Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 50: Thứ bị phong ấn




Hoa Cơ đang cùng Ưng Vương ở trong nhà thương nghị như thế nào để cứu Diệp Tuyết, Yêu Vương đã phái người đến gọi hắn đi rồi. Nhìn người rời đi, nàng buồn bực thắc mắc hỏa khí của Yêu Vương có phải đã tiêu tan rồi hay không, thân thể liền bị một cỗ lực lượng hút đi.

Nặng nề ngã trên mặt đất, đạo hạnh cao thâm như nàng, cũng nhịn không được kêu đau một tiếng.

Ngẩng đầu lên, mới phát hiện nơi này là phòng của Diệp Tuyết, mà Yêu Vương đang đứng ở trước mặt mình.

Chậm rãi từ dưới đất bò dậy, sửa sửa y phục: "Không biết Đại Vương gấp gáp kêu nô tì tới đây, có gì phân phó?"

"Biết thân thể ái phi không được khỏe, không có cách nào cùng Bổn vương làm chuyện mây mưa, chỉ có thể khiến Tuyết phi phải miễn cưỡng thế thân. Chỉ tiếc Tuyết phi vừa tới, rất nhiều nơi không hợp ý của Bổn vương, hi vọng một chút nữa ái phi ở một bên có thể chỉ điểm vài chỗ."

Lời này vừa nói ra, hai nữ nhân ở đây đồng thời ngây ngẩn cả người.

Tích Phong vô cùng hài lòng nhìn phản ứng của hai người, trong lòng cười lạnh: đây chính là kết quả dám không nghe lời hắn.

Hồi nãy ở Bách Hoa Các sở dĩ tha thứ cho Hoa Cơ như vậy, là bởi vì hắn nhận thấy được Lôi Ngao ở rất gần đây, hiện tại chính là thời cơ, hắn còn khuôn muốn gây ra quá nhiều chuyện.

"Đại Vương, ngươi làm như vậy có phải có chút không ổn hay không?" Đè nén lửa giận trong lòng, Hoa Cơ muốn bản thân mình phải bình tĩnh. Tình huống như thế, nếu chọc giận Yêu Vương, chỉ làm cho sự việc càng thêm hỏng bét.

"Có gì không ổn sao? Tại sao Bổn vương không cảm thấy?"

Nhìn tình hình xảy ra trước mắt, Yêu Vương không đạt được mục đích sẽ tuyệt đối không bỏ qua đâu. Nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra được? Vô luận là đối với bản thân nàng hay là đối với Diệp Tuyết, đều sẽ không thể chịu được tổn thương này.

Thay vì khiến hai người đau đến mức không muốn sống, không bằng hy sinh một mình nàng thôi.

Hoa Cơ quyết định làm theo chủ ý của mình, đôi tay ở trong tay áo xếp thành hình hoa lan, âm thầm niệm chú, đợi chân khí quanh thân vận chuyển mở ra, nhanh chóng ra tay. Vô số hoa mai màu hồng từ tay áo của nàng bắn ra, hội tụ thành một tia sáng hoa mai mềm mại chạy dài, quấn quanh thân Yêu Vương thật chặt.

"Đây là ái phi muốn giết Bổn vương?" Mặc dù thân thể bị trói buộc, nhưng trên mặt của Tích Phong không nhìn ra một chút biểu cảm nào.

"Là ngươi buộc ta, ta không có lựa chọn nào khác."

"Ngươi sẽ không sợ ta giết chết ngươi?"

"Ta đã sống hơn bảy nghìn năm rồi, không sao cả." Hoa Cơ cũng rất rõ ràng, chỉ bằng pháp lực của mình, làm sao có thể vây được Yêu Vương. Nàng làm như vậy, chỉ là muốn chọc giận hắn, khiến hắn giết nàng mà thôi.

"Nói như vậy, vật kia...... Ngươi cũng không cần sao?" Trên mặt của Tích Phong thậm chí nổi lên một nụ cười như có như không. Hắn biết, đây chính là điểm yếu của nàng: "Nếu như ngươi không cần, ta sẽ không ngại đánh hắn phải hồn bay phách tán, không bao giờ siêu sinh."

"Không......" Hoa Cơ tuyệt vọng hô lên một tiếng, hoa mai quấn quanh trên thân hắn lập tức tan ra bốn phía, những cánh hoa mai vỡ trên mặt đất. Nàng như bị rút đi thần khí, lập tức khô héo. Trong mắt xuất hiện nước mắt long lanh, thân thể lung la lung lay bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống: "Ngươi không thể làm như vậy, không thể......"

"Tại sao không thể? Nếu như ngươi chết, một mình hắn tồn tại ở trên đời này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Nhưng dù sao hắn cũng là đứa nhỏ của ngươi......" Một câu nói đơn giản, cũng tốn mất tất cả sức lực của Hoa Cơ. Nàng mệt mỏi ngã xuống đất, bụm mặt ô ô nức nở.

Tại sao, mình yêu nam nhân tàn nhẫn như thế này? Tổn thương nàng xong cũng coi như hết, đều là do nàng tự tìm. Nhưng đứa bé là vô tội mà, hắn mới ra đời, đã bị Yêu Vương phong ấn. Hơn một nghìn năm đã qua, đáng lẽ phải lớn lên trở thành một nam tử anh tuấn, nhưng bây giờ...... vẫn là một đứa con nít như cũ.