễu Nhứ: "Liễu di, nếu ngươi là thị nữ của vương hậu, lúc bà ta đi gặp mẫu thân, ngươi đều không biết sao?"

"Chuyện này...... Nhị công chúa, nô tỳ và vương phi, trước kia đều là thị nữ cạnh Vương Hậu, hai chúng ta giao hảo, ở trong cung sống nương tựa lẫn nhau, sau đó mẫu thân của người được Đại Vương lâm hạnh sinh ra người nên được tấn thăng làm vương phi, Vương Hậu lập tức nhốt nàng lại liên tục hành hạ, mà ta, cũng bởi vì có quan hệ tốt với vương phi, cho nên không được Vương Hậu chào đón, cũng không thể cận thân hầu hạ Vương Hậu."

Túc Ly Mị nghe các nàng nói chuyện, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vì sao Vương Hậu bài xích vương phi như vậy, chẳng lẽ chỉ vì Hồ Vương lập phi?"

"Không, không phải như vậy, vương phi là nha hoàn hồi môn của vương hậu, trước đó họ đã xảy ra chuyện gì, nô tỳ không biết, sau này Vương Hậu gả cho Đại Vương, mang theo vương phi đến cung thì nô tỳ mới biết nàng, từ lúc bắt đầu, Vương Hậu đã đối xử không tốt với vương phi, thường xuyên đánh mắng, cố ý để nàng làm rất nhiều việc nặng, về sau nàng được Đại Vương sủng hạnh, sinh ra Nhị công chúa, Vương Hậu tiếp tục điên cuồng bắt nhốt hành hạ nàng."

"Hồ Vương mặc kệ luôn sao?"

"Mặc kệ." Liễu Nhứ áy náy nhìn Quý Phi Nhi: "Không biết vì sao, từ khi vương phi tiến cung, thì trên mặt đã có một vết sẹo rất lớn, vô cùng xấu xí, cho nên Đại Vương biết mình đã sủng hạnh một thị nữ xấu xí, nên cực kỳ xấu hổ, sau khi Nhị công chúa được sinh ra cũng không đến thăm nàng một lần, tất cả đều giao cho Vương Hậu xử lý."

Quý Phi Nhi nghe vậy, thì càng đồng tình với đôi mẫu tử này, Nguyệt Phi Yên đã chết, nàng nhất định phải cứu mẫu thân của nàng ấy ra.

Đối với chuyện này, hắn ta không phải hoàn toàn không biết, nhưng cũng chỉ biết một chút, bây giờ nghe Liễu Nhứ tiết lộ, hắn ta cảm thấy vô cùng đau lòng: "Thật xin lỗi Phi Yên, ta cũng không biết mẹ con nàng chịu nhiều khổ sở như vậy."

Quý Phi Nhi không phải Nguyệt Phi Yên, không có trí nhớ của nàng ấy, nhưng nghe xong, cũng cảm giác đau lòng.

Có lẽ nguyên thân này vẫn còn huyết mạch tương liên với Tố Hoa.

Mẫu Đơn tức giận nói: "Tại sao có thể có chuyện quá đáng như vậy, thân là Đại Vương, Vương Hậu, thân phận tôn quý như thế, tại sao cứ cố tình làm khó dễ một thị nữ chứ?"

Trước kia mẫu thân Nguyệt Phi Yên mang thân phận thị nữ, sao bọn họ cứ so đo với bà nhiều như vậy, hơn nữa, bà còn sinh công chúa cho Nguyệt Vô Tu.

Lúc này Túc Ly Mị tỉnh táo nhất, cũng lý trí nhất, hắn hơi nheo mắt: "Xem ra, trước đây Vương Hậu và vương phi, có chuyện xưa đây."

Đây là ý gì? Tất cả mọi người đều tò mò nhìn hắn.

"Vương phi là thị nữ hồi môn của vương hậu, Vương Hậu gây khó khăn hà khắc cho bà, vậy đã rõ trước khi vào cung, họ đã có mâu thuẫn rất sâu rồi."

"Mâu thuẫn kiểu gì mà có thể biến các nàng trở thành như vậy, cho dù gả vào Vương Cung, cũng phải mang người ta theo để hành hạ chứ?"

Bọn họ đều nhìn về phía Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ vẫn khó khăn lắc đầu: "Vương phi chưa bao giờ nói với ta chuyện trước kia của nàng, ta cũng thấy rất kỳ quái, sao nàng lại không chịu nói, không biết sự việc này là như thế nào."

Quý Phi Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta cảm thấy nguyên nhân này không quan trọng với chúng ta, hiện tại trọng điểm là mau chóng cứu người ra."

Từ Cảnh Hiên và Liễu Nhứ, nàng chỉ có thể xác định một vấn đề, chính là bây giờ vương phi vẫn còn ở trong cung, không bị chuyển đến chỗ khác, cho nên cứ tập trung vào Vương cung Hồ Tộc thôi.

"Đúng." Liễu Nhứ nặng nề gật đầu: "Nhị công chúa, mặc dù từ khi người được sinh ra, mẫu thân đã không ở cạnh người, nhưng nô tỳ biết, vương phi rất yêu người, nhưng nàng vạn bất đắc dĩ mới phải rời khỏi người. Người là hài tử hiếu thuận, vương phi có nữ nhi tốt như vậy chắc hẳn sẽ vui mừng."

Quý Phi Nhi cười gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu mẫu thân ra, Liễu di, ngươi trở về trước đi, nếu bị người khác phát hiện ngươi đến tìm chúng ta, nhất định sẽ nghi ngờ, ta không hy vọng chuyện này lại liên lụy đến ngươi."

"Vậy thì tốt, nếu cần giúp một tay, cứ đến tìm ta, năm đó vương phi có ân với ta, chỉ cần có thể cứu nàng, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì ta đều cam tâm tình nguyện."

Sau đó, bà xoay người rời đi, dưới ánh mắt khẩn cầu của Quý Phi Nhi, Túc Ly Mị không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa bà về, nếu bị người nhìn thấy bà đi ra từ cửa chính của điện công chúa, chỉ sợ bà đừng mong giữ được cái mạng, Lam Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà.