Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 193: Lang Liêu Thiên Vương




Không cần phải nói, Hỗn Thế Thiên Vương phi thường cường đại, vượt quá lẽ thường. Dù cho Hoàng Thiên có tiến vào trạng thái mạnh nhất của bản thân, đánh ra tuyệt chiêu mạnh nhất mà mình sở hữu, cũng chỉ miễn cưỡng khiến đối phương lui bước vài lần. Còn bản thân hắn đã không biết bao nhiêu lần phun máu, những vết thương xuất hiện càng thêm nhiều, chồng chất lên nhau.

So với khi đại chiến cùng Bạch Hổ, lần này càng thêm thảm khốc.

Nhưng là, Hoàng Thiên càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hăng. Chẳng khác nào một con ngựa hoang mất cương, càng thụ thương thì càng thêm điên cuồng chiến đấu. Khoé môi nhuộm đỏ bởi máu không ngừng phát ra nụ cười lành lạnh tà ý. Đôi con ngươi khác màu ban đầu vốn trầm tĩnh tựa như mặt hồ không gợn sóng, lúc này trở nên lăng lệ và bạo động. Vừa có cương liệt chi sắc, vừa mang theo quyết tâm cực hạn.

Cỗ ngạo khí này, chớ nói tới trước mặt chỉ là một cái Hỗn Thế Thiên Vương, dù cho là Thiên Đạo lúc này có phủ xuống, cũng không thể nào khiến hắn khuất phục.

Rồi trong một sát na nào đó, hắn thành công để lại trên vai Hỗn Thế Thiên Hầu một vết chém. Dù chỉ là nhàn nhạt vết chém, nhưng hắn đã lần đầu thành công đả thương kẻ địch.

Trả giá cho vết thương nhỏ nhoi đó, chính bản thân hắn đã phải ngã xuống. Đầu lâu vỡ toác, song dực đoạn, hắn chân chính chết đi trên đấu trường của vạn cổ.

Thân thể tiêu tán, một cỗ quy tắc lực lượng ẩn hiện bao bọc xung quanh, đưa hắn truyền tống khỏi nơi này. Để lại phía sau là Hỗn Thế Thiên Vương với thần sắc kinh ngạc. Bởi vì trong thời khắc cuối cùng đó, hắn ta nhìn thấy được nụ cười trên môi thiếu niên đó, nhìn thấy được một cỗ ý chí ngút trời, xuyên qua thiên cổ thời không.

Dường như, hắn vừa nhìn thấy được tương lai.



Thời gian dần trôi, không biết bao lâu sau đó. Thân ảnh của Hoàng Thiên lại một lần nữa chật vật xuất hiện trở lại trong không gian đấu trường. Lành lặn không một chút tổn hao, hắn trên người không còn lấy một vết thương nào nữa. Mọi chuyện cứ như một giấc mộng ảo, không thể nào mà phân rõ thực hư.

Có chút thẫn thờ, hắn còn chưa có cảm nhận được chuyện gì xảy ra đối với bản thân, nơi phương xa trước mặt đã xuất hiện một thân ảnh khác.

Toàn thân quỷ dị lưu chuyển hai đạo âm dương nhị khí, một đen một trắng. Dương khí mang theo chí cường khí tức, sinh cơ bừng bừng không tán, còn kèm theo nhiệt độ khủng bố khiếp người. Âm khí mang theo chí âm khí tức, tử khí cuộn trào, nhiệt độ mang theo âm hàn đến cực độ.

- Một trong Cửu Đại Thiên Vương – Âm Dương Chi Vị Đạo… Lang Liêu Thiên Vương.

Trông thấy Hoàng Thiên sau đó, người kia không hề biểu lộ ra bất kỳ biểu tình thần sắc, mà chỉ khẽ gật đầu nhàn nhạt lên tiếng.

Lại là một vị Thiên Vương nữa!

- Hoàng Thiên!

Hoàng Thiên sắc mặt trịnh trọng, theo lời của Lang Liêu Thiên Vương mà lên tiếng.

Âm Dương Chi Vị Đạo – Lang Liêu Thiên Vương tự khi sinh ra liền gắn với Âm Dương quy tắc, một đời lấy Âm Dương lập đạo, dũng mãnh vô biên. Một đường đại chiến thiên cổ, giết ra uy danh của bản thân mình.

Đã có kinh nghiệm đại chiến cùng Hỗn Thế Thiên Vương, Hoàng Thiên cũng không có nhiều lời vô nghĩa. Thiên Kiếm lần nữa xuất hiện nơi tay, hắn lao mình vào đại chiến.

Không cẩn phải nói, Lang Liêu Thiên Vương so với Hỗn Thế Thiên Vương còn mạnh hơn một bậc. Nhị khí Âm Dương quanh thân hung sát chí cực, mênh mông cuồn cuộn vô cùng vô tận, áp chế gần như hoàn toàn năng lực của Hoàng Thiên.

Hắn lần này, thậm chí còn không thể nào đưa bản thân tiến vào trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo. Điều này cũng không quá khó hiểu, bởi vì trạng thái này chính là vận dụng nguyên lý Âm Dương. Trong khi đối thủ mà hắn phải đối mặt, lại chính là một vị vượt qua thời không tồn tại, lấy Âm Dương chi vị đạo.

Có lẽ, lý giải của hắn trong lĩnh vực Âm Dương so với Lang Liêu Thiên Vương chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi cùng lão quái sống vài vạn năm, không cùng một cái cấp độ so sánh.

Dĩ nhiên, một khi không thể tiến vào trạng thái mạnh nhất của bản thân, hắn đại chiến càng thêm thê thảm.

Chỉ thấy một đạo âm, một đạo dương khí rời đi bàn tay của Lang Liêu Thiên Vương, đột nhiên bùng lên rực rỡ. Như hoá thành trời, như hiện thành đất, trong khoảnh khắc quét ngang vạn vật, ẩn hàm uy lực khủng bố ngợp trời. Thẳng tắp một đường về phía Hoàng Thiên, điên cuồng càn quét, đi tới nơi nào nơi đó không gian từng khúc băng liệt vỡ nát.

Khí tức bị áp chế hoàn toàn, Hoàng Thiên vẫn không vì thế mà lui bước. Thiên Kiếm trong tay điện quang lưu chuyển, hiển hiện ra khí tức huỷ diệt đậm đặc kinh người.

Quanh thân hắn ngũ sắc thần quang chói sáng, bốc cháy lên rực rỡ vô biên, khí tức càng là bành trướng khủng khiếp.

Vô biên sát khí ngập tràn, trong đầu óc hắn hiện rõ ra một ký tự chữ “Diệt” nồng đậm tà khí.

Lấy niệm xử kiếm chiêu, lấy tâm ngộ kiếm ý.

Kiếm ý của “Diệt” hắn ngộ ra không biết đã bao lâu thời gian, trước đây vẫn một mực chìm sâu trong tiềm thức, lúc này đây triệt để bạo phát ra bên ngoài.

Âm Dương thì lại như thế nào, Trời Đất thì lại có làm sao? Dưới một kiếm của ta, Thiên cũng phải băng, Địa cũng phải liệt, Âm Dương càng không có tư cách tồn tại.

Ý cảnh kiếm đạo cường đại vô biên, “Diệt” thức thứ nhất lần đầu tiên bộc lộ ra sự cường đại của nó, đậm đặc tính huỷ diệt kinh người.

Chỉ thấy đứng trước một chiêu Thiên Địa Âm Dương công kích, Hoàng Thiên điên cuồng gào rống chém ra một kiếm. Không gian nổ tung, kiếm ý phô thiên cái địa như bao trùm lên vạn vật không gian, bao trùm lên cả công kích. Trong sát na mà thôi, hết thảy mọi thứ dưới kiếm ý đều không còn tư cách tồn tại, đi về hướng huỷ diệt.

Cảnh tượng này để cho khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lang Liêu Thiên Vương khẽ xuất hiện một tia dị sắc, bất giác hiện ra nụ cười khó thấy. Hắn không kinh sợ, cũng không có tức giận, mà chỉ có sự vui mừng tán thưởng.

Phương xa, kiếm ý huỷ diệt Thiên Địa Âm Dương vẫn không hề yếu đi, mà càng trở nên hung mãnh. Như một đầu Thái Cổ Thần Long, khí tức bàng bạc rợp trời, dũng mãnh không thể đỡ, phách thẳng về phía Lang Liêu Thiên Vương.

Trước thế tới cuồng bạo của kiếm ý, Lang Liêu Thiên Vương thần sắc vẫn như cũ bình thường như không, thậm chí còn không có ý định xuất chiêu ngăn cản. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vươn tay về phía trước, vậy mà sinh sinh dùng tay không bắt lấy kiếm ý.

Va chạm sát na bộc phát ra, khí tức huỷ diệt cường đại làm thiên địa xung quanh cũng vì đó biến sắc, điên cuồng sụp đổ. Trong hỗn độn mơ hồ đó, chỉ thấy Lang Liêu Thiên Vương bước chân khẽ lui nhẹ một điểm, thần sắc lần thứ hai phát sinh biến hoá.

Kiếm ý này không ngờ lại có thể bức hắn lui một bước.

- Ở ngươi, ta nhìn thấy hy vọng. Cố gắng lên!

Nhàn nhạt cười, hắn bàn tay lần nữa đảo qua, nhị khí Âm Dương lần nữa bạo phát mà qua. Càn Khôn lúc này cũng phải điên đảo, nhật nguyệt vô quang, thinh không thất sắc.

Một lời này khiến cho Hoàng Thiên tâm tình càng thêm phức tạp, cuối cùng chỉ biết im lặng gật đầu đồng ý. Sau đó không do dự một giây phút nào, hắn lần nữa vung kiếm.

Trời sụp đất nứt, không gian đổ vỡ. Hắn lần này mặc dù miễn cưỡng ngăn cản thế tới của Âm Dương nhị khí, nhưng vẫn bị một phần dư ba đụng phải. Nơi cánh tay bị phách xuống, nhao nhao nổ tung thành ngàn mảnh.

Thiên Kiếm mất đi khống chế, vô định rơi xuống thinh không, lấp lánh hàn mang. Còn thân thể hắn chẳng khác nào đạn pháo, bay ngửa về phương xa.

Ôm lấy cánh tay phải đã vỡ nát, hắn ánh mắt nhìn về phía Lang Liêu Thiên Vương càng thêm cảm kích. Hắn tự nhiên có thể cảm nhận được đối phương nương tay, nếu một đạo công kích vừa nãy không phải là cánh tay mà là vùng đầu não, thì hắn ngã xuống là điều chắc chắn.

Không tiến vào được trạng thái chiến đấu mạnh nhất, không còn nắm được trong tay binh khí mạnh nhất. Hắn lúc này đây không còn thứ gì đối chiến ngoài một cái thân thể tàn phá. Nhưng hắn sẽ dừng lại sao? Không bao giờ, hắn vẫn sẽ kiên định bước tới, hắn phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Hắn phải chiến.

Lang Liêu Thiên Vương cười cười, vươn tay đánh hắn ngược trở về, lại nói:

- Kiếm… không nhất định phải nắm bằng tay. Đạo… Không nhất định phải dụng tâm để ngộ.

Một lời như sóng lớn cuồn cuộn bành trướng, nội tâm Hoàng Thiên lúc này như có ngũ lôi oanh đỉnh, rung động không thể nào mà tưởng tượng nổi.

Kiếm không nhất định phải nắm bằng tay. Nhất niệm xử kiếm, nhất tâm ngộ kiếm. Kiếm là tâm, tâm là kiếm, tâm kiếm hợp nhất.

Đạo không nhất định phải dụng tâm để ngộ. Đạo là đường, dùng chí để bước. Đường khác đạo không cùng, càng không có áp chế.

Tâm của ta còn thì kiếm còn, chí của ta vững thì đạo thông, trên trời dưới đất mình ta duy ngã độc tôn.

Hoá ra là vậy.

Tự mình thì thào, Hoàng Thiên bất giác nở ra nụ cười rạng rỡ.

Trong thức hải Ma Thần Thái Cực đồ lần đầu tiên thoát ra khỏi sự áp chế của Lang Liêu Thiên Vương, ầm ầm vận chuyển. Thân thể hắn điên cuồng bành trướng, chớp mắt liền tiến vào trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo.

Kiếm quang chiếu rọi, tâm kiếm tương thông, Thiên Kiếm bộc phát ra kỳ quang tráng lệ, gào thét bay quanh thân thể của hắn, hung quang ngợp trời.

Lang Liêu Thiên Vương sắc mặt nét tán thưởng càng thêm đậm, người này ngộ tính cực cao, chỉ gợi ý một chút liền có thể hiểu ra được bản chất của vấn đề, nắm được tinh tuý cốt lõi. Quả thực không hổ danh là lựa chọn của thời đại này, không hổ danh là Vô Thượng Chi Thể.

Ngộ ra được nhiều điều, Hoàng Thiên lần nữa lâm vào khổ chiến cùng Lang Liêu Thiên Vương. Tuy rằng vẫn như cũ không là đối thủ, nhưng chí ít hắn đã có năng lực cầm cự, thậm chí còn có vài lần bức lui đối phương.

Kéo dài không biết qua bao lâu thời gian, một tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát, Hoàng Thiên từ trong cuồng phong hỗn loạn bay ngược ra ngoài. Trên thân thể đã không đếm nổi vết thương, hai mắt cũng bị phế đi, sức cùng lực kiệt gục ngã xuống.

Hiển nhiên, hắn vẫn như cũ đại bại.

Trước khi lần nữa truyền tống rời đi, hắn dụng chút hơi tàn cuối cùng thật sâu cúi đầu về phía Lang Liêu Thiên Vương, mang theo một lời cảm tạ sâu sắc.

Đại chiến hôm nay, không khác gì một lần thụ người dạy dỗ.

Hắn hôm nay, trưởng thành lên không ít lần, không chỉ riêng chiến lực mà còn cả tâm trí.

Ma Thần Hoàng Thiên - Đình Kiên.