Ma Thuật Bị Cấm

Chương 28




Nơi họ đến là một góc thuộc khu dân cư trên gò đất cao. Khu đất trống trải, vài chiếc ô tô đang đỗ ở đây. Một trong số đó là chiếc van màu trắng. Sau khi xác nhận biển số, họ chắc chắn đó là xe của Koshiba Shingo. Nhìn qua cửa kính sẽ thấy một thiết bị có những phiến kim loại dài.

Kusanagi đứng bên hông xe, phóng mắt nhìn ra xa. Góc chéo phía dưới chính là Sunny Grand. Có thể nhìn thẳng tắp đến tận ụ ném bóng. Khoảng cách ước chừng năm trăm mét.

"Quả là vị trí tuyệt hảo," anh bất giác nói khẽ.

"Một chỗ quá nguy hiểm. Chúng ta mà yên tâm rút lui sau khi lễ động thổ kết thúc để rồi sau đó ông ta bị ám sát tại nghi thức ném bóng, thì phải cỡ trưởng phòng hình sự bay đầu, chứ không là chẳng xong đâu." Mamiya bước đến bên cạnh anh, phả đầy khói thuốc.

"Vấn đề là Koshiba Shingo. Cậu ta trốn đâu rồi nhỉ?"

"Nếu chịu từ bỏ ý định phạm tội thì mọi chuyện đon giản rồi. Dù sao thì, chừng nào chúng ta còn ở đây, thằng nhóc sẽ không thể lại gần railgun."

Mamiya dụi điếu thuốc trên mặt đất rồi nhặt đầu lọc lên bằng đầu ngón tay. Kusanagi vừa lấy ra từ túi áo chiếc gạt tàn di động thì thấy một chiếc ô tô tiến lại gần. Utsumi Kaoru ngồi ở ghế lái.

Chiếc xe dừng lại, Utsumi Kaoru và Yukawa bước xuống.

"Tiên sinh, xin lỗi vì đã phiền anh mất công đến đây giữa lúc bận rộn." Mamiya chạy tới, cất lời chào.

Yukawa gật đầu, nhìn sang Kusanagi. Ánh mắt họ giao nhau.

"Cái ô tô đó à?" Yukawa hỏi.

"Ờ," Kusanagi đáp rồi mở cánh cửa trượt. Cửa vốn bị khóa nhưng cảnh sát vừa mở được nó.

Yukawa xỏ găng tay mà Kusanagi đưa cho rồi lại gần chiếc ô tô. Khuôn mặt nghiêng của anh không lộ vẻ gì bất thường khi nhìn thiết bị bên trong xe.

"Thế nào?" Kusanagi hỏi. "Không nhầm chứ?"

"Đúng là railgun," Yukawa nói. "Đúng là railgun mà Shingo làm ra từ thời học cấp ba dưới sự hướng dẫn của tôi. Tôi nhớ là có thấy tụ điện, máy biến áp và bộ điều chỉnh điện áp ra. Vẫn y như lúc đó."

"Tốt rồi!" Mamiya bật ra một tiếng nghe thật vững tâm và lấy điện thoại ra. Chắc ông định báo cáo lên cấp trên.

Kusanagi chỉ tay về sân bóng chày.

"Có thể ngắm bắn từ đây không?"

Yukawa nhìn về sân bóng bằng ánh mắt hờ hững.

"Nếu muốn thì chắc là có thể."

"Nhưng như thế này thì đâu có làm được. Dân ngoại đạo mù dở vật lý như tôi cũng nhận ra là thiết bị chưa được cài đặt. Koshiba định làm thế nào đây?"

"Chẳng biết nữa," Yukawa lấy từ ba lô chiếc ống nhòm rồi bắt đầu quan sát quang cảnh phía xa. Anh nhìn sang hướng khác với sân bóng chày, ý chừng mình hoàn toàn chẳng quan tâm đến vụ án.

"Cậu đang nhìn gì thế?"

"Không có gì," Yukawa rời mắt khỏi ống nhòm. "Nếu vai trò của tôi đã xong thì tôi về được rồi chứ? Tôi thật không muốn nhìn cảnh Koshiba bị bắt."

"Ừ, thế cũng được..."

"Có thể đưa tôi ra nhà ga không? Sau đó tôi sẽ về một mình."

Thấy Yukawa hỏi mình, Utsumi Kaoru liền đưa mắt nhìn Kusanagi ngầm xin ý kiến.

"Đưa cậu ấy đi."

"Vâng," Utsumi Kaoru đáp rồi rảo bước về phía ô tô. Yukawa theo sau.

"Yukawa, xin lỗi cậu nhé." Kusanagi gọi với từ phía sau lưng anh. "Nhưng nhờ thế mà Koshiba Shingo không trở thành kẻ sát nhân. Kết thúc như vậy là tốt rồi đúng không?"

Yukawa quay đầu lại. Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt anh. Tuy miệng mỉm cười nhưng trong đôi mắt anh lại ánh lên vẻ buồn bã.

"Tôi là người hiểu rõ cậu ấy nhất," anh nói rồi bước lên xe.

Thế là sao? Rốt cuộc... Kusanagi còn đang lẩm bẩm trong khi nhìn chiếc xe rới khỏi đó thì Mamiya lại gần.

"Vừa có chỉ thị, yêu cầu để lại một cảnh sát canh gác, những người còn lại tham gia tìm kiếm Koshiba. Nghi thức ném bóng sẽ diễn ra sau 30 phút nữa. Mất đi railgun, Koshiba sẽ chỉ còn cách tiếp cận để ra tay với nghị sĩ Oga. Mau tuần tra, lấy khu vực quanh sân bóng làm trọng điểm!"

"Rõ!" Kusanagi đáp.