Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan

Chương 13




Khi Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, may mà Ám Dạ đã rời khỏi Tật Hồn Cung, đi đến Ma điện cùng hội Lỗ Tân Tư thương thảo chính vụ. Bằng không Thiệu Đê Vĩ thật sự không biết nên đối mặt với Ám Dạ như thế nào, nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua, kia Đê Vĩ liền hận không thể đem chính mình giấu đi. . . . . .

Y như thế nào có thể nói những lời đáng xấu hổ vậy chứ?

Thiệu Đê Vĩ càng nghĩ càng mắc cỡ, y đột nhiên khẽ gọi tên ai đó, sau đó thì lại ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn. (ui đáng yêu >”<)

Qua một hồi lâu sau, Thiệu Đê Vĩ còn tưởng hai má mình đã bốc lửa nóng đến cháy sạch rồi, ai biết trên cái giường to như thế này, nơi nơi lại tràn ngập toàn mùi nam tính đặc biệt của Ám Dạ.

Mà hương vị dễ ngửi có thể làm cho kẻ khác an tâm này lại khiến Thiệu Đê Vĩ cảm thấy nhộn nhạo cồn cào, khiến đầu óc y bắt đầu miên man suy nghĩ, trên mặt rất nhanh hiện ra trạng thái nóng đến muốn bốc hơi.

Thiệu Đê Vĩ đột nhiên nhảy xuống giường, y quyết định ra ngoài đi một chút, bằng không y nhất định sẽ lại suy nghĩ linh tinh.

Tâm ý đã quyết, Đê Vĩ nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng hướng cửa đi tới. Nhưng rất không may, khi Đê Vĩ đang muốn đẩy cửa ra, lại vừa vặn gặp Ám Dạ trở về.

Nhìn thấy Ám Dạ nghênh diện mà đến, khuôn mặt Thiệu Đê Vĩ tức khắc đỏ lên.

Ám Dạ nhu tình ngóng nhìn bảo bối. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé non mềm của Đê Vĩ, dẫn y theo hắn đi đến cái bàn bên cạnh, rồi sau đó ôn nhu đưa Đê Vĩ ngồi vào trong lòng mình.

“Vật nhỏ, ngươi muốn đi đâu?”

“Không có, ta chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí.” Ánh mắt Thiệu Đê Vĩ vẫn nhìn chằm chằm vào vạt áo Ám Dạ, không có dám nhìn vào mặt hắn.

“Ngươi suốt ngủ một ngày, có đói bụng không?” Ám Dạ bật cười nâng cằm Thiệu Đê Vĩ, khẽ hỏi.

Ám Dạ như vậy vừa hỏi, Thiệu Đê Vĩ mới giật mình nhận ra bụng y đã sớm kêu đói ầm lên.

Thiệu Đê Vĩ đối Ám Dạ nhẹ gật đầu, nhưng khi ánh mắt y đụng phải ánh nhìn chăm chú của Ám Dạ, Đê Vĩ không khỏi có chút mê muội cùng hắn nhìn nhau, hoàn toàn quên mất xấu hổ lúc trước.

Thiệu Đê Vĩ nhếch khẽ cái miệng nhỏ nhắn, hai tròng mắt mơ màng nhìn Ám Dạ không chớp, trông rất giống như y là đang câu dẫn Ám Dạ . . . . .

Ám Dạ vung bàn tay to lên, đối đám ma thú phía ngoài hạ lệnh, không cần nhiều lời, ma thú liền biết Vương mình cần gì, lập tức lẳng lặng lui ra, một chút cũng không kinh động đến Thiệu Đê Vĩ vẫn đang mê mẩn nhìn Ám Dạ.

“Vật nhỏ, xem đủ chưa?”

Thiệu Đê Vĩ thế nhưng lắc lắc đầu, nói: “Còn không có xem đủ, Dạ, ngươi có biết hay không, ngươi bộ dạng thật đúng là đẹp.”

Thiệu Đê Vĩ được một tấc lại muốn tiến một thước vuốt ve khuôn mặt tuấn mĩ hoàn hảo đẹp như được điêu khắc của Ám Dạ.

Ma giới Vương Ám Dạ cao ngạo tôn quý, có xuất thân từ huyết thống cao quý, từ trước đến nay cực độ chán ghét bất luận kẻ nào đụng chạm vào thân thể hắn, khả hiện tại Ám Dạ lại cảm thấy được sự đụng chạm của vật nhỏ làm hắn phi thường thoải mái, một tia ghê tởm cũng không có.

Khi Thiệu Đê Vĩ đang muốn rút tay về, ngược lại đã bị Ám Dạ chủ động bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, cưỡng chế đưa về phía mình.

Ám Dạ khinh vị một tiếng, thoải mái dùng mặt mình cọ xát vào lòng bàn tay non mềm của Đê Vĩ.

“Ngươi bộ dạng cũng thực đáng yêu.” Ám Dạ nhắm mắt lại, nói ra những lời thật lòng.

“Cáp. . . . . . Dạ, ngươi là đang an ủi ta sao? Ta biết chính mình bộ dạng không được tốt lắm.”

“Ai nói bộ dạng ngươi không được tốt lắm?” Đôi ngân mâu nguyên bản nhắm chặt của Ám Dạ thoáng chốc mở ra lợi hại.

“Đương nhiên là chính ta nói a! Kỳ thật ta có thể tự mình hiểu lấy.” Thiệu Đê Vĩ dùng tay kia vỗ vỗ ngực Ám Dạ.

Dừng một chút, Đê Vĩ còn nói tiếp: “Ta trước đây chính bởi vì bộ dạng rất xấu, cho nên thường xuyên bị người ta khi dễ, cũng không ai chơi cùng ta. Ngược lại khi lớn lên, những nam hài trước đây thường khi dễ ta liền không khi dễ nữa, còn có thể cùng ta nói chuyện! Có thể thấy được sau khi ta lớn đã trở nên đẹp một chút.”

Ai! Này tiểu ngu ngốc! Ám Dạ ở trong lòng xúc động than thở. Bọn họ kỳ thật là gặp ngươi bộ dạng thực đáng yêu, cho nên mới muốn khi dễ ngươi, hấp dẫn sự chú ý của ngươi.

Ám Dạ đột nhiên phi thường muốn xem tiểu tình nhân trong lòng hắn trước đây có bộ dạng như thế nào?

~o0o~

Sau khi gõ vài tiếng thông báo, ma thú liền đẩy cửa tiến vào.

“Vương, thứ ngài cần đã được đưa tới!”

Ma thú cung kính đem những món ăn nóng hổi và thơm phức đặt lên trên bàn, sau đó lại lập tức lui ra ngoài cửa.

“Nhanh ăn đi!” Ám Dạ buông bàn tay của Thiệu Đê Vĩ đang dán trên má mình ra.

Thiệu Đê Vĩ vừa nhìn thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, nhất thời cảm thấy mình xem như đã ăn no, không còn đói bụng nữa.

“Dạ, ta no rồi!”

Thiệu Đê Vĩ vẻ mặt nhăn nhó khiến Ám Dạ không khỏi nhíu mày.

“Nhiều ít ăn một chút, ngươi không phải nghĩ ra ngoài hít thở không khí sao, ngươi không ăn thì lấy đâu ra sức? Huống chi ngươi gầy như vậy, ta sợ. . . . . .”

Ám Dạ cố ý luồn tay qua nách Đê Vĩ, đem thân thể y ôm lấy, giống như chỉ cần dùng một tay cũng có thể thoải mái nâng cơ thể gầy gò của y lên, tiếp theo Ám Dạ lắc lắc đầu, thật mạnh thở dài một hơi.

“Một chút tiến bộ cũng không có, ngươi hôm nay nếu không đem thức ăn trên bàn đó ăn hết thì đừng hòng nghĩ ra ngoài.”

Ám Dạ bá đạo hôn lên đôi môi hồng nhạt của Thiệu Đê Vĩ một chút, tuyên bố quyết định cuối cùng.

“A. . . . . . Dạ. . . . . .” Lời nói của Ám Dạ khiến cho Thiệu Đê Vĩ một trận khóc thét.

Ám Dạ nhắm mắt làm ngơ.

“Ăn một phần ba là tốt rồi, được không?” Thiệu Đê Vĩ bắt đầu làm nũng, cùng Ám Dạ cò kè mặc cả.

“Không được!” Ngữ khí Ám Dạ rất kiên quyết.

“Kia một phần hai vậy, được không?”

Ám Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Thiệu Đê Vĩ, thái độ chính là không muốn nghe Đê Vĩ thương lượng.

Cuối cùng, Thiệu Đê Vĩ quyết định sẽ dùng thủ đoạn. Cho dù y biết về sau mình nhất định sẽ đối hành động ngu xuẩn hiện tại mà cảm thấy hối hận, nhưng mà Đê Vĩ vẫn sẽ làm. Dù sao, trước mắt tránh được sự uy hiếp của mấy món ăn này mới là tối trọng yếu.

Thiệu Đê Vĩ chủ động kéo đầu Ám Dạ xuống, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn nhẹ lên môi hắn.

Tiếp theo Đê Vĩ học theo Ám Dạ, ở bên tai hắn thổi khí, mềm giọng nũng nịu nhỏ nhẹ, nói: “Hảo thôi! Liền ăn một phần ba là tốt rồi, được không?”

“Ngươi cho là như vậy có thể làm ta vừa lòng sao?” Ám Dạ nhướn mày.

“Kia. . . . . . Ta đây nên làm như thế nào?” Thiệu Đê Vĩ suy nghĩ một chút rồi trầm mặc hỏi.

Trên mặt Ám Dạ lộ ra một mạt tươi cười tà mị, tiểu gia hoả này quả nhiên như chính mình dự đoán, cứ thế tự động nhảy vào bẫy của hắn.

“Vậy phải xem ngươi biểu hiện như thế nào!”

“Ác!” Thiệu Đê Vĩ chỗ hiểu chỗ không kéo dài âm thanh.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Ám Dạ, đôi mắt màu bạc lộ ra ánh sáng kỳ dị, biểu hiện rõ hắn đang hứng trí dạt dào. Hắn chờ không kịp muốn xem vật nhỏ sẽ biểu hiện như thế nào.

Thiệu Đê Vĩ suy đi nghĩ lại, đột nhiên hạ quyết tâm.

Y nhanh nhẹn xoay người ngồi ở trên đùi Ám Dạ, hai tay ôm lấy cổ hắn. . . . . .

“Ta hôn nhẹ ngươi là tốt rồi, được không?” Thiệu Đê Vĩ ngại ngùng ngóng nhìn Ám Dạ.

Ám Dạ khẽ nhếch mép, cũng không tỏ ý kiến gì.

Thiệu Đê Vĩ nghĩ Ám Dạ không nói lời nào tức là đã đáp ứng, vì thế y vui sướng hôn hai má Ám Dạ một chút, sau đó thì xoay người bắt đầu giải quyết bàn ăn lớn trước mắt.

Thiệu Đê Vĩ chỉ chọn những món mình thích mà ăn, không biết hành động này đã khiến Ám Dạ ngồi phía sau y nhíu mày không đồng tình.

Ám Dạ nhìn nhìn một chút, phút chốc đã bắt lấy cái tay nhỏ bé phía trước.

Thiệu Đê Vĩ khó hiểu nhìn Ám Dạ cầm tay mình.

“Không được kiêng ăn!” Ám Dạ gắp một miếng thanh tiêu màu xanh biếc, đưa tới miệng Đê Vĩ.

“A! Không cần! Này hảo khổ!” Đê Vĩ vừa nhìn thấy đã không chịu nổi hương vị thanh tiêu chứ đừng nói là muốn y phải nuốt thứ đó vào bụng.

“Nói bậy! Này ăn ngon lắm, ăn đi.”

Kỳ thật Ám Dạ chính mình cũng không biết những thứ đồ ăn trước mặt này rốt cuộc là cái gì, càng không nói đến đã từng nếm qua, hắn sở dĩ bắt Đê Vĩ ăn cái thứ không biết tên gì đó, là vì nghe theo gợi ý của Lỗ Tân Tư.

Một bàn thức ăn này là do Ám Dạ tự mình “thỉnh” Lỗ Tân Tư giúp hắn đến nhân giới thu xếp chuẩn bị, bằng không ở Ma giới này sao có thể xuất hiện đồ ăn của nhân giới được?

“Mới là lạ, ngươi chưa từng ăn qua sao biết nó ăn ngon lắm?” Thiệu Đê Vĩ khổ sở hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn oán giận nói.

Ám Dạ cảm thấy thắc mắc của Thiệu Đê Vĩ cũng không phải không có lý, cho nên hắn cũng không nhiều lời đưa miếng thanh tiêu nọ hướng vào miệng mình, tuy rằng Ám Dạ rất ít khi ăn đồ ăn của nhân giới, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy thức ăn mình vừa đưa vào miệng có chỗ nào khó ăn, thậm chí còn có thể nói là hương vị rất đặc biệt, tiểu gia hỏa này vì sao lại nói nó khó ăn?

“Đến, ngoan! Ngươi ăn một ngụm thử xem, thật sự rất ngon.” Ám Dạ dụ dỗ gắp một miếng thanh tiêu nữa đưa đến miệng Thiệu Đê Vĩ.

Thiệu Đê Vĩ liều chết lắc đầu phản đối, hơn nữa còn chán ghét nhăn cái mũi nhỏ lại.

Ám Dạ đem mặt Đê Vĩ chuyển hướng về phía mình, đối miệng y đem thanh tiêu nhét vào, bắt ăn bằng được.

Nhưng mà miếng thanh tiêu vừa vào miệng đã lập tức bị Đê Vĩ nhổ ra: “Ác! Không cần!”

Ám Dạ  dùng biện pháp cuối cùng là đem thanh tiêu cho vào miệng mình, uy Thiệu Đê Vĩ ăn. Hắn dùng đầu lưỡi đẩy thức ăn vào trong miệng Đê Vĩ, sau đó lại tiếp tục dùng lưỡi giúp y nhấm nuốt thức ăn trong miệng. (@_@)

Một sợi chỉ bạc từ nơi hai đôi môi kết hợp chặt chẽ uốn lượn chảy xuống, thanh âm rên rỉ khẽ vang lên khiến người ta mơ màng!

Thật vất vả rốt cục cũng đem thanh tiêu trong miệng ăn xong, Thiệu Đê Vĩ ngượng ngùng thở hồng hộc.

“Như thế nào, có phải không tồi?” Ám Dạ mỉm cười vỗ nhẹ khuôn mặt đang hồng toàn bộ của Đê Vĩ.

Kỳ thật, hoá ra cũng không quá khó ăn a! Thiệu Đê Vĩ ở trong lòng thẹn thùng âm thầm phụ họa. Bất quá, phương pháp ép ăn vừa ngượng ngùng vừa nóng máu kia, y cũng không dám tái lĩnh giáo lần thứ hai.

“Tái ăn thêm cà này đi! Ta biết ngươi không thích ăn thịt, nghe Lỗ nói rau dưa màu tím cùng thứ gì đó vừa ăn kia ở nhân giới là những thực vật có giá trị dinh dưỡng rất cao, cho nên ngươi phải ăn nhiều một chút, có biết hay không?”

Ám Dạ này một phen nói tất cả đều xuất phát từ sự đau xót, ai bảo tiểu tình nhân của hắn gầy trơ xương chứ? Hắn rất sợ nếu hắn hơi không chú ý một chút, rất có thể tiểu tình nhân của hắn thực sẽ bị gió to ở Ma giới thổi trúng vô tung vô ảnh lúc nào không hay. (=]]]]])