Ma Thiên Ký

Chương 153: Chân Sát Khí




Dịch giả: huyprohtbk

Biên: hungprods

Liễu Minh tiến lên thi lễ, sau đó liền cung kính đứng ở một bên.

"Tốt lắm, ngươi tới sớm hơn so với dự tính của ta. Lần này ta gọi ngươi, ngoại trừ muốn nhắc nhở một chút về chuyện Lưu Ảnh Bích, còn muốn đàm luận qua về chuyện tiến giai Linh Sư. Mấy người chúng ta đều nhận ra, chắc rằng ngươi đã đạt được một ít chỗ tốt khác bên trong bí cảnh, tu vi tăng lên không ít so với lúc mới tiến vào bí cảnh, vì vậy nên vẫn không có cách nào không chế tự nhiên những chấn động Pháp lực tỏa ra ngoài." Chung sư cô nhẹ nhàng nói.

"Sư tôn minh giám, đệ tử đích xác đã từng phục dụng qua một ít Linh quả bên trong bí cảnh, Pháp lực đã tăng lên đến cảnh giới Đại viên mãn. Chẳng qua một khi những Linh quả này bị hái xuống, sau một thời gian sẽ mất hết công dụng, cho nên đệ tử không thể nào mang chúng ra khỏi bí cảnh được." Liễu Minh vội vàng trả lời.

"Ngươi không cần phải giải thích chuyện này! Ngươi có thể đạt được chỗ tốt nào ở trong bí cảnh thì đều là cơ duyên của ngươi, tông môn và những bậc trưởng bối như chúng ta cũng sẽ không truy hỏi tận gốc những điều này đâu. Đây cũng là một loại quy định ngầm của tất cả tông môn. Dù sao các ngươi tham gia thí luyện sinh tử, vốn dĩ luôn có xác suất mất mạng rất cao. Tuy nhiên với tình hình của ngươi bây giờ, tốt nhất là nên đợi thêm một thời gian nữa, khi nào Pháp lực hoàn toàn ổn định lại, mới thử trùng kích cảnh giới Linh Sư thì tốt hơn." Chung sư cô khoát tay nói.

"Đa tạ sư tôn chỉ điểm, đệ tử đã biết phải làm thế nào." Trong lòng Liễu Minh hơi buông lỏng xuống, miệng cung kính nói.

"Tốt rồi, chuyện trùng kích Linh Sư, lát nữa ta sẽ lại nói với ngươi, trước tiên nói qua cho ngươi một chút về chuyện tìm hiểu Lưu Ảnh Bích. Trước đây ngươi đã từng nghe nói qua bảo vật này chưa?" Chung sư cô điềm tĩnh hỏi một câu.

"Bẩm báo sư tôn, đây thực sự là lần đầu tiên đệ tử nghe nói trong tông còn có bảo vật ấy!" Liễu Minh mở to hai mắt trả lời.

"Ừm, đây cũng là điều rất bình thường. Trong bổn tông, ngoại trừ những trưởng bối chúng ta biết rõ về Lưu Ảnh Bích, cũng chỉ có không quá mười đệ tử biết rõ chuyện này, hơn nửa trước đó mỗi người đều phải hạ lời thề không được nói ra ngoài. Sau khi vi sư giảng giải rõ cho ngươi về Lưu Ảnh Bích, ngươi cũng không được nói việc này cho bất kỳ ai, nếu không đương nhiên sẽ bị tông môn sẽ trừng trị nghiêm khắc." Chung sư cô nghiêm mặt nói.

"Đệ tử đã rõ!" Liễu Minh nghe vậy, trong lòng rùng mình trả lời.

"Tốt, trước hết vi sư nói với ngươi về lai lịch của Lưu Ảnh Bích. Vật ấy trước kia vốn là một loại đá kỳ lạ không biết tên nằm sâu dưới đáy biển bị người của Hải tộc vớt lên, sau nhiều biến cố mới đến tay Lục Âm tổ sư gia. Nghe nói Tổ sư gia đã từng vì vật ấy mà bế quan mấy năm trời, cuối cùng mới hiểu rõ lai lịch và công dụng của nó. Đồng thời lúc đó sư tổ cũng đặc biệt tìm một vị Trận Pháp đại sư nổi tiếng khắp đại lục Vân Xuyên khi đó, khắc lên khối đá một cấm chế cực kỳ huyền diệu, sau đó liền khảm nó lên vách tường mật thất tu luyện, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bất kỳ ai. Đến mấy trăm năm sau, khi đại nạn của Lục Âm tổ sư buông xuống, mới triệu tập tất cả môn hạ đệ tử tới trước mặt, sau đó mới nói rõ lai lịch của lão nhân gia người và công dụng chân chính của khối Lưu Ảnh Bích kia." Chung sư cô nói đến đây hơi ngừng lại một chút.

"Lai lịch của Tổ sư gia và công dụng của khối Lưu Ảnh Bích?" Liễu Minh lộ ra vài phần nghi hoặc hỏi lại.

"Đúng vậy, theo lời nói của Tổ sư gia, lão nhân gia người vốn là đệ tử của một đại tông ở đại lục khác, vì có chút nguyên nhân đặc thù mà lưu lạc đến đại lục Vân Xuyên, cũng không thể nào trở lại được tông môn nữa, đành phải ở chỗ này khai tông lập phái, lúc này mới có Man quỷ Tông chúng ta. Bởi vì Tổ sư gia bị giới hạn trong lời thề của sư môn, nên không thể truyền thụ sở học chân chính cho môn hạ đệ tử, mà chỉ truyền lại một ít công pháp bàng môn tiểu đạo mà người đã đoạt được mà thôi. Nhưng khi đại nạn của Tổ sư gia thực sự đã đến, lão nhân gia cũng không cam lòng để một thân sở học cứ như vậy mà bị mai một, thật may lúc đó khối Lưu Ảnh Bích đã giải quyết được vấn đề của người. Lão nhân gia người lợi dụng Lưu Ảnh Bích và cấm chế đặc biệt mà lưu lại một ít bí thuật công pháp truyền thừa ở phía trên. Sau này nếu có đệ tử nào có duyên, liền có thể tự động tìm hiểu được một ít từ trên Lưu Ảnh Bích này. Như vậy, Tổ sư gia cũng không tính là bội ước lời thề năm đó. Hiện tại ngươi đã biết rõ giá trị của khối Lưu Ảnh Bích đó a!" Chung sư cô ngưng trọng nói.

"Thì ra Tổ sư gia là người của một đại lục khác! Tuy nhiên trước kia chắc sư tôn cũng đã tìm hiểu qua khối Lưu Ảnh Bích này rồi, không biết có phát hiện được điều gì hay không?" Một hồi lâu sau, Liễu Minh mới giật mình thốt lên hỏi.

"Dựa theo quy định của tông môn, Lưu Ảnh Bích chỉ có thể do người có tu vi cao nhất trong tông khống chế, hơn nữa dựa theo quy định mà Tổ sư gia lưu lại năm đó, trừ phi đệ tử trở thành Linh Sư hoặc vì tông môn lập nhiều đại công, nếu không đều không có quyền tìm hiểu vách tường này. Bởi vì bản thân khối Lưu Ảnh Bích này cũng là một thứ tiêu hao, mỗi một lần kích phát quan sát đều tiêu hao năng lượng trong đó, khi tất cả năng lượng biến mất thì thứ này cũng không còn trên thế gian. Mà trải qua nhiều năm như vậy, năng lượng bên trong vách tường này chắc chắn đã không còn nhiều lắm. Về phần lúc nào nó sẽ tan vỡ, chuyện này cũng chỉ có trời mới biết, thậm chí nói không chừng hai người ngươi và Dương Càn vừa quan sát xong, sau một khắc khối Lưu Ảnh Bích liền tan vỡ cũng có nhiều khả năng xảy ra đấy. Năm đó khi vi sư tiến giai trở thành Linh Sư, đúng là cũng được một đêm quan sát vách tường đó, nhưng ngoại trừ thấy được một ít bóng dáng mơ hồ hiện lên ở phía trên, lại không có chút nào nhận được công pháp gì, sáng sớm ngày hôm sau chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn mà thôi. Mà năm đó sau khi Chu sư bá của ngươi quan sát, kết quả cũng không khác là mấy. Trái lại năm đó sau khi Khuê sư bá của ngươi quan sát vách tường, đã từng có chút lĩnh ngộ từ đó, cũng giải quyết xong một vấn đề nan giải lớn của mình trên con đường tu luyện. Về phần những người khác của bổn tông, cơ bản đều có kết quả giống nhau. Phần lớn mọi người đều như vi sư, chỉ có thể chứng kiến một ít bóng dáng mờ ảo trên vách tường, một phần nhỏ lại có thể thấy được một số ít chữ viết, nhờ đó mà giải quyết được chút vấn đề trên việc tu luyện hoặc công pháp của bản thân. Từ khi Lưu Ảnh Bích truyền xuống đến nay, thực sự đã từng có người lĩnh ngộ trọn bộ công pháp từ đó, nhưng cũng chỉ có không quá ba bốn người mà thôi, tất cả khẩu quyết bí thuật mà bọn họ đoạt đều được xếp vào bí thuật cao cấp nhất của bổn tông. Mỗi đời cũng chỉ có mấy người được học tập một môn, thậm chí ngay cả cái gọi là ba đại bí thuật trấn tông của bổn tông cũng không cách nào có thể so sánh được với mấy môn công pháp đó. Cho nên đến lúc đó, ngươi quan sát được gì trên Lưu Ảnh Bích thì cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên tạo hóa của mình mà thôi." Chung sư cô thận trọng nói một hơi với Liễu Minh.

Liễu Minh nghe vậy đương nhiên có chút kinh sợ, nhưng sau một lát suy nghĩ, lại không nhịn được hỏi:

"Đã có nhiều tiền bối xem qua Lưu Ảnh Bích như vậy, hơn nữa cũng có người từ đó tìm được công pháp, ít ra phải đúc kết được chút quy luật nào đó chứ.”

"Đây cũng chính là chuyện mà bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết. Trải qua nhiều lần quan sát như vậy, quy luật hay là phương pháp thì chưa có, nhưng đích xác có một chút phương pháp được công nhận khi quan sát Lưu Ảnh Bích. Ngươi hãy nhớ cho kĩ những phương pháp này. Thứ nhất, trước khi quan sát Lưu Ảnh Bích, tốt nhất nên giữ thân thể và tinh thần ở trạng thái đỉnh phong, nếu như thành tâm một chút, thậm chí có thể đắm chìm trong việc quan sát hai ba ngày. Thứ hai..." Chung sư cô nghiêm mặt giảng giải cho Liễu Minh một vài phương pháp rất có tác dụng khi quan sát Lưu Ảnh Bích.

"... Cuối cùng, nếu như ngươi thực sự có thể đạt được khẩu quyết công pháp gì đó từ trên Lưu Ảnh Bích, trước khi bản thân chưa tu luyện thành công thì không cần để cho những người khác trong tông môn biết rõ." Chung đạo cô cuối cùng hơi ngừng lại một chút, sau đó nói một câu khiến cho Liễu Minh hơi ngẩn ra.

"Điều này là vì sao?" Hắn kinh ngạc hỏi lại một câu.

"Bởi vì trước kia cũng nhiều lần phát sinh qua chuyện có người sau khi quan sát Lưu Ảnh Bích thì tẩu hỏa nhập ma, nên chỉ quan sát được một chút ít công pháp bên ngoài mà không thể nào tu luyện được. Cho nên ngươi nếu lĩnh ngộ được điều gì trên Lưu Ảnh Bích, cũng không có ai lập tức hỏi ngươi đâu. Đến tận khi ngươi có thể chứng minh được giá trị của nó, cũng nên nguyện ý chủ động giao cho tông môn. Đương nhiên với cái giá là trao đổi, chính ngươi cũng có thể học một môn công pháp bí thuật khác từ trên Lưu Ảnh Bích từ tông môn." Chung sư cô giải thích.

"Thì ra là thế, đa tạ sư tôn chỉ điểm." Liễu Minh nghe xong, lúc này mới có chút giật mình.

"Tốt rồi, chuyện về Lưu Ảnh Bích nói đến đây là đủ rồi. Hiện tại vi sư nên cùng ngươi nói về chuyện trùng kích cảnh giới Linh Sư. Không biết ngươi đã biết rõ được bao nhiêu đối với vấn đề ‘Chân Nguyên hoá lỏng’ và ‘Ngưng Dịch thành Cương’ rồi?" Chung sư cô gật gật đầu, sau đó liền chuyển chủ đề hỏi.

"Về vấn đề Chân Nguyên hoá lỏng, đệ tử đã từng đọc một ít thông tin liên quan trên điển tịch, hình như chỉ khi hoàn toàn chuyển hóa Chân Nguyên ở trạng thái khí trong Linh Hải thành trạng thái lỏng, giới hạn dung nạp Pháp lực tăng vọt lên mười mấy lần trở lên mới có thể trở thành Linh Sư. Về phần ngưng Sát thành Cương, thì là một phương pháp để hóa lỏng Chân Nguyên. Chỉ khi dung nhập Chân Sát Khí vào trong Chân Nguyên của mình, mới có thể chuyển hóa Chân Nguyên từ trạng thái khí sang trạng thái lỏng, từ đó tự động sinh ra Cương Khí. Mà Cương Khí cũng là dấu hiệu rõ ràng nhất của tu luyện giả đã đạt tới cảnh giới Ngưng Dịch Kỳ." Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền đại khái nói ra những gì mình biết.

"Ừm, những gì ngươi nói tuy không nhiều lắm, nhưng cực kỳ sâu sắc, có thể thấy được trước đó cũng tốn không ít công sức để tìm hiểu. Nhưng ngươi đã biết Chân Sát Khí là gì chưa, hơn nữa có thể chia làm mấy loại không?" Chung sư cô nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười nói.

"Điều này... đúng là đệ tử cũng không rõ lắm." Liễu Minh chần chừ một chút, sau đó liền trung thực trả lời.

"Chân Sát Khí, kỳ thật nên gọi là Địa Sát Khí mới đúng. Vón dĩ nó chính là một loại Sát Khí đặc biệt sinh ra trong lòng đất, có nhiều loại công hiệu đặc thù không thể tưởng tượng nổi, còn có thể chia làm trăm nghìn chủng loại khác nhau, mà dung nhập Chân Nguyên để áp súc Pháp lực chỉ là hiệu quả thông dụng nhất của tất cả Chân Sát Khí mà thôi. Cho nên ngươi dung nhập Chân Sát Khí khác nhau, Cương Khí cô đọng ra cuối cùng cũng sẽ không hề giống nhau, cũng sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Có loại Cương Khí sau khi cô đọng ra lại có hiệu quả nâng cao lực phòng ngự, có loại Cương Khí lại có hiệu quả ăn mòn, còn có loại Cương Khí lại có tác dụng cực lớn đối với sự tăng trưởng của pháp thuật, thậm chí theo ta được biết có một loại Cương khí nghịch thiên, có thể chậm chạp tự động chiết xuất Pháp lực, thật sự có hiệu quả không thể tưởng tượng nổi đối với việc tu luyện." Chung sư cô cực kỳ ngưng trọng diễn giải.

Liễu Minh đương nhiên nghe đến mức trợn mắt hốc mồm.

"Mặc dù chủng loại của Chân Sát Khí rất nhiều, nhưng thực tế địa phương trên thế gian có thể tìm được Chân Sát Khí đã ít lại càng thêm ít, hơn nữa một khi tiêu hao hết, ít nhất phải một nghìn năm sau mới sản sinh ra Chân Sát Khí mới. Mà một vài loại Chân Sát Khí sau khi cô đọng biến thành Cương Khí có hiệu quả cường đại, dĩ nhiên lại càng thêm quý hiếm. Mà địa phương có thể sinh ra Chân Sát Khí, bình thường được gọi là Sát Khanh. Sơn môn mà tông môn chúng ta lựa chọn sử dụng, kỳ thật hơn phân nửa đều được xây bên trên chút ít Sát Khanh, lúc này mới có thể cam đoan sự hưng thịnh lâu dài của tông môn." Chung sư cô lại giải thích như vậy.