Mã Phu

Chương 10




Lục Khí cả người ướt đẫm, quần cộc toàn bộ dính vào người. Mã Phu nhìn theo Lục Khí sau đó lại nhớ đến thịt bính làm bằng bột đậu hỗn hợp, nghĩ thầm: sự việc sao lại trùng hợp đến như thế? Tiền hậu liên tưởng, thất thất bát bát cũng đoán được một ít. Trách không được phu nhân thiếu gia đều không có trong phủ, nguyên lai là tìm biện pháp để hãm hại Lục Khí. Biện pháp này thật là độc địa. Chỉ cần Lục Khí thất thân với nha hoàn trong phủ hay những nữ nhân vô tội khác, này tội danh hắn nhất định sẽ khó thoát. Tất cả các thiên kim tiểu thư nhất định sẽ phỉ nhổ hắn.



“Nha hoàn kia lần này hại chết ngươi rồi.” Mã Phu thở dài, lắc đầu.

“Đi thôi, ngươi trở về lấy quần áo mặc vào, ta mang ngươi đến chỗ khác.”

Lúc này, đầu óc Lục Khí đã có điểm mơ hồ. Hắn nghe vậy liền buông gáo nướng xuống, cùng Mã Phu đi về phòng.

“Tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì?” Lưu Thẩm lo lắng chạy lại.

“Không gì, bị nha hoàn quán dược thôi. Ta dẫn hắn ra ngoài phát tiết một chút, Lưu Thẩm, ngươi nên ly Tiểu Tứ Tử xa ra một chút thì tốt hơn.”

“Gì? Đám tiểu nhân đó dám hạ dược tiểu thiếu gia?” Lưu Thẩm phẫn nộ chửi ầm lên.

Mã Phu tất nhiên không hơi đâu để ý nàng. Y nhanh đi theo sau Lục Khí, sợ hắn lại làm cho tình hình trở nên xấu thêm.

Đến khi vào phòng, Lục Khí đã đứng trước giường mà nhuyễn đại khí, không biết phải làm gì tiếp theo.

Mã Phu thấy bộ dạng hắn không ổn bèn tự giác thúc giục mình đẩy nhanh động tác, không nên để hắn bộc phát, nếu không y cũng không thể khống chế được tiểu tử kia. Vì công phu của hắn đã vượt xa y từ lâu rồi..

“Tiểu Tứ Tử, ngươi nhịn thêm một chút, sẽ nhanh thoải mái thôi. Đến, lau mình rồi thay quần áo đi.”

Mã Phu thấy hắn bất động, đành phải lấy khăn chà lâu giùm. ── mà chuyện này, Mã Phu cũng không biết phải làm thế nào, bất quá y chỉ nghe qua chứ chưa từng thực hiện. Cũng không hiểu được nam nhân này vì một chút kích thích, đều đã… . Y nghĩ xuân dược chỉ có hữu hiệu khi nam nhân ở bên cạnh nữ nhân thôi. Y là thân nam tử, dù có ở bên Lục Khí cũng chẳng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Cũng khó trách y có ý nghĩ như vậy. Loại thời điểm này, nam nhân cùng nam nhân là điều cấm kỵ, cho dù có cũng chẳng ai dám quang minh lỗi lạc bàn đến, vì chẳng ai dám lớn giọng nhận mình là thố nhị gia cả. Ngàn người như một, nam nhân thích nam nhân, đó là xằng bậy.

Mã Phu lấy bố khăn lau hậu bối trước ngực Lục Khí. Lục Khí cắn chặt răng chịu đựng, cơ thể cũng ngày một căng lên, đến khi y rờ đến cơ bụng rắn chắc thì hắn không nhịn nổi nữa mà gầm lên một tiếng.

Tay Mã Phu hơi run lên một chút khi y nhìn đến thứ cực đại đang cương cứng Lục Khí. Kia quần cộc đang bị thứ ấy đẩy nhô cao.

“Mã… đại… ca! Ta, ta…!”Lục Khí cơ hồ bằng bản năng ôm chặt lấy Mã Phu, để hạ thể chạm vào bụng Mã Phu.

Cảm giác được thứ gì đó rất cứng rắn đang chạm vào mình, y bắt đầu hốt hoảng.

“Tiểu Tứ Tử, ngươi chờ một chút, hảo, hảo, ta lau xong rồi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Mã Phu nghĩ muốn quay lại lấy thêm một kiện quần áo phủ thêm cho Lục Khí, nhưng cái ôm của hắn lại quá chặt khiến y chẳng thể nhúc nhích được.

Lục Khí rơi vào hỗn loạn, lúc này đã không thể phân biệt được người đang ở trong lòng mình là ai. Hắn chỉ biết là mình không thể buông người này ra. Tuyệt đối không thể!

Lục Khí cúi đầu, ở cảnh oa của Mã Phu ngửi tới ngửi lui. Sau khi ngửi được một chút thối vị liền giống như bị kích thích, liều mạng đem mũi mình vùi vào quần áo y. Môi đụng phải làn da ấm áp của Mã Phu, ngay lập tức, Lục Khí liền há mồm cắn xuống.

“A! Tiểu Tứ Tử!” Mã Phu đau đến muốn nhảy dựng, khẩn trương không biết xử lý thế nào.

Không cần Mã Phu suy nghĩ nhiều biện pháp nữa, Lục Khí lúc này đã hoàn toàn mất đi sự khống chế. Khi đem y tiến nhập lòng ngực, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh mà hắn vô tình nhìn thấy khi đi tới mã phòng. Đó là cảnh tượng một con ngựa đực thượng con ngựa mẹ, hắn mơ hổ hiểu rằng đó chính là biện pháp có thể khiến hắn thoải mái hơn. Mà trước mắt đã có sẵn mọi thứ rồi.

Bên cạnh là một cái giường, Lục Khí không chút khách khí đẩy ngã Mã Phu ‘Xoạc’ một tiếng liền xé đi quần cộc vướng bận của chính mình.

Mã Phu nằm ở trên giường, mặt hướng lên trời, nhìn không ra Lục Khí, kẻ đang cả người trần truồng sung huyết mãnh liệt. Y chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm.

Làm sao lo liệu đây? Xem ra không thể dẫn hắn đến kỹ viện kịp rồi. Mà nữ nhân duy nhất của viện này là Lưu Thẩm, chẳng lẽ nên gọi Lưu Thẩm đến sao? Đừng đùa chứ! Tìm nha hoàn đến? Nhưng làm như vậy không phải là thuận theo tâm ý của phu nhân, thiếu gia sao?

Mã Phu đến tận lúc này vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, sau đó cười khổ.

Nhìn thấy Lục Khí đang xé quần áo mình, y theo bản năng muốn vươn tay che chắn, nhưng khi nhìn thấy hắn vì sung huyết mà thở phì phò thì lòng tự nhiên trở nên mềm nhũn. Y nghĩ thầm: hay là quên đi, cùng lắm mình thay hắn làm, giúp hắn phát tiết là tốt rồi. Nam nhân cùng nam nhân cũng không thể mập hợp, để Tiểu Tứ Tử ở trên người ma ma giảm nhiệt, cũng không phải là vấn đề gì đáng nói lắm.

Nghĩ như vậy, hai tay đang chống đối Lục Khí của Mã Phu đột ngột duỗi ra, y nói ”Không có biện pháp! Ta kiếp trước chính là mắc nợ ngươi! Đến đây đi, ôm ta một cái, ta cho ngươi xuất ra.”

Lục Khí lúc này liền bổ nhào vào người Mã Phu, cởi áo y ra, ở bờ ngực không săn chắc ấy mà cắn, mà loạn trảo. Miệng hắn ngoạm lấy một bộ núm vú mềm nhỏ, ngậm vào lại không chịu buông ra, cùng hành động mút mát của tiểu hài tử giống nhau. Hắn liều mạng liếm láp, bởi vì quá nhỏ nên dễ dàng rời khỏi khoang miệng, cho nên hắn dùng răng nanh ngoạm thật chặt.

Mã Phu cảm thấy hai vật bình thường không động đến kia hiện tại thật đau và khó chịu, ngốc ngốc nghĩ có lẽ y đã biết thêm tư vị được làm mẫu thân người ta rồi.

Ngay lúc Mã Phu định đưa tay đến sờ sờ hạ thể của Lục Khí, khiến hắn mau mau xuất ra thì nam nhân kia đã nhanh tay hơn. Hắn dùng hai bàn tay to, cao thấp chia ra làm hai hướng, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người y.

Không còn vật gì ngăn cách, Lục Khí hai tay ôm lấy thắt lưng Mã Phu, đưa tới gần rồi lật ngược y lại khiến cho gương mặt y quay ngược xuống dưới.

“Tiểu Tứ Tử, ngươi làm gì?” Mã Phu nhất thời hồ đồ, không kịp phản ứng.

Y chưa kịp phản ứng thì thắt lưng đã bị Lục Khí nắm chặt, làm cho tứ chi của y chạm giường, mông nâng cao lên, đợi người huy tiến.

Lục Khí là một người thông minh, bằng bản năng đã có thể tìm ra tiểu huyệt ở trung gian hai chân, phương pháp nếu đã tìm được, việc còn lại chính là công thành .

Một công không tiến, hai công vẫn là không tiến. Mã Phu run lên bần bật ── đau a! Kỳ thật Lục Khí cũng đau, nơi đó là hắn lần đầu tiên sử dụng, mà đường đi lại thật khó khăn khiến cho hắn vừa đau vừa bốc hỏa.

Mã Phu tuy không kinh nghiệm nhưng cũng thừa biết y bị Lục Khí sử dụng như thố nhị gia. Chuyện đã đến nước này, sau khi thầm mắng mình tội luyến tiếc nam nhân kia bị dục hỏa thiêu đốt, y liền phóng nhuyễn thân mình, cắn chặt răng, nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng – bất cứ giá nào. Nếu không thì phải làm sao? Khóc nháo? Cầu xin tha thứ? Chống cự? Nhìn Lục Khí bị dược tính tra tấn cũng mặc kệ? Hắn cũng không phải một tiểu quỷ, vừa bị người dạng chân, xâm nhập hậu đình mà khóc lóc thề chết không khuất phục.

Mã Phu đã quyết định như thế, bất cứ giá nào cũng phải trân mình chịu đựng.

Nhưng y nào đâu biết, phân lượng mà nha đầu kia bỏ vào có thể giết chết cả một con thú lớn a. Lục Khí lại là lần đầu tiên, lại tích tụ mười bảy năm, thêm phần dược tính thì thật là…

Nếu không phải thân thể y bình thường đều mạnh khỏe dẻo dai, nếu không phải y ngày ngày đều luyện võ, nếu không phải y đã từng luyện qua nội công, có mười mấy năm công lực, nếu y không có thả lỏng thân thể…

Khi Mã Phu tỉnh lại, bằng cảm giác y cũng có thể đoán được mông của mình đã bị người ta thao đến thối nát. Vì sao à? Ngẫm lại xem, tự mình đi lấy một cái cọc gỗ đâm vào chỗ đó thì hội có cảm giác gì chứ? Hơn nữa, tiểu tử vô liêm sỉ kia thế nhưng vẫn cắm thứ hung khí đó trong người y, mãi mà không chịu nhổ ra. Mà đáng nói nhất là, miệng hắn vẫn còn ngậm lấy nấm vú y, cứ như vậy vùi mặt vào lòng y, ngủ say đến độ nước miếng loang lỗ.

Mã Phu biết mình lần này bị thương không hề nhẹ, toàn thân toan toan, ma ma, chỗ đau càng thêm đau, có địa phương chỉ cảm thấy nóng rát, đã muốn không thể nhận ra cảm giác gì nữa. Nguyên lai, nghe nói nữ tử bị hái hoa tặc cưỡng gian sẽ chết, y còn nhất định không tin. Trải qua lần này, y mà có gặp hái hoa tặc thì nhất định sẽ ra tay chém chết hắn.

Y rất muốn đẩy Lục Khí ta nhưng chính là muốn động cũng không thể động. Bên ngoài, ngày đã muốn đại lượng, có lẽ cũng đến buổi chiều rồi.

Không biết Lưu Thẩm có tiến vào xem qua hay không? Y không muốn bị nàng nhìn thấy. Mặc dù Lưu Thẩm ở cách vách chỉ cần lắng tai liền biết được hắn và Lục Khí ở bên này đang làm gì.

Mã Phu trong lòng thực mâu thuẫn, nửa muốn cho Lục Khí biết người nằm dưới thân hắn tối qua là ai nửa lại không muốn. Hắn không biết Lục Khí sẽ hội xử sự thế nào, là xem thường y, hay là từ nay về sau trốn tránh y, hoặc là vì mang ơn mà đối y tương kính như tân? Vô luận là thứ nào, y cũng đều không hy vọng. Tốt nhất là có thể giống như trước kia, là Mã đại ca, người duy nhất thân cận hắn. Y chính là để sự cưng chiều, yêu thương Tiểu Tứ Tử vào trong lòng.

Cứ như vậy, y mở to hai mắt nằm đó đến khi nguyệt thượng đầu cành. Mã Phu biết nếu mình không đi thì Lục Khí đang nằm trên người y cũng sẽ tỉnh lại. Khả, thân thể y đã muốn chết lặng vì đau đớn, đầu óc quay mòng mòng giống như lần bị nhiễm phong hàn trước đó.

“Đông, đông, đông” Ba tiếng đập cửa thanh thúy vang lên làm cho Mã Phu tràn đầy tinh lực. Y một phen đẩy Lục Khí ra, nhanh chóng nhặt lên quần áo bị xé rách của mình trên mặt đất, tùy tiện vắt lên người, cũng không nhìn xem hạ thân có chảy máu hay không đã đẩy ra cửa sổ làm bằng gỗ, ngay cả dũng khí đi ra bằng của chính cũng không có. Cứ như thế, y tha một thân rách nát, thất tha thất thểu trở về mã phòng.

“Tiểu thiếu gia, là ta, Lưu Thẩm.” Ngoài cửa là thanh âm bình tĩnh của Lưu Thẩm.

Lục Khí bị Mã Phu làm cho bừng tỉnh, lúc này đang chậm chạp mở mắt, dùng loại ngữ điệu lười biếng trả lời “Ta không sao. Lưu Thẩm, ta đói bụng.”

Tai nghe tiếng bước chân của Lưu Thẩm đã rời xa, Lục Khí mới thở phào một tiếng. Hắn chậm rãi đưa tay chạm đến vật ở giữa hai chân, thứ vừa rồi bị Mã Phu mạnh mẽ lôi ra, vì ma sát mà lại cương lên. Hắn nheo nheo mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh đóa hoa cúc bị trêu ghẹo suốt đêm qua của Mã Phu, đến tận sáng nay nó mới thu nhỏ lại như cũ. Cảm giác co rút mãnh liệt đó, đem phân thân của hắn hút vào rồi đẩy ra, cảm giác đó thật tuyệt vời. Nhẹ giọng thở dốc, cuối cùng cũng có thể đến.

Chờ hắn thu thập xong giường chiếu thê thảm, dùng nước lạnh để uống trong phòng tẩy trừ hạ thể, khoác thêm quần áo đi ra ngoài thì Lưu Thẩm đã muốn dọn xong đồ ăn lên thính đường. Thấy Lục Khí đi ra, nàng liền nhanh tay xới cho hắn một chén cơm cùng một đôi đũa. Hắn ngồi xuống, bưng bát cơm lên, gắp lấy một khối dưa muối mà chậm rãi nuốt.

Sau một lúc lâu, Lưu Thẩm mở miệng nói “Tiểu thiếu gia, có lẽ là lão thân lắm lời. Nhưng theo ta thấy, ngài sau này không nên lui tới thường xuyên với Mã huynh đệ nữa. Việc này nếu truyền ra bên ngoài, mặt mũi hắn không biết để đâu mà ngài là người làm đại sự, để người khác biết sẽ không tốt lắm. Chờ ngài phát đạt, ban thưởng cho hắn coi như đáp trả ân tình của hắn, cũng không làm hắn…thất vọng.”

“… Ta tự có tính toán. Nói sao thì loại công phu kia ta vẫn chưa hoàn toàn thông hiểu hết những đạo lý trong đó. Ta cần Mã đại ca dạy ta trong một thời gian nữa.” Lục Khí mới quen với tư vị *** thì làm sao có thể rời đi Mã Phu được a.

Nghĩ đến tiền đồ của tiểu thiếu gia, cảm thấy Mã Phu vẫn còn có giá trị lợi dụng, nên Lưu Thẩm cũng không nhiều lời khuyên hắn rời xa y nữa “Ta tin tưởng tiểu thiếu gia ngài là một người hiểu chuyện, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, trong lòng đều rõ ràng…Lần này cũng may là có Mã huynh đệ, nếu như là một cái nha hoàn, lộng đến độ khiến nàng ta hoài hài tử thì sẽ có nhiều phiền toái. Tiểu thiếu gia, sau này ngài vẫn là cách xa các nha hoàn một chút đi.”

“Ân.” Sắc mặt Lục Khí liền trở nên băng hàn. Nha hoàn chết tiệt kia nhất định không lớn mật như thế. Nếu không có mấy người kia đứng đằng sau âm thầm chỉ thị thì nàng hà cớ gì phải chạy đến sỉ nhục cái đinh trong mắt của Lục phu nhân chứ? Xem ra, Lục gia không dễ dàng buông tha hắn.