Mã Phu

Chương 32




Bên ngoài đi được một vòng, lúc này mới quay về phủ tướng quân.



Mới vừa đẩy cửa phòng ra, thì phát hiện có người trong phòng chờ y thật lâu.

“Mới cưới được mười lăm ngày đã bỏ chạy đến đây, còn đặc biệt kêu ta trở về, ngươi không sợ thê tử mới cưới sẽ vừa khóc vừa đòi thắt cổ à?”

“Nàng ta sẽ không làm vậy.”

“A! Thật đúng là hiền lành!” Mã Phu lách qua cái bàn nơi hắn đang ngồi, đi tới trước giường thay quần áo.

“Ta nghe nói ngươi trong khoảng thời gian này vẫn ở Lý phủ? Mã Phu, nếu ngươi ở lại bên ta, mọi việc phải vì phủ hộ quốc tướng quân mà suy nghĩ, thân là người bên ta, nhưng cùng tam hoàng tử và Lý gia thân thiết, ngươi bảo ta làm sao ăn nói trước mặt Thái Tử!”

“Ngươi cùng Thái Tử đều không phải đang lo âu làm sao lôi kéo được Dương Uy Đại Tướng Quân nắm một nửa binh quyền của triều đình sao?” Mã Phu cởi ngoại bào phóng tới lưng ghế dựa ngồi.

“Là sao?”

“Từ hôm nay trở đi cho đến mười lăm năm, nếu ngươi đồng ý cho ta ở đây, ta sẽ làm cho Lý gia bỏ tam hoàng tử mà theo Thái Tử.”

“Hừ, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi bằng vào cái gì mà ảnh hưởng đến Dương Uy Đại Tướng Quân? Mã Phu, chớ quên thân phận của ngươi!” Lục Phụng Thiên hướng về phía lưng Mã Phu mà cười nhạt.

Mã Phu xoay người, “Ta đương nhiên biết thân phận của ta. Ta tuy rằng không có khả năng ảnh hưởng đến Lý lão tướng quân, nhưng con của hắn thì có thể.”

“Là ý tứ gì?”

“Ngươi nói đi? Tiểu Tứ tử, ngươi không phải ngốc nghếch.”

“Không được gọi Tiểu Tứ tử, ta hiện tại nghe đến tên này thì muốn nôn!” Lục Phụng Thiên trên mặt rõ ràng xuất hiện sự chán ghét.

Mã Phu hít sâu một hơi, làm bộ không phát hiện.

“Ngươi nếu không tin, có thể cho Thái Tử mời cha con Lý lão tướng quân thử xem, ta nhớ kỹ nếu như không có việc hệ trọng chính đáng, Dương Uy Đại Tướng Quân rất ít đi dự tiệc rượu của kẻ khác, ngay cả tam hoàng tử nhiều lần đưa thiếp mời, Lý lão tướng quân cũng nhiều lắm để Lý Thành Hưng đi xã giao.”

Lục Phụng Thiên ánh mắt độc ác nhìn y, châm chọc nói: “Xem ra ngươi cùng Lý Thành Hưng chắc chắc có quan hệ! Hắn như thế nào lại nghe lời ngươi nói.”

“Ta nói rồi, không tin ngươi có thể đi thử xem. Ta chỉ muốn khi lễ mừng năm mới ngươi có thể ở bên ta. Thời gian ban ngày tùy ngươi đi đâu, buổi tối nhớ kỹ đến chỗ ta là được.” Đi tới mở cánh cửa, đưa tay ý bảo Lục Phụng Thiên có thể rời đi, Lục Phụng Thiên đứng lên, trong mắt lộ vẻ khinh thường, “Ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới có thể thao ngươi, chưa nghĩ đến ngươi căn bản là ai cũng có thể thao được! Vậy tiểu tử Lý gia cũng rất có công phu trên giường làm thỏa mãn ngươi đúng hay không? Ngươi làm hắn thỏa mãn? Hắn đưa cho ngươi bao nhiêu?”

Bàn tay nắm chặt cạnh cửa, Mã Phu ôn nhu cười, “Trên đời này người chịu ngủ với ta cũng chỉ có Lục Đại tướng quân ngươi. Người xấu xí khó coi như ta cho dù cởi hết đưa đến trước mặt người khác, cũng sẽ không có người nào liếc nhìn. Thành Hưng là người gì, ta sao xứng đôi với hắn? Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều như ngươi, làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích. Thành Hưng là người đơn thuần, ngay thẳng, thiện lương hơn ngươi nhiều! Lục tướng quân, mời! Chờ ngươi xác minh xong, trở lại tìm ta.”

Chờ Lục Phụng Thiên đi khỏi tiểu viện, Mã Phu mới nhớ tới y đã quên hỏi Lục Phụng Thiên phái người đến tìm y vì sao.

Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, cách lễ mừng năm mới còn sáu ngày, Lục Phụng Thiên vào tiểu viện của Mã Phu. Ban ngày cố nhiên không nhìn thấy bóng dáng hắn, nhưng buổi tối luôn luôn nghe được phòng ngủ trong tiểu viện truyền đến âm thanh rên rỉ khóc la.

Chuyện Mã Phu cùng Lục Phụng Thiên ở trong tiểu viện từ trong phủ truyền ra ngoài. Mọi người lúc đầu thì kinh ngạc như không tin, bởi vì bọn họ thực sự không cách nào tin người chăn ngựa là hồ ly tinh, luyến đồng, nam sủng, không thể nghĩ đến được, nhưng lại nhìn thấy đại tướng quân mới cưới vợ được một tháng đã vứt bỏ thê tử không để ý, hàng đêm đến tiểu viện ở với Mã Phu, hơn nữa hạ nhân hầu hạ cũng tận mắt thấy trên người Mã Phu có ngân tích, chính tai nghe trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ kỳ lạ, sáng sớm thỉnh thoảng còn thấy dịch thể thêm máu tươi trên khăn trải giường làm bằng chứng.

Ánh mắt mọi người nhìn Mã Phu đã thay đổi. Bọn họ không thể chịu đựng được bên cạnh lại xuất hiện một người bất nam bất nữ chính là yêu nghiệt, huống chi y còn mê hoặc chủ nhân anh minh anh tuấn cao cao tại thượng của bọn họ! Thậm chí rất nhiều hạ nhân trong lòng thầm kêu oan cho vị phu nhân đoan trang hiền thục mỹ lệ đa tài đa nghệ tuổi còn trẻ động lòng người, không rõ Mã Phu xuất thân ở địa phương nào mà có thể dùng miệng lưỡi mê hoặc đại tướng quân của bọn họ.

Mã Phu vẫn bình thường đi đến chuồng ngựa giúp đỡ gì đó, có một lần khi y ly khai chuồng ngựa trở về, phát hiện có người khi y đi qua thì nhổ nước bọt sau lưng y. Sau đó, Mã Phu cũng đến chuồng ngựa nữa. Cũng không cùng hạ nhân cùng một chỗ chơi đùa.

Vừa mới cưới đã bị trượng phu dứt bỏ Biện Thanh Nghi ngoại trừ mỹ lệ, cũng là người rất thông minh. Nàng tuy rằng trong lòng căm hận, nhưng tuyệt không trước mặt kẻ nào nói xấu Mã Phu, thậm chí lúc Lưu Thẩm chửi bới Mã Phu, cũng sẽ an ủi, bày tỏ ý kiến, nàng không đoán được tâm tư của trượng phu, nàng không xứng là thê tử của Lục Phụng Thiên. Khi nàng nói như vậy, mắt nàng chứa chan lệ, thần tình của nàng thật thống khổ đau thương, khuôn mặt nàng như thế luôn phát huy tác dụng lớn nhất, mỗi ngày thấy nàng lộ ra khuôn ai oán mọi người đều nảy sinh sự bất bình thật sâu, trong lòng lại càng thêm bất mãn đối với lão bất nam bất nữ.

Mã Phu không phải là một người dễ bắt nạt, cũng không phải là một người nhẫn nhục chịu đựng. Y nếu có thể làm đến sĩ diện đều không cần để quỳ gối cầu Lục Phụng Thiên lưu y bên người, thì những việc nhỏ này y cũng đã sớm dự đoán được. Nếu Biện Thanh Nghi đã sắm vai một thê tử hiền lành tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Mã Phu ta đây tất nhiên sẽ không khách khí sắm vai hồ ly tinh phóng đãng vô sỉ không biết xấu hổ để đi câu dẫn nam nhân mỗi ngày ở lại bên cạnh ta! Ta cũng không tin nàng chỉ là một tiểu cô nương có xuất thân là tiểu thư khuê các có thể có tài năng gì để thi đấu trên giường với ta, một nam nhân không biết xấu hổ da dày! Huống chi nếu bàn về ngôi thứ, còn không biết ai đối với tiểu tử kia là vợ cả đây, ha ha! Mã Phu cười đến bi thương.

Lục Phụng Thiên mỗi ngày đều ở lại chỗ y qua đêm. Nhưng Mã Phu trong lòng cũng rất khổ. Y cảm giác chính mình càng ngày càng giống như một lão kỹ nữ hạng bét vậy, để lưu lại khách nhân, tùy ý để khách nhân đem chính mình chà đạp. Hơn nữa người nọ cũng chẳng nói năng gì với y, đối với y cũng không có cái gì gọi là ôn nhu nhuyễn ngữ, muốn thượng liền thượng một cách không thương tiếc. Có đôi khi trong lòng có nổi giận mất hứng, cũng sẽ như bên ngoài một lỗ mãng trượng phu đối với một người vợ xấu xí, đối với y mắng to cái gì khó nghe đều có thể nói ra khỏi miệng, nếu như y cãi lại, ngay lập tức sẽ bị hắn giận dữ kéo lên giường lăn qua lăn lại.

Y rõ ràng, người kia cũng không phải cam tâm tình nguyện ở bên cạnh y, bởi vì người nọ tưởng y có khả năng ảnh hưởng đến Lý Thành Hưng, lúc này hắn mới vì việc lớn lòng tràn đầy khó chịu ly khai thê tử mỹ lệ ôn nhu, đứng ở bên y một xấu nam nhân vừa đố kỵ vừa yêu say đắm. Hắn như vậy không lưu tình chút nào đối đãi với mình, có lẽ muốn làm cho y sớm một chút hết hy vọng, tự mình nhịn không được chủ động ly khai. Hay là trong lòng người nọ, chính mình đã sớm là một người vì thích hắn mà đánh mất cả tôn nghiêm cũng không cần. Sở dĩ, mặc kệ hắn thế nào đối đãi chính mình, hay không có lời nói hoặc một cử chỉ ôn nhu nào, y cũng sẽ mặt đầy vui cười cam tâm tình nguyện thừa nhận hết thảy.

Che kín mặt, tiếng hàm răng cắn khanh khách vang lên!