Mặc Anh Xâm Lược

Chương 7-1




“Giàu to! Giàu to rồi!”

“Chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, thì tiền vào như nước.”

Hai con mắt của Hạ Chính Lý sáng lên, “Liên Nguyệt Vũ, em đúng là quý nhân! Tối nay đánh chừng mười trận nữa thôi!”

“Không có biện pháp.”

“Vì sao?” Hạ Chính Lý vội muốn chết, một buổi tối lại dễ dàng kiếm được một hai trăm vạn, dại gì mà buông ra?

Người phụ nữ cao gầy da đen Liên Nguyệt Vũ buông buông lòng bàn tay, “Có mấy ông chủ lớn nhìn trúng em có khả năng bách chiến bách thắng ở sòng bạc, nên tự nguyện bỏ tiền ra cho em làm cái, để phô trương uy phong nơi sòng bạc.”

“Cho nên em không giúp anh hả?” Muốn chết!

“Anh Hạ, không phải là tôi không quan tâm đến tình nghĩa bạn bè, trong một buổi tối anh bỏ ra mấy ngàn vạn mà thắng được hơn một trăm ngàn vạn! Nhà cái sẽ thua lỗ, ngu ngốc mấy cũng phải biết dừng lại đi chứ!”

“Nhưng không phải em là cao thủ sao?” Công lực của Liên Nguyệt Vũ đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, đạt tới đỉnh cao, đến hắn cũng phải bội phục.

Cô ta lắc đầu một cái, “Rất xin lỗi, tìm người khác hợp tác đi!”

“Phải không đó! Nguyệt Vũ, van xin em, anh có hai ba phòng cũng không thu được lời, số mệnh của anh chỉ có bị tòa án chụp thôi. Về phần cổ phiếu, a, toàn bộ đã xong hết rồi, giờ chỉ là đống giấy vụn.”

Ghê tởm nhất chính là vợ hắn! Lấy lý do di dân đi nước ngoài để làm giàu nên mượn tiền hắn, còn bí mật dùng tên hắn để đi ngân hàng vay tiền, hơn nữa lại chạy trốn cùng với trai.

“A! Tôi cũng là người trần mắt thịt, không đành lòng nhìn anh rơi vào cảnh thê thảm!”

“Cho nên cầu xin em giúp anh đến cùng đi!”

“Chuyện này………………”

“Chỉ cần qua được cửa ải này, anh nguyện làm trâu làm ngựa cho em……….”

“Anh Hạ, đừng có làm khó…………………”

“Anh quỳ xuống, dập đầu với em………………….”

“Làm như vậy đi! Anh mang đống cổ phiếu kia bán đi cũng không được bao nhiêu tiền, vậy thì bán cho em đi, chúng ta đi nói chuyện diend>lq,quydon với mấy ông chủ lớn một chút, có lẽ anh cũng có thể trở thành cổ đông đó, cũng có chỗ ngồi.”

Hai mắt Hạ Chính Lý mở lớn, giống như nhìn thấy vàng. “Nguyệt Vũ, em nói anh cũng có thể hô mưa gọi gió………………..” A! Cái miệng của hắn cũng phát run!

Liên Nguyệt Vũ cười nói tiếp, “Sòng bạc Macao Bồ Kinh này là của ngài Hạ và ngài Hỏa Diễm?”

“Đúng! Đúng đúng!” Hạ Chính Lý như muốn hôn mê, hai nhân vật đó ai cũng biết là đại gia có cả trăm tỷ.

Nếu như hắn bò lên được một phần mười vị trí của bọn họ, a ha, Diệp Linh Uyển nhất định sẽ bò đến hôn giày của hắn.

Còn hài cốt của anh hai hắn ở trong quan tài sẽ khóc nức nở!

“Nguyệt Vũ, anh sẽ làm theo lời em nói.” Muốn giàu hơn thì phải dứt khoát!

Hắn tin hắn không còn là nhân vật ở trong ao nữa!

Liên Nguyệt Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Đánh nhanh thắng nhanh, tiền có bốn chân đó, không có chờ ai đâu!”

A! Ba tiếng bất đắc dĩ.

Thủ lĩnh sao lại có thể giao cái nhiệm vụ nhàm chán đến như vậy chứ! Họ Hạ này còn ngu hơn cả con gián.

※※※

“Cả hai người em chồng của tôi đều phá sản, cùng đường rồi sao?” Sài Thương Y giật mình.

Con mối vừa cắn đá, vừa chế giễu, “Chỉ làm cho hai bọn nó phá sản thôi cũng là nhân từ lắm rồi đấy.”

“Bọn họ xấu xa that, nhưng tại sao anh lại làm như vậy với họ?”

“Ai bảo chúng nó không có mắt, cố ý trêu chọc người yêu của thái tử………….”

Một chiếc dép bay qua, suýt nữa bay vào miệng con mối.

Đoạn Dạ Nhai lười biếng dựa bên tường, “Cậu có thể quay về chuồng được rồi đó.”

“Lợi dụng người ta xong rồi đuổi như vậy đó hả!” Không phải anh em tốt!

“Tặng cậu trò chơi điện tử thứ chín trăm chín mươi đại chiến con kiến, thế nào?” Đi chỗ khác để cho anh và tiểu Thương nhi tình cảm.

Xem trò chơi điện tử như phần thưởng………………. “Ok!” Dù sao làm kỳ đà cản mũi cũng không được.

“Tôi cũng phải đi……………” Một ánh mắt sắc lạnh ném về phía cô, Đoạn Dạ Nhai bày ra bộ dáng bực mình.

Nhưng cô vẫn kiên trì, “Mấy ngày nay Tiểu Tương chắc chắn là bận chết đi rồi, tôi lại không về, không chừng họ sẽ báo cảnh sát.”

Con mối phụ họa, “Cũng tiện đường, để tôi tiễn cô một đoạn.”

“Xem tôi là pho tượng sao?”

“Thái tử Đoạn không được bình thường hả, tiểu thư Sài cũng đâu phải người để anh độc chiếm đâu!”

“Người không có nhiệm vụ thì câm miệng!” Anh lạnh lùng ném về hướng đó một tia lạnh lẽo! “Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương thôi sao? Trễ một chút thì tôi dẫn em đi dạo phố.”

Con mối không nhịn được, trách móc, “Làm ơn! Muốn đi bãi biển thì cứ nói.”

Bàn tay Đoạn Dạ Nhai nắm lấy nút áo sơmi, ấn một cái thì một cây kim châm bay vụt ra ngoài, con mối cố gắng quay cuồng mới thoát được.

Anh ta nhìn chằm chằm vào số kim châm dính trên ghế sôpha, lầu bầu, “Đàn ông chưa được thỏa mãn dục vọng quả thật là như con beo điên cuồng!” Không thể nói lý.

Sài Thương Y nhìn ngây người, hai chân bủn rủn đứng không vững.

“Này, đây là cái gì vậy? Phim võ hiệp sao?”

Đoạn Dạ Nhai ôm cổ cô, không giải thích.

“Đi thôi!”

“Anh đồng ý ‘Để’ tôi đi.” Cô có chút vui mừng, có chút mất mác.

“Không về Thanh Tùng, về chỗ ở của em đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì hai ngày này chắc chắn có thằng khốn đến quét dọn phòng em.”

Cô nghi hoặc, không hiểu lời nói của Đoạn Dạ Nhai.

Anh lấy một cây bút máy từ trong túi ra, nháy mắt với cô. “Cái này, mang theo bên người.” Anh làm gì mà muốn cô đem bút máy bên người?

Con mối cười lạnh nhạt, “Đó là đồ dùng của thái tử Đoạn đấy, nghe anh ta!”

Một chiếc xe có đèn pha hình giọt nước chạy băng băng bỗng nhiên dừng lại, hai người đàn ông đi ra khỏi xe, một người trong đó thì thầm, “Thì ra là xe đi mướn, tưởng đâu anh còn xe để đi chứ.”

Hạ Chính Thôn thờ ơ đảo mắt, “Tạm thời rồng ngủ chỗ nước cạn để tu luyện! Không giống anh, không còn cơ hội xoay mình, chỉ còn biết chờ chết thôi.”

Không biết lớn nhỏ, dù sao hắn cũng là anh lớn! “Không phải từ nhỏ cậu tự nhận mình là Gia Cát sao, tự nhiên đem toàn bộ đô la mỹ đầu tư vào một công ty, hừ hừ, chơi đùa một lần chết người!”

“Hạ Chính Lý……………..”

“Sao nào? Muốn đánh nhau phải không! Bố mày đang điên máu lắm rồi đấy!” Liên Nguyệt Vũ tốt nhất đừng để hắn gặp được, nếu không hắn sẽ chặt con ả đó cho chó ăn.

“Nếu như không muốn bị ngân hàng đuổi giết, tốt nhất anh nên trấn tĩnh lại! Quên chúng ta đến đây hôm nay là có mục đích hả?” Hạ Chính Lý vừa cuộn ống tay áo lên rồi lại hạ xuống, bộ dáng giống như chó Nhật cầu xin, cười, “Em trai, tất cả nhờ vào em!”

“Chuẩn bị máy chụp hình hết chưa?”

“Xong rồi.”

Hạ Chính Thôn sửa lại cái cà vạt hắn mua ba ngàn đồng, cười xấu xa, “Nếu như cô ta biết nhìn, thì đã không đi theo một thằng công nhân không rõ ràng như vậy, mỹ nam kế của ta được thực hiện, cũng không cần phải đối với cô như vậy, chỉ tiếc………”

“Chị dâu của chúng ta thực sự đã rất phóng đãng, chồng chết chưa được bao nhiêu tháng đã đi theo người đàn ông khác! Em trai, chúng ta thay anh hai trong quan tài trừng trị nó!”

Hai người em chồng quả nhiên đến tìm cô!

Hạ Chính Lý cười tà khí, “Sao vậy, để chúng tôi đứng ngoài cửa sao! Không mời chúng tôi vào nhà uống ly trà sao?”

Cô không thể làm gì khác ngoài việc để bọn họ vào, đây chính là điều mà Đoạn Dạ Nhai nói sao.

“Chị dâu kính yêu, kế toán phòng hơi nói là chị bị đàn ông trói bắt đi, thế nào, bị giày vò đủ chưa, gia đình chồng tương lai không biết chị là quả phụ sao?”

“Xin nói chuyện tôn trọng một chút.”

“À! Tôn trọng? Đồ con đàn bà đê tiện, mày đối xử với anh hai tao như vậy có được gọi là tôn trọng hay không?”

“Câm miệng.” Thằng anh chết tiệt.

“Đinh….. À, tôi phải gọi là Hạ Chính Thôn mới đúng.”

“Cô biết?” Đứa con gái này không phải là rất ngu ngốc sao!

Tôi không giống hai người, cô thầm lắc đầu ddd?lêquy'đôn trong lòng, “Thật ra thì cậu đã sớm biết tôi là vợ của Chính Trấn, tại sao lại giấu diếm thân phận?”

“Cậu ta dùng mỹ nam kế để chiếm đoạt tài sản của cô đó!” Hạ Chính Lý nhanh miệng còn cười run người.

Cô hơi ngạc nhiên, mặc dù con mối đã nói qua cho cô biết…………….

“Hai người tìm tôi………… Có chuyện……………”

Hạ Chính Thôn ném một xấp tài liệu xuống bàn trà, “Ký hợp đồng.”

“Đây là……………..”

Hạ Chính Lý chen miệng, “Chúng tôi muốn cô nhượng lại tiệm vàng cho chúng tôi.”

“Không được! Chính Trấn đã dặn dò không được để hai cậu lấy mất thành quả cả đời của anh ấy.”

“Ký đi, như vậy thì cô còn giữ được nhà hơi, còn không thì không một xu dính túi!”

“Đinh………..” Ánh mắt của hắn khát máu, “Làm sao cậu có thể thay đổi được………”

“Đây mới thực sự là Hạ Chính Thôn! Phải nói là chuyện xấu, cậu ta trời sinh xấu đến tận xương tủy.”

“Nếu mà tôi cự tuyệt thì hai người uy hiếp tôi sao?” Đừng sợ đừng sợ, Đoạn Dạ Nhai nhất định bảo vệ cô!

Hạ Chính Thôn tiến lên trước, khuôn mặt nhăn nhó, “Có muốn trở thành nhân vật nổi tiếng hay không?”

“A…………..” Cô lùi lại vài bước.

“Để cô quay phim khiêu dâm, hình ảnh chân thật vậy thì cô tính sao đây?”

Da đầu cô tê dại! “Hai người điên rồi! Đây là phạm pháp, hai người không thể sử dụng bạo lực…………..”

“Thế giới này do tiền điều khiển, không có tiền, cái gì cũng dám làm!”

“Đúng rồi! Cô gái à, chúng tôi sẽ không sử dụng bạo lực, chỉ cần cô ngoan ngoãn nằm thẳng, hai chúng tôi sẽ tiếp đãi cô chu đáo.”

“Sài Thương Y, cô hoặc là ký hợp đồng, hoặc là trở thành nhân vật chính của phim khiêu dâm.”

Hạ Chính Lý không ngừng thèm thuồng, cười ác, “Chính Thôn, cho anh làm nam phụ được không? Cậu chơi cô ta trước, sau đó ta lại lên, để cho cô ta biết Hạ Chính Trấn miệng cọp gan thỏ cỡ nào!”

“Không…….. Không được!” Cô cất cao giọng, run rẩy hét to, “Hai người cưỡng bức phụ nữ, ép buộc người lương thiện làm kỹ nữ, buôn người, hai người tốt nhất là nên bị luật pháp trừng trị đi.”

Hạ Chính Thôn xông lên, giữ chặt tay trái của cô, “Làm sao cô biết tôi buôn người! Ai là người nói cho cô biết?”

“Thả………..” Tay của cô sẽ trật khớp…………. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã nghe đối phương gào thét kêu đau.

Hạ Chính Thôn lùi về sau vài bước, trên cánh tay phải của hắn bị một mũi kim đâm xuyên.

Tiếng cười vang trời của con mối truyền vào từ cửa sổ sát đất.

Hai mắt của Hạ Chính Lý trừng to như sắp rớt ra, Phật Tổ ơi, hắn đang nhìn thấy cái gì vậy, má bên phải thì đẹp trai tuấn tú, má bên trái thì có vết sẹo dữ tợn như quái vật!

Sài Thương Y lao tới, cảm kích không dứt, “Cảm ơn anh, con mối.”

“Chị dâu tương lai, chị cảm ơn nhầm người rồi, người bắn kim châm là thái tử Đoạn, tôi chỉ biết chơi súng thôi.”