Ma Thần Tướng Quân

Quyển 19 - Chương 3: Hoang mạc




Hồng ảnh bị chém rơi xuống đất, lúc này Dương Chính mới nhìn rõ đối phương, đó là một con chim, chuẩn xác là một con quạ ba chân, sau khi rơi xuống đất vẫn trừng mắt hung hăng nhìn Dương Chính.

Nhưng nó rõ ràng đã lâm vào tình thế cung mạnh hết tầm, nhiều chỗ trên người trụi lủi, một chân còn bị thương, đứng còn liêu xiêu muốn ngã.

Dương Chính không biết nó là quái vật gì, bất quá lúc này hắn chỉ muốn bắt nó, không hề khách khí, hai ngọn tử hỏa trong mắt bùng lên, mười ngón tay vươn thành trảo chụp tới, ngón tay mang theo ngọn lửa màu tím, ô nha cảm thụ được uy hiếp mạnh mẽ, giận dữ kêu to, lông vũ toàn thân đều xù lên, giang thẳng hai cánh, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu vàng rực rỡ!

Thiểm điện màu vàng phá tan không khí, Dương Chính cảm thấy không gian cũng nóng lên, hắn không hề kinh hoảng, vung tay trái một vòng, tử hỏa từ bàn tay hắn phóng ra lượn vòng quanh, quấn lấy thiểm điện màu vàng, Dương Chính tay phải chụp lấy cổ ô nha, tinh thần nguyên lực cuồn cuộn bộc phát ra, chớp mắt đã phong tỏa sức lực lưu chuyển trong cơ thể ô nha.

Dương Chính thuận tay hất thiểm điện màu vàng lên, thân hình quay một vòng, thiểm điện bắn thẳng lên trên, ầm một tiếng đánh xuyên qua cả vách núi, Dương Chính theo sau thiểm điện, phóng ra khỏi vách núi, rồi bay về phía bồn địa.

Bay đến bồn địa, Dương Chính nhìn thấy Mật Tuyết Nhi đang đứng đó nhìn lên, còn Tử Tâm đứng bên cạnh nó.

Sau khi Dương Chính hạ xuống, Mật Tuyết Nhi liền ào vào lòng hắn, nhìn thấy ô nha trong tay Dương Chính liền kêu lên:"Oa, con chim màu đỏ đẹp quá!"

Dương Chính đưa ô nha cho Tử Tâm quan sát.

Lúc này, Tiểu Hắc đang nghỉ ngơi ở phía xa gầm lên một tiếng giận dữ, nó hung hăng bay tới, nhìn chằm chằm ào địch nhân trong tay Dương Chính.

Tiểu Hắc ở không trung không ngừng kêu la loạn xạ, nếu không phải có Mật Tuyết Nhi ở đó thì nó đã xông tới cướp lấy ô nha xé nát. Dương Chính dĩ nhiên là không thể để cho Tiểu Hắc giết chết ô nha được, con chim này thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm, nếu bị Tiểu Hắc giết chết thì thật là đáng tiếc. Hắn nói nhỏ bên tai Mật Tuyết Nhi mấy câu, Mật Tuyết Nhi liền quát Tiểu Hắc:"Con rồng ngốc, mau tránh ra, không cho ngươi đụng vào con chim này."

Mật Tuyết Nhi còn hung hăng phóng ra một băng tiễn, Tiểu Hắc hậm hực bay tránh sang một bên nhưng vẫn quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầy hung quang. Ma long bản tính tàn bạo lại hay nhớ thù, con ô nha màu đỏ này khiến nó bị thương, nó sao có thể bỏ qua, bất quá Mật Tuyết Nhi đứng chắn trước mặt, nó đành tạm thời nhẫn nhịn.

Dương Chính đưa ô nha cho Tử Tâm nói:"Ngươi xem đi, con chim này thật cổ quái, có thể hấp thu được năng lượng của mặt trời."

Hắn lại lấy ra mấy cọng lông màu vàng, những cọng lông này đều bị Dương Chính dùng tinh thần nguyên lực phong tỏa, toàn bộ đều có màu vàng óng, so với hoàng kim còn chói sáng hơn.

Dương Chính lấy ra một cọng lông, giải trừ tinh thần nguyên lực trên đó, để nó lơ lửng trên không, ngay lúc tiếp xúc với ánh sáng mắt trời thì kim quang tức thì sáng rực, giống như ngọn lửa bùng lên, năng lượng trên cọng lông tăng lên gấp mấy lần, Dương Chính cứ để cho nó tận tình hấp thu năng lượng, cuối cùng cọng lông gần như biến thành màu tím, bề mặt phù hiện một ngọn lửa trong suốt, không ngừng rực cháy.

Nhiệt độ tán phát ra từ cọng lông đủ để dung hóa cương thiết, so với Địa ngục hỏa diễm không hề thua kém.

Tiểu Hắc ở phía xa nóng nảy gầm rú, hiển nhiên rất chán ghét loại lực lượng này, còn ô nha trong tay Tử Tâm ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, thậm chí giống như hưởng thụ, nếu không phải do tinh thần nguyên lực phong tỏa toàn thân thì có thể nó đã phát sinh biến hóa kinh người.

"Tam túc kim ô!"

"Sao?" Dương Chính hỏi lại.

Tử Tâm ánh mắt lộ vẻ cổ quái:"Tam túc kim ô là loài chim có thể hấp thu được năng lượng mặt trời, thần thoại nói nó là hóa thân của mặt trời, nhưng thật ra nó là một ma thú đỉnh cấp thời viễn cổ, cách đây mấy vạn năm là cừu địch với ma long, bất quá nó biến mất còn sớm hơn cả ma long, trước đây ba vạn năm đã không còn thấy đâu."

Vì nó biến mất quá sớm nên sử liệu không hề ghi chép, nên Dương Chính cũng chưa từng nghe qua hỏa điểu thần kỳ này.

Tử Tâm cũng không nói thêm, đột nhiên thả Tam túc kim ô ra, hơn nữa còn phá bỏ tinh thần cấm chế của Dương Chính trên người nó, ngay sát na dương quang tiếp xúc trực tiếp với Tam túc kim ô thì cả sơn cốc cơ hồ đều ảm đạm, tất cả ánh sáng đều cuồn cuộn đổ về con chim này.

Kim ô lơ lửng trên không tham lam hấp thụ dương quang, lông vũ trên người nó cũng bắt đầu biến hóa giống như những cọng lông Dương Chính lấy được, dần dần chuyển sang màu vàng.

Nhưng rõ ràng là năng lượng nó cần so với một cọng lông thì lớn hơn rất nhiều, cho dù nó toàn thân chìm vào ánh nắng, biến hóa của lông vũ cũng không nhanh lắm, quan trọng hơn nữa chính là Tam túc kim ô đang bị trọng thương, lực lượng từ ánh nắng không ngừng tu bổ cơ thể nó.

Dần dần nó trở thành một con chim màu vàng nhạt, vết thương trên người đã liền miệng, một cái mồng khá dài mọc lên trên đầu, trông khá giống mồng gà, chừng như nó mới vừa biến giai.

Mật Tuyết Nhi ở bên vỗ tay reo:"Con chim đẹp quá!"

Con chim này hấp thu năng lượng thật đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn thì thân thể đã khôi phục, Dương Chính biết rằng đêm qua Tiểu Hắc đã chiếm được tiện nghi lớn, nếu như hai bên tranh đấu vào ban ngày, lúc ánh nắng rực rỡ như bây giờ thì huơu chết về tay ai còn chưa biết được.

Lực lượng khôi phục, ánh mắt của Tam túc kim ô cũng trở thành cao ngạo, nó là ma thú siêu cấp có thể đối địch với ma long, tự nhiên sẽ không nguyện ý khuất phục trong tay con người, nó vỗ cánh muốn thoát khỏi khống chế của Tử Tâm.

Bất quá nó thật là xui xẻo, vì Tử Tâm càng là tồn tại biến thái hơn nó.

Tinh thần nguyên lực giống như một sợi dây trói, cột chặt thân thể của nó, bất kể nó giãy dụa thế nào thì chỉ càng làm cho dây trói chặt thêm, hơn nữa nó càng phẫn nộ chính là nó không thể phóng xuất thái dương chân hỏa trong người ra, lực lượng cuồng bạo của nó bị một nút chặn vô hình thít chặt ngay cổ họng.

Tam túc kim ô điên cuồng gầm rít, dáng vẻ vô cùng hung dữ khiến người ta phải giật mình.

Dương Chính thầm nghĩ, mỗi loại sinh vật đỉnh cấp đều có tính khí nóng nảy, dáng vẻ cuồng nộ của Tam túc kim ô không thua gì Tiểu Hắc.

"Ồn ào!" Tử Tâm nhẹ siết nắm tay, tinh thần ti tức thì quấn chặt lấy kim ô, phong tỏa lực lượng toàn thân của nó, con ma thú hung bạo này gục xuống.

Dương Chính bỏ nó vào trong bao, ma thú trân quý như vậy nếu thả đi thì thật đáng tiếc, tạm thời lưu lại nghiên cứu một thời gian.

Tiểu đội thám hiểm ăn cơm trưa xong thì tiếp tục lên đường, mục tiêu của họ chính là Hôi Tẫn sa mạc.

Sa mạc này được gọi là cấm địa tử vong, Dương Chính đã từng đi qua một lần, đó cũng là lần đầu tiên hắn đi từ Nam đại lục đến Bắc đại lục, nhưng Hôi Tẫn sa mạc vẫn là mê lộ, Dương Chính không hề nghi ngờ rằng năm xưa mình vượt qua được sa mạc phần nhiều là nhờ vận khí. Sa mạc Hôi Tẫn mỗi khi về đêm đều trở thành một thế giới điên cuồng, trong thế giới chỉ có hắc ám đó, Dương Chính mấy lần bị gió lốc khiến cho mất phương hướng, ngay cả hắn cũng không hiểu mình làm cách nào để vượt qua nó.

Lần này đi vào hiểm địa chỉ vì la bàn chỉ dẫn họ phải thám thính sa mạc.

Sa mạc của đại lục đều tập trung lại một chỗ, lấy Hôi Tẫn sa mạc làm trung tâm khuếch tán ra, vì vậy mục tiêu của bọn Dương Chính cũng rất dễ xác định.

Tiểu Hắc men theo lộ tuyến đi tới Hôi Tẫn sa mạc bay suốt một ngày.

Trên đường, Tiểu Hắc đều bay cao hơn tầng mây, thỉnh thoảng mới hạ xuống để quan sát xem có bóng người hay không, Dương Chính không muốn Tiểu Hắc để lộ hành tung, vì vậy hắn cẩn thận vô cùng.

Cứ đi như thế, rừng cây cũng không thấy đâu, thậm chí cả sông ngòi cũng không có, chỉ có hoang mạc nối tiếp nhau.

Trong hoang mạc, tuy khí trời không quá nóng nhưng cát vàng trải ngút tầm mắt, không nhìn thấy bất cứ màu xanh nào, tâm tình con người không khỏi cảm thấy mệt mỏi trầm trọng.

Thỉnh thoảng một hai con sa lang chạy trên mặt hoang mạc.

Gió vừa nổi lên, cát vàng mù trời.

Khí trời như vậy khiến Dương Chính không có tâm tư nào để đi săn bắt, đều sử dụng thịt khô mang theo người làm thức ăn.

Hoang mạc chiếm chừng 1/4 diện tích của Nam đại lục, rộng đến cỡ nào có thể tưởng tượng được.

Ở hoang mạc rộng lớn này, đáng sợ nhất không phải là ngoại địch mà chính là tự nhiên.

Tiểu Hắc phi hành không biết mệt mỏi, thể lực của nó cường hãn vô cùng, chở cả đoàn người mà có thể bay liên tục mấy thời thần không nghỉ.

Phi hành trong vùng trời đất vàng rực vô biên, thế giới biến thành tẻ nhạt khiến người ta cảm thấy thê lương, không chỉ Dương Chính mà Mật Tuyết Nhi cũng trở nên an tĩnh vô cùng, rúc vào trong lòng Dương Chính.

Tiếp tục bay thêm một buổi sáng vẫn không thấy bóng người nào, gương mặt của Dương Chính không hề lộ vẻ gấp rút, tuy hắn vẫn mong chờ tìm thấy di tích nhưng cũng biết con đường phải đi còn rất dài.

Càng vào sâu trong hoang mạc, không khí xung quanh lại chừng như dần dần lạnh đi.

Đột nhiên Tử Tâm dừng lại, Dương Chính đưa mắt nhìn về phía nàng đang nhìn, chỉ thấy cát vàng ngập trời, dày đặc hơn lúc trên đường đi rất nhiều, Tiểu Hắc bay rất cao, dù với mục lực của Dương Chính vẫn không thể nào nhìn rõ bên dưới.

Hắn thấy Tử Tâm mục quang lóe lên, vội vận công vào hai mắt, nhìn xuyên lớp mây.

Tức thì hai mắt hắn tròn xoe.

Qua lớp cát vàng, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc vô cùng, trên hoang mạc vốn rất ít sinh mệnh chợt xuất hiện vô số động vật.

Sa lang, sa hồ, dã thỏ, hôi khôi thử, sa tích, hôi tước, hưởng vĩ xà...

Các loại sinh vật sống trên hoang mạc đều chạy về một hướng, tất cả các loài không hề tấn công lẫn nhau, cho dù bình thường chúng là thiên địch, giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang truy đuổi.

Hàng đàn động vật dày đặc che phủ khắp mặt đất, Dương Chính không biết hoang mạc lại có nhiều sinh vật đến thế.

Bọn chúng giống như châu chấu che phủ khắp đất trời, khiến người ta nhìn thấy mà lòng phát lạnh.