Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 23






“Được rồi, đừng gào nữa!” Tô Linh Phong cau mày, ném “long thể” của con rồng con trong tay xuống chân linh hồn con rồng con: “Trả lại cho ngươi, trả lại cho ngươi, trả lại cho ngươi!” Tiếng ồn này khiến nàng đau đầu.

Hơn nữa, mặc dù Liễu Nhi ở phòng bên cạnh đã bị nàng đánh gục, nhưng ở phòng dưới của lê viên vẫn còn có hai bà thô bạo, với cách hú hét của cái thứ nhỏ này, rất có khả năng sẽ thu hút người đến.


“Long thể” rơi xuống đất, vang lên một tiếng “phịch”, linh hồn rồng con ngừng khóc, di chuyển đôi móng vuốt nhỏ ra khỏi mặt ra, nhìn thấy thân thể banh chân banh tay dưới chân mình, trong lòng nó đau buồn vô cùng, nước mắt đầm đìa, chỉ vào mũi của Tô Linh Phong, nũng nịu chỉ trích: “Nữ nhân xấu xa, ngươi dám thách thức uy nghiêm của rồng! Vậy mà ngươi dám độc ác với rồng lớn!”
“! ” Khóe miệng Tô Linh Phong không khỏi co giật.

Còn uy nghiêm của rồng lớn nữa chứ, nó còn “lớn” ở chỗ nào?
Nhìn thấy “long thể” bị ném trên mặt đất tư thế không đứng đắn lắm, Tô Linh Phong thầm thầm mắng: Tuy rằng nàng có hơi mạnh tay một chút, nhưng trong khoảng cách còn chưa tới một mét thì nếu có rơi chắc cũng không rơi hỏng đâu, đúng không? Thật ra nàng cũng không cố ý ném “long thể” ra ngoài, chỉ là tiếng hú hét của nàng khiến nàng nhất thời không kìm được! mà lỡ tay!
Linh hồn con rồng con khóc thút thít, dùng móng vuốt lau nước mắt, sau đó cúi người xuống và bắt đầu ra sức chuyện động cơ thể, cố gắng để cơ thể của mình “ngủ” thoải mái hơn một chút, nhưng tiếc thay, lần nào móng vuốt của nó cũng đều bất lực xuyên qua da thịt!
Tô Linh Phong không thể nhìn thêm được nữa, vươn tay nắm lấy long thể đó.


“Nữ nhân xấu xa, ngươi lại muốn làm gì?! Không được đụng vào cơ thể của ta, tránh ra tránh ra đi!” Linh hồn rồng lo lắng, quanh quẩn cơ thể của mình và Tô Linh Phong, nhưng nó lại không thể làm được gì Tô Linh Phong.

“Yên lặng!” Tô Linh Phong nắm lấy “long thể”, từ giữa hai hàm răng rặn ra tiếng nói: “Nếu không, ta sẽ! ”
“Ngươi đừng hầm ta, đừng hầm ta! ” Tô Linh Phong còn chưa kịp nói xong, con rồng nhỏ bị dọa đến nỗi giọng nói cũng dịu đi, nó vừa khóc vừa nói: “Ta thực sự không ngon đâu, thịt của ta chua  lắm, hu hu! thật đó! ”
“! ” Tô Linh Phong muốn đấm xuống đất, đây là rồng sao? Đây là rồng sao? Đây thực sự là một con rồng sao? Không có sự uy phong và bá đạo của rồng khổng lồ thì thôi cũng không sao, nó cũng trông khá đáng yêu! Trông dễ thương thì thôi cũng kệ đi, nó còn phế! Phế thì thôi nó còn là một quỷ khóc nhè! Cho dù có khóc nhè cũng chấp nhận, nhưng bây giờ nó còn làm ra vẻ mặt đáng thương thế này!
Tô Linh Phong dời trứng rồng hai thùy sang một bên, đặt “thi thể” của con rồng con ngay ngắn trên tấm đệm, liếc nhìn linh hồn con rồng con nào đó, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Như vậy được rồi chứ?”
Nhìn thấy hành động của Tô Linh Phong, con rồng nhỏ sững sờ, một lúc sau mới định thần lại, gật gật đầu.


“Nếu như đã được rồi, thì hãy nói chuyện đàng hoàng cho ta, không được khóc!”
Con rồng con bị giọng điệu lạnh lẽo của Tô Linh Phong dọa cho cơ thể sợ run lên, sau đó lập tức cố gắng trấn tĩnh lại, vẻ mặt cố tỏ ra kiêu ngạo, khịt mũi, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: “Ngươi muốn nói gì với bổn long?”
“Ma thú chết từ trong trứng không phải không có linh hồn hay sao? Tại sao linh hồn của ngươi lại bị mắc kẹt trong quả trứng rồng?”
“Ai nói bổn long đã chết! Bổn long này chỉ tạm thời tách ra khỏi thân thể mà thôi!” Con rồng nhỏ giơ hai bàn chân trước nhỏ, há cái miệng không có răng ra, kích động nói: “Còn nữa bổn long là tộc cự long cao quý, tao nhã! Không phải những ma thú cấp thấp và nhỏ bé đó đâu! Loài người thấp kém và ngu dốt các ngươi!”
“… Ngươi thử lảm nhảm thêm một câu nữa đi!” Chết tiệt, một con rồng con vừa mới thoát khỏi vỏ, làm gì có nhiều từ ngữ để nói cơ chứ?!.