Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 39: Thanh danh




Người như hắn, thật sự rất kỳ quái. Hắn hình như đối với mọi người cũng không có gì đáng chê trách, nhưng là rất nhiều lúc, hắn luôn lấy tư thế cao cao tại thượng, chỉ thị người khác làm cái này cái nọ, mặc kệ họ có nguyện ý hay không.

Ta biết hắn không thích Lương Sơn Bá, cũng không hiểu có phải do trời sinh không. Hay là vì Chúc Anh Đài, hay do tính cách không hợp, tóm lại hắn luôn có địch ý đối với Lương Sơn Bá, điểm ấy ta có thể lý giải. Nhưng hắn cũng không thể vì thế mà yêu cầu ta phải theo ý kiến của hắn, ta thật sự không quen nhìn thấy hắn như thế này.

Làm thư đồng của hắn thì đã làm rồi, dù sao cũng là ta làm tay phải của hắn bị thương, nhưng là chơi với bạn bè nào của quản lý, cái này không phải là hơi quá đáng sao?

Vấn đề này trước tiên vẫn không nên đề cập tới, ta cùng Mã Văn Tài nói đến chuyện nghỉ ngơi buổi tối. Ta cho rằng, ta tốt nhất vẫn là nên ngủ trên trường kỉ, dù sao trước kia ngủ ở đó lâu như vậy, chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng đến lúc chung giường với người khác thì lại có vấn đề. Tuy rằng không phải ta cố ý đả thương hắn, nhưng nó vẫn là chuyện chẳng hay ho gì.

Ta cho rằng Mã Văn Tài sẽ thật sảng khoái đồng ý chuyện này, dù sao người ngủ trường kỉ cũng không phải là hắn, hắn không có lý do gì để phản đối. Ai ngờ, Mã Văn Tài lại một hơi phủ quyết, kiên quyết không cho ta ngủ ở trường kỉ, người này chẳng lẽ bị đòn còn chưa đủ no? Mã đại gia không để ý vấn đề này, còn đe dọa nếu ta dám mang trường kỉ về đây, đến một cái hắn đạp gãy một cái, nhìn xem ai chịu thua trước.

Ta bị cái kẻ không phân phải trái này làm cho tức giận đến tay bị chuột rút, lưu loát đem xé rách cái áo khoác sáng nay ta vừa khâu lại, kết quả là Mã Văn Tài lại dùng cái tay trái không bị thương định cởi nốt áo ngủ màu trắng của mình, khiêu khích ta có giỏi thì đem cả cái này cũng xé luôn đi, ta tức giận liền bỏ đi, tên kia còn ở phía sau không biết sợ chết dám gọi ta, hỏi ta muốn đi đâu, nói hắn muốn tắm rửa, bảo ta mang một thùng nước ấm đến cho hắn, làm tốt công việc của một thư đồng.

Cái gì, lão nhân gia ngài còn muốn tắm rửa. Ngài có phải là muốn ta còn phải hầu hạ ngài cởi quần áo, kì lưng kì ngực, thuận tiện trong nước cũng rải cánh hoa hồng?

Mã Văn Tài nói hoa thì không cần, về phần những cái khác, đương nhiên hắn muốn ta làm hết, còn phải mát xa thư giãn da một chút. Ta nghe xong, cái gì cũng không nói, trực tiếp đem cái áo đã bị xé rách tơi tả ném vào đầu hắn.

Còn muốn tắm rửa? Tắm cái đầu ngươi! Cút xuống địa ngục đi!

Sau đó ta đem hai quyển sách đến phòng Tuân Cự Bá, Tần Kinh Sinh nhìn thấy ra liền tự giác tránh ra, để cho chúng ta được yên tĩnh. Tuân Cự Bá trêu ghẹo, nói ta gần đây càng ngày càng có khí thế bá vương, khiến Tần Kinh Sinh cùng Vương Lam Điền sợ đến mức không dám nói gì, nhìn thấy ta như chuột thấy mèo, lẩn như trạch, Tuân Cự Bá còn hỏi ta có phải được Văn Tài huynh truyền thị cho võ lâm bí tịch giết người không dao hay không? Ta bĩu môi, không thèm để ý đến hắn, chỉ vùi đầu vào sách. Tuân Cự Bá thấy ta không vui, liền thay đổi đề tài, nói đến kì kiểm tra đánh giá thành tích gần đây nhất. Ta quốc học cùng thư pháp, mấy thứ đó thành tích đều là cuối, nghe hắn nhắc tới, tâm tình càng thêm mất mát, đầu đều vùi vào cuốn sách. Tuân Cự Bá thấy vậy liền vội vàng an ủi ta, nói không có việc gì, Diệp huynh, ít nhất ngươi vẫn còn giỏi hơn Vương Lam Điền mà, ngươi xem, hắn mới là người đầu tiên đếm ngược từ dưới lên, còn ta chỉ là người thứ hai thôi, cho nên vẫn là còn khá hơn gã

= = Cái chuyện này đáng để tự hào lắm sao? Đếm ngược từ dưới lên đứng thứ hai…

Nghe Tuân Cự Bá an ủi như vậy, tâm tình của ta liền bị tổn thương nghiêm trọng, ôm Luận Ngữ ghé sát vào bàn, cảm thấy bản thân rất ngốc, cố sức cố sức đọc sách cũng không đạt được bất cứ thành tích gì. Ta thế mà chỉ giỏi hơn một cái gã ăn chơi, không học vấn, không nghề nghiệp sao! Lương Sơn Bá Mã Văn Tài, bọn họ đều xếp thứ nhất thứ nhì, ta rõ ràng học tập cần cù hơn bọn hắn, vì sao vẫn là xếp mấy hạng cuối a!

“Diệp huynh…” Tuân Cự Bá nhất thời lỡ miệng, lại nói sai rồi, hắn vò đầu nửa ngày, cuối cùng lại tìm một cái đề tài khác, “Ai ai Diệp huynh, ngươi hôm nay vì chiếu cố Văn Tài huynh mà không đi học khóa sáng, nhất định là không biết, hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn?”

Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?

“Hôm nay cái ông Vương Trác Nhiên kia bắt đầu ở phòng học tra xét, nói cái gì mà phụ thân của Sơn Bá đã chết, trong nhà lại không có họ hàng quyền quý nâng đỡ, không thể coi là con cháu thế gia, muốn đuổi hắn ra khỏi trường. Sau đó, Chúc Anh Đài liền đứng dậy, nói hắn là anh em kết nghĩa với Lương Sơn Bá, không thể tin được nhìn Chúc Anh Đài trông bình thường như vậy mà lai lịch cũng không nhỏ, lại là người của Thượng Ngu Chúc gia trang, lúc ấy cái tên Vương Trác Nhiên kia liền bất động luôn. Ta bình thường vẫn cứ trêu hắn yếu ớt, hóa ra là công tử thế gia, thế thì cũng không có gì khó hiểu.” Tuân Cự Bá chậc chậc tán thưởng.

“Thượng Ngu Chúc gia trang? Gia tộc đó uy danh rất lớn sao?” Ta chỉ biết Chúc Anh Đài là người của Thượng Ngu Chúc Gia, nhưng lại không biết được uy danh nhà nàng thế nhưng lại có thể khiến người được triều đình phái tới không dám đắc tội.

“Diệp huynh, ngươi sẽ không thể chuyện này mà cũng không biết đi? Tin tức ngươi biết thực là ít ỏi.” Tuân Cự Bá lắp bắp kinh hãi, “Thượng Ngu Chúc gia tuy không phải là trọng thần triều đình, nhưng lại từng đi thu nhận gần vạn hộ di dân từ phương Bắc, mỗi năm nộp thuế cho triều đình, ngân lượng nhiều không đếm xuể, họ chính là đại phú hộ giàu có số một số hai cả nước. Danh tiếng tất nhiên là vang xa.”

“Thế so sánh với Diệp gia của chúng ta thì thế nào?” Ta bên ngoài thì tỏ vẻ không thèm để ý, giả bộ vì lời khen của hắn với Chúc Anh Đài mà cảm thấy bất mãn.

Tuân Cự Bá thấy ta như vậy, liền nở nụ cười, vỗ vai ta nói: “Diệp huynh, ngươi cứ nói đùa. Diệp gia các ngươi là gia đình quan lại, không giống như Chúc gia. Nhưng là, muốn nói trong trường mấy nhà có quyền thế nhất, cũng chỉ có người của gia tộc Vương ở Thái Nguyên, gia tộc Chúc ở Thượng Ngu, cùng với gia tộc Mã ở Hàng Châu. Trong nhà Diệp huynh tuy rằng cũng khá giả, đáng tiếc là phụ thân ngươi đã từ quan, nên so với mấy người kia vẫn là kém hơn một chút.”

Nói cách khác, Diệp gia kỳ thực chỉ là một cái gia đình trung lưu. Thảo nào, phụ thân lại bảo Mộc Cận nhắn ta nếu ở trường mà thấy ổn thì cứ yên tâm mà học hành, để cho ca ca của ta một cái chức quan. Có lẽ là do gia đình không còn hi vọng có người nối nghiệp nên đành phải đưa ra hạ sách. Chỉ là chính bản thân ta bây giờ vẫn còn chưa quyết định được bản thân có đồng ý thay thế Diệp Thu Đường, trở thành con gái của Diệp gia hay không, dù sao một khi chấp nhận thân phận này, về sau sẽ xảy đến rất nhiều chuyện mà có khả năng ta sẽ không được tự quyết định.

Hiện tại sống trong trường, thật sự rất tự tại, cũng rất vui vẻ, khiến ta không muốn rời khỏi. Mặc kệ tương lai thế nào, ta dù sao cũng là dùng thân thể con gái nhà người ta, vậy cũng nên nỗ lực hết sức giúp Diệp Hoa Đường kia được một chức quan tạm ổn đi. Chẳng qua ta nghe nói cái tên kia hình như là ham mê tửu sắc, cũng không biết để hắn làm quan thì hắn có thành hôn quan hay không, có lẽ về sau nếu có cơ hội thì cũng nên xin phép đi xem xét, dù sao cũng là ta học sống học chết, nếu cuối cùng lại đưa một con lừa lên làm quan thì thật không cam lòng.

Bởi vì tức giận, ta cũng không trở về phòng, ở cùng Tuân Cự Bá, đọc sách cho đến tận chạng vạng. Buổi chiều, lúc Tần Kinh Sinh trở về, cũng không dám tới gần chúng ta, hắn tự chuyển cái băng ghê ra ngồi ở góc tường, cách xa chúng ta, lặng lẽ đọc sách. Thấy ta nhìn hắn, hắn lại vội cười làm lành, hi hi ha ha hỏi Diệp huynh có chuyện gì cần giúp không? Ta thấy hắn như vậy, liền thoải mái sai hắn giúp chúng ta bưng trà rót nước, Tần Kính Sinh không dám không theo, thật sự là có tố chất của một nô tài tốt.

Chỉ là ta không rõ, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh hắn mà? Hắn làm gì mà phải sợ ta? Tuân Cự Bá nói hắn cũng không biết, vì thế nên chuyện này ta liền bỏ qua không nghĩ nữa. Buổi tối, đến lúc đi ăn cơm, ta lại theo thói quen ngồi cùng bàn với Lương Sơn Bá bọn họ, Lương Sơn Bá còn vỗ vai ta, hỏi Văn Tài huynh tại sao không tới, ta nói thân thể hắn không thoải mái, nên ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, Lương Sơn Bá nghe vậy liền bảo ta mang một phần ăn về cho Mã Văn Tài. Ta thấy cũng nên như vậy, liền tìm Tô An xin thêm một ít bánh nướng và hai đĩa thức ăn, bởi vì sợ đến lúc ta ăn xong rồi thì đồ ăn sẽ lạnh, nên ta lấy luôn cả hai suất ăn, sau khi chào tạm biệt Lương Chúc hai người và Tuân Cự Bá thì vội vã trở về phòng ngủ.

Mã Văn Tài một mình dựa vào đầu giường đọc sách, thấy ta bưng đồ ăn vào, nhất thời giật mình có chút không biết làm thế nào. Ta đưa một phần còn hơi ấm cho hắn, hắn chần chừ một lúc rồi nhận, còn mở miệng hỏi một câu: “Đây là…Cho ta ăn?”

=.= Ngươi đừng có nói là ta vội vàng mang đồ ăn tới đây để ngươi ngó nha?

“”Là ta lấy giùm ngươi, mau ăn đi, không lát nữa sẽ nguội.” Ta sớm đã đói không chịu nổi, vì thế lấy một cái bánh nướng, nhồm nhoàm nhét đầy mồm. Lát nữa ăn xong còn phải đem bát đũa đưa trả lại cho Tô An, nếu không khiến người ta chậm trễ rửa bát thì không hay lắm.

Mã Văn Tài lại cứ thế cầm bánh nướng không nhúc nhích, hắn cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì, cho đến lúc ta thúc giục thêm một lần nữa, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không nhớ.”

“Hả?” Ta có chút không rõ, miệng đầy bánh nướng nên ậm ừ hỏi lại: “Cái gì?”

“Ta đã chờ từ giữa trưa đến bây giờ.” Hắn lặng lẽ nói, “Bản công tử chính là muốn xem xem lúc nào ngươi mới nhớ ra. Hừ, tạm cho là ngươi còn thức thời.”

A? Những lời này của hắn là ý gì…Hắn đang trách ta trưa nay không có mang cơm cho hắn sao? Nhưng mà…nói thật nhé, lão nhân gia ngài cùng lắm chỉ là cánh tay bị thương, cũng không phải bị chặt đứt chân, nếu đói bụng chẳng lẽ không thể tự đi ăn cơm?

“Hừ, dù sao, tay ta hỏng rồi, nên bánh nướng ta xé không được, ngươi đem xé thành miếng nhỏ cho ta.” Mã Văn Tài nhếch miệng, lại bắt đầu vênh mặt sai khiến, ra lệnh cho ta đi xé bánh nướng cho hắn, còn muốn ta đem đồ ăn bưng đến tận miệng, hầu hạ lão gia hắn ăn cơm. Này, ngươi đùa đủ chưa, dù sao cũng chỉ là cánh tay có chút bầm dập, cũng đâu phải là đứt lìa xương cốt, thực sự ngươi cho bản thân mình là đại gia sao! Thích ăn thì ăn, không thích thì đổ đi!

Ta còn phải quản cái bụng của ta, hơi đâu mà quản hắn thế nào, vì thế ta liền vung nắm tay lên, cảnh cáo hắn còn dám bắt nạt ta thì ta liền đánh hắn, lúc này Mã Văn Tài mới ngậm miệng lại, thành thành thật thật ăn bánh nướng, vừa ăn vừa xem phần cơm của ta, lại phát hiện ra đĩa đồ ăn của ta ớt xanh thì ít, trứng gà thì nhiều, vì vậy, hắn liền nhíu mày, chỉ vào trứng gà chất vấn ta, còn nói lượng đồ ăn được phân cho mỗi đĩa hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bình thường là hai miếng ớt xanh mới được một quả trứng gà, tại sao đĩa của ta đều là trứng gà, tỉ lệ rõ ràng không đúng! Còn hỏi ta có phải hay không ngươi lại xin trứng gà của Lương Sơn Bá?

Người này thế nào mà lớn lên vậy? Chẳng lẽ bình thường hắn ăn cơm đều quan tâm người ta cho bao nhiêu rau, cho bao nhiêu thịt sao! Được rồi, ta thừa nhận, ta quả thực cho lấy trứng gà của Lương Sơn Bá…Nhưng mà cũng không phải là ta xin, là hắn chủ động cho ta mà…

“Ngươi cũng có phải thiếu thốn khổ sở gì đâu!” Mã Văn Tài tức giận nói, “Một quả trứng gà ngươi cũng muốn, vì thế mà giao du với đám dân đen, ta thấy ngươi rõ ràng đi theo hắn vui lắm, ban ngày cùng ăn ban đêm cùng giường, hừ, ta thấy là ngươi đang ước sớm được đổi phòng, mong thoát khỏi ta phải không?”

“Ngươi có cần phải há mồm ngậm miệng đều là hai chữ dân đen không!” Ta cũng mất hứng, thời điểm ở rừng hoa đào đã như vậy, hiện tại cũng vậy, hắn lúc nào cũng làm ra vẻ giỏi giang hơn người khác. Tuy rằng ta cũng biết, trong thế giới này, sĩ tộc nắm quyền, thứ dân chỉ là bọn tôm tép hạ đẳng, nhưng mà ta vẫn thấy khó chịu, mọi người rõ ràng đều cùng là người, dựa vào đâu mà chỉ vì bối cảnh liền phán người ta sang hèn?

“Văn Tài huynh, Sơn Bá huynh cũng không có đắc tội với ngươi, ngươi không cần phải nói hắn như thế. Kể cả phần cơm này cũng là hắn nhắc ta mang cho ngươi.” Tuy rằng nếu như Lương Sơn Bá không nhắc thì ta cũng sẽ mang tới cho Mã Văn Tài, nhưng ta hi vọng hắn có thể vì việc này mà đừng đối địch với Lương Sơn Bá. Mọi người đều là học sinh cùng trường, không nên vì chuyện nhỏ mà đối chọi gay gắt.

Ai ngờ Mã Văn Tài nghe xong lời này, liền bắt đầu cáu kỉnh, vung tay một cái, đem toàn bộ bàn cơm hất xuống dưới đất!

“Hừ, ta không cần hắn phải giả vờ từ bi! Ta, Mã Văn Tài không ăn cũng không chết đói, không cần bọn dân đen ti tiện lấy lòng!” Hắn không thèm giả vờ cánh tay phải bị đau nữa, hung hăng phất tay áo, không thèm nhìn ta mà vươn tay lấy một quyển sách sau lưng ra đọc. Ta bị hắn làm tức giận đến mức toàn thân phát run, cầm bánh nướng trên bàn, dùng toàn bộ sức lực ném vào hắn!

“Ngươi, Diệp Hoa Đường, ngươi đang làm gì!” Mã Văn Tài đỡ được bánh nướng, tức giận thở phì phì, quay đầu nhìn ta. Ta trừng mắt nhìn hắn, ngón tay chỉ chỉ mặt đất.

“Nhặt lên cho ta.”

“Không nhặt” Mã Văn Tài xoay người đi, một bên cầm lấy bánh nướng của ta mà ăn, bên kia còn vô liêm sỉ nói, “Nhặt không được, tay của ta còn bị thương.”

Ngươi, chết tiệt, lúc nãy đánh đổ mâm sao không thấy ngươi bảo ngươi bị thương đi!

“Trả bánh nướng lại cho ta!” Ta tức giận nói, “Ngươi không phải nói là ngươi không ăn đồ của bọn dân đen sao?”

“Ta chỉ nói là ta không ăn đồ của hắn, cũng không nói là không ăn đồ của ngươi.” Mã Văn Tài lườm ta một cái, lại quay đầu đi. Ta bị tên khốn kiếp này làm cho tức giận đến vô lực, cuối cùng chỉ đành tự động thu dọn cái mâm cho sạch sẽ, sau đó đưa trả lại cho Tô An. Đến lúc ta trở về, Mã Văn Tài nói với ta về chuyện buổi tối ngủ như thế nào, chúng ta hai bên bất đồng ý kiến, lại tranh cãi với nhau nốt nửa ngày.