Ma Thiên Ký

Chương 123: Liên thủ




Dịch giả: nhatchimai0000

Biên: hungprods

Sau một khắc, đột nhiên khí tức trên người thanh niên mặt đen tăng vọt, mạch máu trên da phồng lên, tất cả đều lồi hẳn ra trông như những con giun màu xanh. Sau một tiếng nổ trầm thấp, thân hình gã lại càng điên cuồng cao thêm một cái đầu, vô số Linh văn màu đỏ như máu từ trong cơ thể bay vọt ra, trải rộng mỗi một tấc thân hình.

Thanh niên mặt đen cười to một tiếng, sau đó cái côn màu vàng trong tay cũng nhoáng một cái to lên gần nửa. Sau đó hai tay lại dùng sức nắm chặt, không thèm né tránh mà dùng cứng đối cứng với cây đại thụ màu xanh lá trong tay Yêu Viên phía đối diện.

Trong chốc lát, từng tiếng nổ mạnh truyền ra không ngớt từ trong rừng rậm.

Liễu Minh chỉ nghe vài tiếng, liền cảm thấy bên tai dường như đang có sấm sét vang dội, trong tai mơ hồ có chút đau nhức.

Hắn biến sắc, một tay nhanh chóng bấm quyết, sau khi Pháp lực trong cơ thể truyền tới hai tai mới cảm thấy dễ chịu hơn một tí, nhưng trong lòng vẫn không khỏi rất hoảng sợ.

Từ khi hắn tu luyện Minh Cốt Quyết, cũng tự nhận là khí lực hơn xa đệ tử bình thường, nhưng nếu so sánh với màn chiến đấu của thanh niên mặt đen và con Yêu Viên lông xám trước mắt kia thì chẳng khác gì là tiểu vu kiến đại vu (*). Hắn mà dùng cứng đối cứng như thế thì e rằng chỉ được mấy hiệp, bản thân cũng sẽ bị chấn cho hộc máu mà thối lui.

(*) Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.

Tuy nhiên sau một thoáng giật mình, hắn cũng phát hiện ra sở dĩ khí lực thanh niên mặt đen thoáng một cái đã trở nên kinh người như vậy dường như là vận dụng một bàng môn bí thuật kích phát tiềm lực nào đó. Hơn nữa hiệu quả còn mạnh mẽ vượt xa sự hiểu biết của hắn về bí kỹ phàm nhân, không biết là sau khi kích phát có tai họa ngầm nào vô cùng lợi hại hay không.

Lúc này, ở bìa rừng xa xa cũng thấp thoáng ba bốn bóng người, hiển nhiên những tên kia do ở quá gần chỗ chiến đấu mà bị tiếng nổ mạnh ảnh hưởng, nhao nhao ẩn giấu thân hình.

Tuy nhiên bởi vì khoảng cách tương đối xa, nên Liễu Minh cũng chỉ có thể chứng kiến đại khái mấy bóng người đang không ngừng chớp động mà thôi, căn bản không thấy rõ bộ mặt thật sự của những người này.

Đương nhiên nếu tiến tới gần hơn, chắc chắn có thể thấy rõ một chút. Nhưng nếu làm như vậy thì hậu quả là tám chín phần mười là sẽ bại lộ dấu vết của mình.

Ở nơi này, trong tình huống chưa biết là bạn hay là địch mà làm thế thì thật sự là cực kỳ nguy hiểm.

Liễu Minh cau mày, nhưng sau một khắc dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, một tay khẽ động, lấy ra một viên châu màu trắng óng ánh từ trong tay áo, sau đó đánh mấy đạo pháp quyết lên trên.

Sau một khắc, viên châu thả ra hào quang trắng mịt mờ, đồng thời bên trong xuất hiện một điểm đen bằng hạt gạo.

Vậy mà thật sự có đệ tử Man Quỷ Tông đang ở bên kia!

Liễu Minh đánh giá vị trí đại khái của điểm đen trong viên châu một chút, sau đó lại nhìn về phía rừng rậm một cái, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.

Mà đúng lúc này, màn kịch chiến xa xa trong rừng rậm cuối cùng đã tới thời điểm cuối cùng.

Thanh niên mặt đen thi triển bí thuật độc môn, làm cho năng lực nhục thể của bản thân bỗng nhiên tăng lên gấp bội, sau khi hét to một tiếng, cái côn lớn màu vàng trong tay rút cuộc cũng nhoáng lên đánh nát cây đại thụ màu xanh. Tiếp đó thuận thế hung hăng đập xuống đầu vai của con Yêu Viên.

Yêu Viên lông xám rú lên một tiếng thê lương, một bên cánh tay vô lực buông thõng xuống, rõ ràng đã bị cái côn lớn thoáng một phát phá nát đầu vai. Cặp mắt của nó vốn dĩ chằng chịt những tơ máu rút cuộc cũng lộ ra vẻ e sợ. Lúc này không đợi thanh niên mặt đen tấn công tới, nó lập tức xoay người lại, nhảy mấy cái về phía sau, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.

Thanh niên mặt đen hừ lạnh một tiếng, đang định cầm cái côn lớn đuổi theo, nhưng bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã loạng choạng ngã sấp xuống mặt đất.

Xem ra trận ác đấu vừa rồi đã làm cho thể lực của gã tiêu hao không còn mấy.

Bộ huyết giáp trên người thanh niên mặt đen và vô số Linh văn màu đỏ máu bên ngoài thân nhanh chóng rút đi, cái côn lớn màu vàng trong tay sau khi run lên mấy cái cũng biến trở lại cây côn nhỏ lúc trước.

Cùng lúc đó, khi con Yêu Viên kia vừa mới chạy trốn được một đoạn, bỗng nhiên dưới mặt đất xung quanh vang lên một tiếng trầm đục, vô số bùn đất bay tán loạn, một con Cốt Quỷ đầu trâu thân người cực lớn được bao phủ trong một tầng khí đen chui từ dưới đất lên. Sau khi nó gầm nhẹ một tiếng, đã làm cho Yêu Viên lông xám ngã nhào xuống mặt đất.

Trong chốc lát, hai con quái vật khổng lồ không lớn hơn nhau là mấy liền lao vào cắn xé đập nện lẫn nhau.

Sau một cây đại thụ gần chỗ thanh niên mặt đen, một bóng người nhoáng lên, một gã thanh niên mặc áo bào xám đeo mặt nạ màu bạc lặng lẽ đi ra, thản nhiên hỏi một câu:

"Thế nào, lúc này ngươi còn có thể động nữa sao?"

"Hắc hắc, yên tâm, chỉ là ta có chút thoát lực mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ không sao cả. Tuy nhiên nếu như đã có ngươi ở đây rồi, những gia hỏa muốn đục nước béo cò kia có lẽ không dám có ý tưởng gì với ta." Thanh niên mặt đen cười hắc hắc nói.

"Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào? Rõ ràng Cửu Khiếu Tông am hiểu nhất chính là cơ quan Khôi Lỗi thuật, ngươi lại thân là Đại sư huynh đời này của Cửu Khiếu Tông, vậy mà lại đi học một ít thuật cận chiến Luyện Thể. Tuy nhiên với một thân man lực của ngươi bây giờ, nếu đụng phải tên Huyết Hà Điện kia, chỉ sợ cũng vẫn phải rất đau đầu a." Thanh niên áo bào xám đúng là Dương Càn, nghe vậy liền tức giận nói.

"Lần đó Thuật Luyện Thể của ta còn chưa đại thành, lúc này nếu còn có thể đụng phải con rắn độc kia, không thể không thỉnh giáo bí thuật Huyết Đao của hắn đã tu luyện tới cảnh giới nào rồi." Thanh niên mặt đen cười lạnh một tiếng rồi trả lời.

"Được rồi, ta không hứng thú với những chuyện tranh cường háo thắng, cứ nhanh chóng giải quyết gọn vài con Yêu trên núi, để có thể vơ vét thêm chút ít bảo vật mới là chuyện chính." Dương Càn hừ một tiếng trả lời.

"Nói thật nếu muốn giải quyết vài con Yêu Viên trên núi mà chỉ dựa vào hai người chúng ta thì đúng là có chút quá sức. Chỉ mới lừa một con xuống đã mất ba bốn ngày, nếu mấy con kia mà vẫn dùng biện pháp này để ứng phó thì chắc chắn không còn đủ thời gian. Chớ quên, chúng ta cũng phải mất chút thời gian mới trở lại lối vào đấy." Lúc này thần sắc thanh niên mặt đen đã có vài phần ngưng trọng rồi.

"Nếu như hai người chúng ta không đủ, vậy thì tìm thêm đi. Ta không nhìn lầm thì vừa rồi trốn ở gần đây quan sát có một người cũng là đệ tử Cửu Khiếu Tông các ngươi đấy. Còn một người khác nữa thì..." Dương Càn vừa nói, một tay bỗng nhiên nâng một tinh cầu màu trắng lên, hờ hững nhìn lướt qua.

Chỉ thấy sau khi hào quang màu trắng trên tinh cầu chớp động mấy cái, phía trên bất ngờ cũng có một chấm đen nhỏ.

Lúc này, hai con quái vật khổng lồ đang tranh đấu phía xa xa, con vượn lông xám đã bị thương ở vai nên một cánh tay cơ bản không thể nào sử dụng được, rõ ràng đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Lúc này nó đã bị Cốt Quỷ cực lớn ép chặt xuống mặt đất, cũng bị một nửa sừng trâu sắc bén găm gần nửa vào lồng ngực, một dòng máu đỏ tươi rất lớn tuôn ra.

Mặc dù Yêu Viên tru lên thê lương, dùng một cánh tay kia dốc sức liều mạng đập nện lên thân hình Cốt Quỷ, nhưng cơ bản không cách nào cựa quậy được mảy may, hơn nữa khí lực lại càng ngày càng yếu.

Sau khi Cốt Quỷ gầm nhẹ một tiếng, cái đầu đột nhiên đâm mạnh xuống. Lập tức hai cái sừng trâu như hai lưỡi dao khổng lồ mổ phanh lồng ngực Yêu Viên ra, một ít nội tạng xanh xanh đỏ đỏ rơi hết ra ngoài.

Cự Viên lại dốc sức liều mạng rú lên một tiếng, rút cuộc cổ ngoẹo sang một bên tắt thở.

Liễu Minh đang đứng trên cây đại thụ nhìn thấy kết quả này thì lắc đầu, định rời đi luôn.

Ngọn núi này đã có nhân vật lợi hại như vậy, hắn đương nhiên muốn đổi sang một ngọn núi khác.

Nhưng đúng lúc này, Dương Càn ở trong rừng rậm, đột nhiên quay đầu nhìn sang một phía, đưa tay khoát một cái.

Liễu Minh thấy vậy hơi ngẩn ra, đang suy nghĩ xem có đúng là đối phương mời mình thật không thì trong tai đã vang lên tiếng truyền âm hờ hững của Dương Càn:

"Mặc kệ sư đệ ngươi là người phương nào, hiện giờ cũng không cần trốn trốn tránh tránh nữa, cứ trực tiếp ra đây đi. Ta và Vân huynh có chuyện cần thương lượng với các ngươi."

"Các ngươi?"

Liễu Minh là người thông minh bực nào. Khi nghe xong lời này, hắn lập tức đã có phản ứng, không khỏi kinh ngạc nhìn về hướng xa xa.

Chỉ thấy trong rừng rậm bên kia, thanh niên mặt đen cũng không biết dùng loại thủ đoạn nào để liên hệ, vậy mà lại có một người từ trên một cây đại thụ gần đó bước ra, cũng là một thiếu niên áo lam mặc trang phục Cửu Khiếu Tông, chỉ có điều là mặt mũi y cực kỳ lạnh lùng.

"Là hắn!"

Liễu Minh vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt thiếu niên đã có chút bất ngờ thốt lên.

Tên thiếu niên mới xuất hiện, đúng là đệ tử thiên tài Cửu Khiếu Tông ‘Kim Vũ’ mà đã từng bị hắn đánh bại một lần.

"Hừ, ngươi còn do dự cái gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn Dương mỗ tự mình mời ngươi xuống hay sao! Nếu như ta đã gọi ngươi, đương nhiên là có chỗ tốt cho các ngươi đấy." Ngay lúc trong lòng Liễu Minh có chút do dự, trong tai lại truyền đến giọng nói có chút không kiên nhẫn của Dương Càn.

Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, nhưng chỉ suy nghĩ chốc lát, thân hình đã tung lên, trực tiếp nhảy xuống khỏi cây đại thụ đi tới.

Không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện trong rừng rậm, đứng trước mặt ba người đám Dương Càn.

"Là ngươi, Bạch Thông Thiên!"

Kim Vũ vừa nhìn rõ khuôn mặt Liễu Minh, hai tay nắm chặt lại, quát một tiếng chói tai.

"Kim sư đệ, cho dù chúng ta có quen biết trước, nhưng hiện giờ gặp nhau cũng không cần kích động như vậy a." Liễu Minh lại giống như cười mà không phải cười trả lời một câu.

"Ngươi nói nhăng cuội gì đó. Trước đó tuy Kim mỗ đã thất bại dưới tay ngươi, nhưng đó là do ta khinh thường, cũng không phải thực lực không đủ. Hiện tại nếu như đã gặp nhau, ta và ngươi vừa vặn tái đấu một cuộc." Kim Vũ nghe vậy giận dữ, không khách khí nói.

"Thì ra ngươi chính là Bạch Thông Thiên mà Kim sư đệ thường xuyên nhắc tới, trách không được tiểu sư đệ chúng ta phản ứng mạnh như vậy. Tuy nhiên Kim sư đệ, lần này ta và Dương huynh gọi các ngươi tới đây không phải là để hai ngươi tranh đấu với nhau, mà là thật sự có đại sự cần thương lượng." Thanh niên mặt đen nghe vậy liền nhìn về phía Liễu Minh, gương mặt vốn có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại trầm mặt xuống, quay sang nói với Kim Vũ.

"Vâng, Vân sư huynh. Chuyện kia cứ để xong xuôi chuyên nơi đây, ta sẽ tìm tiểu tử họ Bạch này tính sổ." Dường như Kim Vũ hết sức kính sợ thanh niên mặt đen, lúc này không dám cãi lời mà miễn cưỡng chấp thuận, nhưng vẫn hung hăng nhìn Liễu Minh vài lần.

"Vậy ngươi cứ tự nhiên thôi!" Trên mặt Liễu Minh thu lại vẻ cười cợt, thản nhiên trả lời một câu.

Dương Càn khoanh tay đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không có ý ngắt lời.

"Không biết hai vị sư huynh gọi chúng ta tới đây, rút cuộc là có đại sự gì cần thương lượng?" Liễu Minh quay đầu sang phía Dương Càn hỏi một câu.

"Các ngươi có muốn tài nguyên bảo vật bên trên ngọn núi này hay không?" Ánh mắt Dương Càn hơi lóe lên rồi hỏi.

"Ý của Dương sư huynh là..." Thần sắc Liễu Minh hơi đổi mà hỏi.

"Nếu các ngươi giúp chúng ta diệt trừ vài con Yêu Viên còn lại trên núi, khi xong việc hai người các ngươi cũng có thể cùng chúng ta lên núi tìm tòi các loại Linh vật. Một ngọn núi cao lớn như thế, kể cả là bốn người chúng ta thì có lẽ cũng đều có thể thắng lợi trở về." Thanh niên mặt đen mỉm cười tiếp lời.