Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 39: Đại chiến Nguyên đan




Hoàng Thiên phản ứng cực nhanh, thân hình bật mạnh, đảo một vòng trên không rồi lui mạnh về phía sau. Trong tay ngay lập tức xuất hiện linh kiếm chém tới, đáp trả lại thế tới của đối phương, kiếm quang dũng mãnh phá không mà đi.

Đương!

Âm thanh va chạm vang lên, sương mù huyết sắc cũng bị chấn cho tan đi, hiển lộ ra đám người Ngô Vân. Nhìn thấy Hoàng Thiên dễ dàng tránh đi hàn sát của mình, Ngô Vân cũng không lấy làm lạ, cười cười nói:

- Mâu thuẫn của chúng ta hôm nay cũng nên giải quyết đi.

Lời nói vừa dứt, không đợi Hoàng Thiên có biểu hiện gì, hắn đã nhún mình phóng mạnh về phía trước. Linh kiếm trong tay quang mang đại thịnh, dấy lên hỏa Nguyên lực chói lòa, bổ về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên tất nhiên cũng không chịu yếu thế, linh kiếm trong tay khẽ rung, quét mạnh về phía Ngô Vân.

Keeng!

Hoàng Thiên mặc dù lực lượng hơn người, tuy nhiên so ra vẫn còn thua kém Nguyên đan không ít. Liền bị lực lượng của Ngô Vân chấn cho liên tục lui về phía sau, cố gắng lắm mới ổn định lại thân hình. Ngô Vân thấy Hoàng Thiên bị bức lui thì cười lớn, không lập tức tiến công mà nói:

- Ngày trước không có cơ hội xuất ra toàn bộ thực lực. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy chênh lệch giữa chúng ta lớn như thế nào… Ngân long hồ liệt trảm.

Nhất thời linh kiếm trong tay hắn quang mang liền vụt tắt, thay vào đó là một đạo mục quang quấn quanh, linh kiếm như tụ lại sức mạnh ngàn cân đột nhiên biến lớn. So với lần trước còn muốn lớn hơn rất nhiều, mãnh liệt trảm về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhất thời cảm thấy rùng mình, không còn cách nào khác đành phải vung kiếm lên chống đỡ, xử ra Nhất Kiếm Vạn Ảnh.

Nhất kiếm vừa ra, vạn ảnh bạo phát, kiếm quang như bao trùm khắp không gian, ầm ầm mà đến.

Oành!

Nhất kiếm vạn ảnh va chạm với Ngân long hồ liệt trảm không ngờ lại ầm ầm sụp đổ, toát ra quang mang chói lòa. Sương mù huyết sắc trong phạm vi năm trượng triệt để tiêu tán.

Hoàng Thiên hai tay dường như tê dại, khuôn mặt càng lộ ra vẻ khó tin. Hắn không ngờ đối phương lại có thể mạnh như thế, hóa ra bản thân lâu nay đã quá tự đại rồi.

Nhưng rồi hắn lại cười, chiến ý trong mắt càng đậm, Nguyên đan thì đã sao chứ, một ngày nào đó Hoàng Thiên hắn cũng sẽ đạt tới. Nguyên đan thì sao, chẳng phải một kẻ Ngưng nguyên đại viên mãn như hắn vẫn có thể khiêu chiến đó thôi.

Lòng tin càng thêm vững chắc, Hoàng Thiên phóng đi như bay, đánh về phía Ngô Vân.

- Không biết lượng sức.

Ngô Vân cười lạnh, hướng về phía Hoàng Thiên đang tới mà chém. Một kiếm xử ra, trực tiếp chém ra một đạo kiếm ảnh huyết sắc, sát na mà qua, không gian như có sóng gợn quanh quẩn.

Hoàng Thiên biến sắc, vội vàng thu người, linh kiếm trong tay chắn ngang người hòng chống đỡ một đạo kiếm ảnh này.

Keeng!

Linh kiếm va chạm với kiếm ảnh liền xuất hiện một vết nứt dài, sau đó gãy đoạn làm hai. Hoàng Thiên lui mạnh, nhưng vẫn bị dư ba của kiếm ảnh chém ngang hông, để lại một vệt máu dài đỏ tươi.

Không để ý tới vết thương, Hoàng Thiên vỗ mạnh túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một thanh linh kiếm mới.

Hỏa nguyên lực trong cơ thể hắn như sóng cuộn mà lên, ầm ầm mà đến. Linh kiếm trong tay nhất thời đỏ rực lên, tỏa ra nhiệt độ kinh người, ngay sau đó liền bùng lên hỏa diễm ngũ sắc. Không gian xung quang bị thiêu đốt vang lên tiếng tách tách trông cực kỳ yêu dị.

Nhất Kiếm Vạn Ảnh!

Hoàng Thiên cả cơ thể lăng không, linh kiếm trong tay mạnh mẽ bổ xuống. Kiếm quang ngợp trời, bùng lên hỏa diễm ngũ sắc thiêu đốt tinh không, như ngàn vạn giao long cùng lúc đánh tới.

Ngô Vân lần đầu tiên biến sắc, vội vàng đánh ra thủ ấn, hình thành nên một tầng quang mang phòng hộ hình mai rùa. Đồng thời linh kiếm trong tay ánh lên hồng mang, cả cơ thể như mũi tên mạnh mẽ va chạm với kiếm quang, lao về phía Hoàng Thiên.

Hắn lần trước ăn thiệt thòi trước chiêu này của Hoàng Thiên, hiển nhiên sau đó đã nghiên cứu rất kỹ, tìm ra được nhược điểm và cách đối phó, khiến cho hắn không còn chật vật như lần trước nữa.

Nhưng Hoàng Thiên đâu để cho hắn được như nguyện, chỉ thấy hai nắm đấm của hắn đều sáng rực lên. Nguyên lực như vô hạn ầm ầm truyền tới, hai ống tay áo đều bốc hơi, để lộ ra hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Hắn một quyền mạnh mẽ nện xuống quang mang phòng hộ của Ngô Vân.

Rầm! Rắc!

Dưới một quyền này, quang mang phòng hộ của Ngô Vân không ngờ lại xuất hiện vết nứt, sau đó nhanh chóng lan ra xung quanh. Tuy không vỡ ngay lập tức nhưng hiển nhiên không trụ được lâu, có nguy cơ toái diệt bất cứ lúc nào.

Hoàng Thiên nhanh chóng chớp lấy cơ hội, hai bàn tay nhanh chóng ngưng tụ Hỏa Nguyên lực. Trong chớp mắt đánh ra Hỏa long đệ nhất chưởng. Dưới mười tám tầng điệp gia, chưởng thế trầm hùng, mang theo uy thế kinh người mà đi.

Ầm! ầm!

Choang!

Hỏa diễm toán loạn, quang mang phòng hộ của Ngô Vân trực tiếp toái diệt, từng mảnh quang mang văng đi như thủy tinh, ngay sau đó tiêu tán trong thiên địa. Ngô Vân không còn phòng hộ, bị hỏa diễm tràn vào thiêu đốt, khiến hai bàn tay đều phồng rộp lên. Cũng may hắn kịp lui về phía sau, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng.

Hoàng Thiên tưởng như đắc thủ, không ngờ cũng chật vật lui về phía sau, tay phải ôm lấy vai trái của mình. Trên vai hắn lúc này có một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra.

Hóa ra ngay lúc quang mang phòng hộ sụp đổ, Ngô Vân đã nhanh chóng phóng mạnh linh kiếm của mình về phía Hoàng Thiên. Thế kiếm quá nhanh, khoảng cách lại gần, Hoàng Thiên không kịp né, liền bị linh kiếm chém ngang vai.

Ngô Vân nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, ánh mắt lộ ra lãnh mang, thân thể bỗng nhiên hơi nghiêng phóng ra một bước về phía trước. Tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật, một đạo quang mang lập tức phóng ra từ trong túi, xuất hiện trong tay hắn. Đó là một cặp phong hỏa luân màu xám, thi thoảng lại ánh lên kim quang nhàn nhạt, hiển nhiên là cao giai pháp bảo.

Dưới sự thôi động của Ngô Vân, hai chiếc phong hỏa luân liền bốc lên hỏa diễm, thẳng tới Hoàng Thiên mà đi.

Hoàng Thiên nhìn thấy cặp phong hỏa lân này thì chợt cảm thấy rùng mình. Một cỗ nguy cơ ập tới khiến đáy lòng hắn cảm thấy bất an.

Phong hỏa luân tốc độ cực nhanh, như hai tia chớp phóng tới. Hoàng Thiên cả người lui mạnh, Hỏa nguyên lực tập trung ở hai bàn tay, đảo mạnh một vòng, hình thành nên một tầng thái cực phòng ngự. Thế nhưng thái cực đồ trước thế tới của phong hỏa luân lại yếu ớt như giấy, dễ dàng bị xé rách vô pháp ngăn cản phong hỏa luân.

Hoàng Thiên sắc mặt đại biến, lấy hai chân làm trụ ngả người về vía sau, linh kiếm đồng thời quét lên, làm chệch đường đi của phong hỏa luân. Nhưng không để cho hắn có cơ hội thở dốc. Chỉ thấy phong hỏa luân như có linh tính, liền đảo hướng trở về.

Hoàng Thiên cơ thể còn ngả về phía sau, không còn cách nào khác phải bật mạnh hai chân, cả cơ thể liền vụt lên không, khiến cho phong hỏa luân chém hụt vào không khí.

- Hừ.

Ngô Vân hừ lạnh, lợi dụng Hoàng Thiên đang trên không, hắn cả người như một con báo săn mồi nhảy mạnh lên. Hai tay bắt lấy phong hỏa luân, lại ném tới.

Hoàng Thiên cả cơ thể đang vô định trên không, làm sao tránh đỡ. Miễn cưỡng xoay người, linh kiếm xoay tròn tạo nên kiếm thuẫn, hòng chống đỡ.

Phong hỏa luân va chạm với kiếm thuẫn, tiếng leng keeng vang lên không ngớt. Kiếm thuẫn tuy miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng dường như tốc độ xoay tròn đang ngày càng chậm lại, tùy thời có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ngay lúc này, Hoàng Thiên sắc mặt đại biến, Ngô Vân lợi dụng lúc hắn đang chống đỡ phong hỏa luân đã lách mình ra phía sau, một chưởng vỗ mạnh về phía hắn.

Tiếng răng rắc vang lên, Hoàng Thiên chợt cảm thấy bên hông đau nhói. Quần áo dưới chưởng thế bị chấn cho tan nát, máu tươi chảy ra nhộm đỏ cả một vùng. Cả người hắn bắn đi như lưu tinh, kiếm thuẫn mất đi khống chế liền tan tác.

Một chiếc phong hỏa luân vượt qua kiểm soát phóng tới xoẹt qua chân hắn.

Hoàng Thiên bị thương nặng, hai mắt ánh lên sự điên cuồng, bắt lấy linh kiếm, nguyên lực như sóng lớn ập tới, cả người hắn bao phủ bởi ngũ sắc quang mang.

- Nhất Kiếm Vạn Ảnh.

Hắn điên cuồng gầm lên, kiếm ảnh dưới sự huy động của hắn huyễn hóa ra khắp không gian, như bao phủ bầu trời, hỏa diễm ngũ sắc bập bùng như muốn thiêu đốt vạn vật.

- Ha ha, giãy chết mà thôi.

Ngô Vân cuồng tiếu, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khinh miệt. Phong hỏa luân đã trở về trong tay, đang định tiến tới nhưng hắn chợt kinh hãi mà lui mạnh.

- Vạn.. Kiếm… Quy… Nhất”

Ầm ầm ầm.

Từng tiếng nổ vang trời như sấm rền, vạn kiếm ảnh lấy một tốc độ kinh người nhanh chóng dung hợp. Kiếm quang ngày càng ngưng thực, phát ra quang mang chói lòa, huyết sắc sương mù trong bán kính ba mươi mét triệt để tiêu tán.

Ngô Vân trong lòng như dâng lên kinh đào hãi hãng, một cỗ cảm giác nguy hiểm ập tới khiến hắn lông tóc đều dựng đứng.

Không chỉ mình hắn, mà đám thành viên trong nhóm đang đứng quan sát phía xa cũng kinh sợ không thôi, thậm chí có kẻ còn vô thức lui về phía sau. Tên thanh niên bên cạnh Tiểu My từ đầu tới cuối vốn bình tĩnh, lúc này vẻ mặt liền biến sắc, hiển nhiên rất kinh ngạc trước một chiêu này của Hoàng Thiên.

Vạn kiếm quy nhất như cuồng phong bạo vũ, đi tới đâu không gian như vặn vẹo tới đó.

- A… Bạo vũ ma thiên luân.

Ngô Vân ngày càng kinh hãi, vội vàng xử ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình. Đồng thời kích phát hộ mệnh phù bảo vệ quanh thân.

Hai phiến phong hỏa luân như được kích thích liền trở nên cuồng bạo. Hỏa diễm ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một luồng ma khí tà ác tản ra ngợp trời, như muốn thôn phệ cả không gian.

Hai tuyệt chiêu đối kháng nhau. Một quang mang chói sáng, một cuồng tà hắc ám, hình thành nên hai vùng không gian đối nghịch ầm ầm mà đến.

Nổ vang ngợp trời, phong vân thất sắc, không gian phảng phất như biến mất, chỉ còn một mảng màu hỗn tạp quang mang cùng hắc ám.