Ma Vương Độc Phi

Quyển 1 - Chương 17: Phệ Tâm Cổ




Editor: Tịnh Vũ

Tại trong đêm trăng vô cùng xinh đẹp, Lăng Vương phủ Tây viện ngày xưa hoang phế tĩnh lặng lúc này lại bao phủ trong không khí quỷ dị.

Lục Ly đỡ nam nhân sắc mặt đã tái nhợt đi vào trong phòng chỉ bày duy nhất một cái giường nhỏ, đến gần, nhẹ nhàng đem hắn đặt trên giường, vừa muốn đứng dậy, nhưng không nghĩ đến một giây sau bị khí tức cuồng bạo như gió cát lần nữa tấn công tới, bản thân đã bị đè xuống giường," Rầm" một tiếng trong bóng tối rất là vang dội, sam y mỏng manh bị xé rách, nơi bả vai truyền tới cảm giác đau nhói, ngay sau đó đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua vết thương trên da.

Lục Ly nhẫn nãi đè xuống ý tưởng muốn đem người nam nhân ở trên người mình một kích chí mạng, chuyển động cơ thể, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy đôi mắt màu huyết kia tràn ngập hưng phấn, cảm giác đồng dạng với dã thú. Trực giác Lục Ly cảm thấy nguy hiểm, tay phải trước suy nghĩ một bước hành động, mang chưởng phong ác liệt đánh úp về phía sau gáy của hắn, nhưng vào lúc một giây sắp tiếp cận liền bị một lực tay kiềm chế.

Lục Ly tưởng hắn sắp nổi giận, nhưng Hiên Viên Lăng chỉ để sức nặng toàn thân đè trên người nàng, đầu tựa vào hõm vai.

" Để cho ta dựa vào một chút." Thanh âm yếu ớt lúc trước ổn định lại, hô hấp cũng không giống lúc hút máu cuồng bạo rối loạn kia.

Lục Ly có chút biết đến, nghĩ đến trúng phải phệ tâm cổ này đối với máu tươi dị thường mê thích, hẳn bên trong Hiên Viên Lăng đang gắng sức khống chế dã thú trong lòng, nên mới có thể suy yếu đến như vậy. Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Ly cảnh giác buông xuống một phần, đối với người nam nhân này thêm một phần thưởng thức.

" Ngươi có khỏe không?" Có chút dò xét mở miệng. Ánh mắt rơi trên người nam nhân bởi vì lực động tác vừa rồi khá mạnh mà quần áo xộc xệch, vạt áo lộ ra, đường vệt đỏ thẫm kia đã kéo dài tới ngực, cách tim chỉ kém khoảng 1 centi. Con ngươi không khỏi co một cái.

" Tạm thời không chết được." Giọng nói vẫn đầy mệt mỏi, so với trước kia càng thêm mấy phần tà mị, một phát xoay người, Hiên Viên Lăng từ trên người Lục Ly đứng lên, nừa dựa vào bên giường, ánh mắt tà tà quét qua gương mặt tinh xảo kia:" Mùi vị cũng không tệ lắm, quả nhiên không giết ngươi thật là lựa chọn đúng đắn."

Lục Ly khẽ cười một tiếng, nếu như máu tươi thật sự hữu dụng, nghĩ đến hắn cũng không cần tận lực khắc chế.

"Sau khi hút máu sẽ như thế nào?"

"Ta vào đêm trăng tròn sẽ càng thêm cuồng loạn."

Nhíu mày một cái, loài cổ trùng này đối với hệ thần kinh lại có lực tàn phá đến vậy. Khó trách hắn luôn không chế bản thân mình, nếu một mực hút máu người, chỉ sợ sớm bị điên đi.

" Không phải đã nhận được Lễ Tuyền Chỉ Thủy sao?" Lễ Tuyền Chỉ Thủy, dùng trị trăm trùng. Trong đầu chợt nhớ đén ngày đó hắn cho bản thân nhìn qua ngọc quyết, lại liên tưởng tới hắc y nữ nhân nói:" Chủ tử giao phó nhiệm vụ", nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Tin đồn bên ngoài về Hiên Viên Lăng cũng chỉ giới hạn ở chỗ uống máu giết người, nhưng lại không biết hắn bởi vì trúng phệ tâm cổ nên mới có biến hóa như vậy, nghĩ đến tin tức này nhất định đã sớm bị phong tỏa, nhưng vị" chủ tử" kia lại rất rõ ràng, thậm chí ngay cả khi hắn nhận được Lễ Tuyền Chỉ Thủy chỉ sau hai ngày liền bắt được tin tức này, việc này cũng khó trách Hiên Viên Lăng đối với bản thân cố ý gả vào Lăng vương phủ có chút nghi ngờ. Chẳng qua là "Chủ tử" sau lưng này, rốt cuộc là ai chứ?

"Cổ trùng cũng không hoàn toàn là trùng." Hiên Viên Lăng chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, một cổ tanh nồng từ nơi cổ họng dâng lên, nhưng lại rất nhanh bị áp chế xuống.:" Chỉ có Chỉ Thủy cùng máu của Băng Lân pha trộn mới có thể dẫn dụ cổ trùng."

"Băng lân?" Cái thế giới này thật sự có kỳ lân tồn tại sao?

"Có tin đồn Băng lân quanh năm sống trên Hoa Tuyết Sơn, nhưng từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy." Hiên Viên Lăng môi khẽ nhếch, trên mặt không có chút thần sắc sợ hãi nào khi đối mặt với cái chết.

" Cho nên, ngươi.... Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?" Lục Ly nháy mắt mấy cái, nhìn vệt đỏ kéo dài từ khóe mắt đến ngực hắn, tựa hồ sắp đến tim, cho nên nói, bản thân rất nhanh liền cách xa nam nhân nguy hiểm này?

"A." Hiên Viên Lăng nhẹ cười ra tiếng." Nữ nhân, một giây kia khi ngươi bước vào Lăng vương phủ đã không có đường lui. Cho nên, ta chết, cũng tuyệt sẽ không để cho ngươi sống."

"Nhưng ta còn chưa muốn chết." Lục Ly hiếm khi nghiêm mặt, nghiêm túc mở miệng, lạnh lùng nhìn người nam nhân giờ phút này bày ra bộ dạng hết sức lười biếng. Nhất là lấy tín niệm của một sát thủ mà nói, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc trong lòng, sinh mạng so với thứ gì đều trọng yếu hơn hết thảy.

" Cho nên, trước khi tìm được máu của kỳ lân, ngươi chỉ cần rửa sạch sẽ cổ chờ là tốt."

Lục Ly khẽ nhíu mày một cái, mặc dù bị lợi dụng điểm yếu uy hiếp mình, hạn chế bản thân tự do cảm giác thật không tốt. Nhưng nàng lại không hề muốn Hiên Viên Lăng chết, dẫu sao Hiên Viên Lăng ở một mức độ nào đó khiến cho nàng cảm nhận một loại che chở, nếu hắn chết, như vậy bản thân rất có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh bốn bề thù địch.

Bỗng nhiên nhớ lại ngày đó thư phòng lúc Lục Vũ còn chưa nói hết lời, hẳn là theo chỉ thị của Hoàng đế trước mỗi đêm trăng tròn sẽ đưa mấy nữ nhân cho hắn. Như vậy mấy nữ nhân kia đi đâu chứ? Hắn nói hoa mẫu đơn xinh đẹp kiều diễm như vậy, chẳng lẽ tin đồn bên ngoài" Nữ nhân đưa vào vương phủ của hắn kết cục chỉ có chết" là thật sao? Bất quá nghĩ đến, nam nhân mặc dù bị xưng là "Ma Vương" này cũng không chỉ bởi nguyên do uống máu người, nhiều hơn thế, là bởi hắn trên chiến trường giống như Tu La huyết sát, nam nhân như vậy không thể nào là thiện nam. Đại khái chỉ cần phạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, bất kể già trẻ gái trai, quyền thế cao thấp thế nào kết cục nhận được đều là cái chết.

"Nếu máu tươi đối với ngươi tai hại, vô ích như vậy, vì sao Hoàng đế còn đưa nữ nhân vào cho ngươi?" Chẳng lẽ giữa anh em bọn họ lại không hề hòa thuận giống như tin đồn bên ngoài?

"Hoàng huynh cũng không biết chuyện. Hắn chỉ biết là ta hút máu người nên thoải mái thỏa mãn một chút."

"Chuyện ngươi trúng phệ tâm cổ cùng hắn có liên quan sao?" Lục Ly từ bên trong nhận ra một tia khác thường. Hiên Viên Lăng nếu gạt Hoàng đế, nhất định cùng Hoàng đế có liên quan.

"Muốn biết?" Hiên Viên Lăng đột nhiên đến gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào mặt nàng, cúi đầu ở bên tai trầm giọng nói:" Chờ ngươi đem tất cả bí mật lúc trước của ngươi nói cho ta, ta sẽ để cho ngươi biết."

Lục Ly nhíu mi, vậy bản thân không nên biết thì tốt hơn. Vẻ mặt đột nhiên ngừng lại, cảm giác rõ ràng được người nam nhân khí tức phập phồng bất thường, cơ hồ không chút suy nghĩ, vào lúc nam nhân lần nữa muốn cắn mình đồng thời một chưởng bổ xuống.

"Như vậy tương đối không gặp nguy hiểm."

Lục Ly đỡ Hiên Viên Lăng đã hôn mê, một cước đá cửa phòng, hai đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mắt.

"Chủ tử!"

"Chủ tử!"

"Chủ tử nhà ngươi đang ngủ." Lục Ly mặt đầy bình tĩnh nhìn Hiên Nhất cầm kiếm chỉ mình, đáy mắt không một tia rung động.

Hiên Ngũ nhìn Lục Ly trên người tản ra lãnh ý nhàn nhạt, trong lòng chấn động, đối với chuyện nàng còn sống, cũng không ngoài suy đoán của hắn, bởi vì từ lúc bắt đầu hắn liền cảm nhận được khí tức trên người nữ nhân này cùng chủ tử giống nhau. Nhưng giờ phút này nhìn thấy vết máu cùng dấu răng trên cổ nàng, như trước có chút kinh hãi, nữ nhân này thực lực cùng sự can đảm, vượt xa ngoài sự tưởng tượng của bản thân.

"Hiên Nhất." Hướng hắc y ở bên nháy mắt, Hiên Ngũ nhận lấy Hiên Viên Lăng đang hôn mê," Nhanh đi mời đại phu."