Mạc Hậu

Chương 43




Edit by: Yến Phi Ly

Beta: Sean

“…Em cảm thấy trước màn ảnh có thể thỏa thích khóc cười, là một chuyện rất hạnh phúc..”

Bữa tiệc qua đi vài ngày, thời gian Yến Cẩn có thể tự do hoạt động cũng càng ngày càng dài. Sau khi cậu nghe Phong Thiếu Phi nói, trước mặt cha Phương cùng Phương Lỗi, tận lực không tranh luận, bảo làm gì thì làm cái đó.

Đừng quên cậu chính là diễn viên, muốn diễn vai đứa con trai nhu thuận đứa em nghe lời, với cậu mà nói cũng không phải việc khó. Cha Phương thấy cậu không hề ngỗ nghịch, cho rằng cậu thật sự bắt đầu tỉnh ngộ, bởi vậy cũng không cường ngạnh giam giữ cậu nữa.

Yến Cẩn nhu thuận một chút, cách vài ngày trong nhà sẽ có khách ghé thăm, Yến Cẩn cho dù cảm thấy không vui, vẫn ngoan ngoãn tham dự, mặc cho mẹ con đối phương đánh giá mình.

Cứ thế, tin tức Yến Cẩn là nhị thiếu gia nhà họ Phương tự nhiên lan truyền rộng rãi, những thiên kim nhà giàu bình thường cũng xem phim điện ảnh, TV, như thế nào lại không biết tân ảnh đế năm nay chứ.

Bất quá tin tức chỉ lưu truyền trong giới thượng lưu chứ không rơi vào tay giới giải trí, dù sao Phương gia coi như là gia tộc lớn, bọn họ cũng đoán được lý do Yến Cẩn giấu diếm thân phận. Nếu Phương gia không muốn để cho người khác biết Yến Cẩn là phương Nhị thiếu gia, bọn họ cũng sẽ không lắm miệng đem sự tình truyền ra ngoài.

Kỳ thật rất nhiều gia tộc muốn cùng Phương gia tạo dựng quan hệ, sau khi biết Phương Nhị thiếu gia là minh tinh, ít nhiều cũng dần đánh mất suy nghĩ. Những gia đình giàu có đó làm sao có thể để con gái của mình gả cho một diễn viên?

Cho dù Yến Cẩn thân phận là Nhị thiếu gia nhà họ Phương, vẫn khiến cho rất nhiều người rút lui, vốn là vậy, hào môn thế gia chung quy tự cho là mình rất cao giá, đối tượng kết hôn chú ý nhất là môn đăng hộ đối.

Yến Cẩn gia thế tuy rằng tương đương, nhưng họ muốn con rể có thể trợ giúp công việc làm ăn chứ không muốn gả con gái cho một nghệ sĩ suốt ngày xuất đầu lộ diện.

Giới thượng lưu làm sao có thể không biết nội tình cùng những thứ dơ bẩn bên trong giới giải trí, tiệc tùng của họ thường mời nghệ sĩ đến; kẻ từng trải có đôi khi coi trọng một hai diễn viên, đem người lên giường, sau khi thoải mái một đêm thì đầu tư một bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh, đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Chính là bởi vì nhìn thấu quy tắc ngầm của giới giải trí, cho nên bọn họ làm sao có thể tiếp nhận con nhà mình lựa chọn bạn đời thuộc giới giải trí được. Cho dù Phương nhị thiếu gia vẫn luôn sạch sẽ, trong mắt bọn họ đó cũng là nghề tự hạ thấp thân phận, không xứng với con gái bọn họ.

Lại nói, cho dù là hôn nhân vì lợi ích thì cũng phải cho nhau ích lợi mới được chứ. Cho nên giá trị Yến Cẩn trong mắt những nhà giàu có đột nhiên sụt giảm, sau đó lập tức bị loại khỏi danh sách con rể lý tưởng.

Cha Phương biết chuyện lại nổi trận lôi đình, ông đã nghĩ nhanh chóng giúp đứa con này thu xếp hôn sự, kéo cậu về quỹ đạo, để cậu có thể cưới vợ sinh con, có cuộc sống sinh hoạt như người bình thường.

Kết quả bởi vì nghề nghiệp của cậu, rất nhiều gia tộc ông để mắt đều chướng mắt Phương gia; mà những nhà khác muốn bám víu Phương gia thì ông lại nhìn không vừa mắt, này cũng sầu bạc tóc cha Phương rồi.

Yến Cẩn biết mình dần đã ít người tới thăm, trong lòng đừng nói tới là có bao nhiêu thống khoái, cậu ước gì nhanh chóng làm việc, nhận diễn mấy bộ phim điện ảnh, tiếp tục xuất đầu lộ diện trước mặt người khác, tiếp tục bán rẻ tiếng cười, tốt nhất để mấy nhà còn có ý định kia lăn đi xa thật xa đi.

Phong Thiếu Phi cũng biết Yến Cẩn suốt ngày đều bị bắt xem mắt, nói không thèm để ý là giả, cho dù hắn tin tưởng tình cảm Yến Cẩn đối với hắn, chính là cũng sợ cha Phương áp dụng thủ đoạn kịch liệt, bức Yến Cẩn kết hôn.

Huống chi chỉ cần vừa nghĩ tới người yêu của mình phải ngồi ở chỗ kia, để những kẻ khác bình phẩm từ đầu đến chân, khiến cho lòng hắn càng không thoải mái. Hắn biết Yến Cẩn không thích nhất chính là trường hợp như vậy, chỉ là vì giả bộ ngoan ngoãn, vì để sớm một ngày được nhìn thấy hắn, Yến Cẩn nhất định sẽ nhẫn nại, điều này làm cho hắn càng thêm đau lòng.

Giờ khắc này, Phong Thiếu Phi đột nhiên có chút hận bản thân bất lực, hắn cái gì cũng không thể cho Yến Cẩn, luận gia thế luận bối cảnh, hắn là một cô nhi sao có thể đánh đồng cùng Phương gia? Luận sự nghiệp luận thành công, Yến Cẩn là ảnh đế, hắn chẳng qua là nhân viên công tác sau màn.

Hắn hiện tại chính là một người đại diện bé nhỏ, làm sao có thể đi ra trước màn ảnh, quang minh chính đại đứng bên người Yến Cẩn?

Trước kia Đàm Tranh dù sao cũng là ảnh đế, thành tựu của Đàm Tranh không hề thua kém Yến Cẩn, huống hồ gia thế bối cảnh Đàm Tranh cũng không đơn giản. Chỉ cần nghĩ đến đây, lửa giận cùng hận ý của Phong Thiếu Phi đối với Cảnh Thâm liền không ngừng dâng lên.

Một lát sau, Phong Thiếu Phi miễn cưỡng tỉnh táo lại, đã qua rồi thì cho qua, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hắn thở dài, lau mặt, bắt đầu suy tư kế hoạch tiếp nên làm thế nào.

Tề Trăn cho hắn rất nhiều manh mối, hắn tập hợp lại, đại khái có thể đoán ra thân thế của mình, chẳng qua trong đó còn có vài điểm đáng ngờ. Hắn ngồi trên ghế sa lông phòng khách, nhíu mày trầm tư.

Hắn nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong đầu rất nhanh hiện lên rất nhiều suy đoán, nếu hắn thật là con trai của đại thiếu gia nhà họ Cảnh, như vậy mẹ đẻ hắn là ai? Theo ngày đó những gì mẹ đã nói, mẹ đẻ hắn có thể là người thường, ít nhất gia thế bối cảnh không bằng Cảnh gia.

Mẹ vì không để cho mẹ đẻ và hắn bị người tìm ra, bởi vậy mai danh ẩn tích, không chỉ đổi họ, ngay cả tên cũng thay đổi. Phong Thiếu Phi nhớ rõ, tên của mẹ là Lục Cảnh.

Hắn trước kia còn một lần cho rằng, tên của mẹ quá mức nam tính, hiện tại mới biết được, kỳ thật mẹ còn có một cái tên rất êm tai, Tâm Nhu.

Khi hắn còn đang trầm tư, Tề Trăn điện thoại đến, hắn nhận máy, lười biếng nói: “Có việc?”

“Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng ra tôi đã tra được cái gì đâu.” Tề Trăn thanh âm không khác gì bình thường nhưng cẩn thận nghe thì có thể phát hiện, hắn hiện tại đang kích động.

“Anh tra được cái gì?” Phong Thiếu Phi tinh thần tỉnh táo, ngữ khí dồn dập hỏi.

“Cảnh gia đại thiếu gia tên thực khó tìm, tôi từ tên của ông ta bắt đầu điều tra, tra được khi ông ta còn đi học, phát hiện lúc ấy có một cô bạn gái, họ Lục.” Tề Trăn chậm rãi nói.

“Lục?” Phong Thiếu Phi ánh mắt lóe lóe, chợt nghe Tề Trăn tiếp tục nói: “Không sai, Lục, mẹ Đàm Tranh không phải họ Lục sao? Tôi liền theo manh mối này, tiếp tục dò tìm.”

“Lúc ấy Cảnh gia đại thiếu gia cùng em họ tình cảm không tồi, có lẽ bởi vì bậc cha chú cũng thân cận, hai nhà quan hệ không tồi, người em họ kia chính là Cảnh Tâm Nhu.

Cảnh gia đại thiếu gia tên là Cảnh Viêm, Cảnh Viêm cùng cha Cảnh Tâm Nhu là anh em, cho nên hai người xem như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuổi tác cũng không kém nhiều lắm, thời điểm đi học cơ hồ đều cùng lớp. Đầu tiên phải nói đến, bạn gái của Cảnh Viêm, Lục Tâm Ngôn cũng là bạn tốt của Cảnh Tâm Nhu. Bất quá bởi vì thời gian đã lâu, tư liệu không quá đầy đủ, hơn nữa có một phần còn bị người xử lý, cho nên thủ hạ của tôi vẫn còn đang điều tra. Chính là từ tư liệu hiện nay tra được tôi phát hiện một chuyện thú vị.”

“Chuyện gì?” Phong Thiếu Phi trầm mặc nghe Tề Trăn nói một mớ dài, mới mở miệng hỏi.

“Cảnh Viêm, Lục Tâm Ngôn, hai người tên hợp lại, không phải rất thú vị sao?” Tề Trăn thần bí cười giải thích.

Ngôn Viêm Đàm, Phong Thiếu Phi như là bị sét đánh, nhất thời ngây ngẩn. Hắn khó khăn mở miệng hỏi: “Như vậy mẹ Đàm Tranh vì cái gì tên là Lục Cảnh?”

“Tôi nghĩ, có thể là lấy Tâm cùng Cảnh đi, Lục Tâm Ngôn, Cảnh Tâm Nhu đều có cái tâm, bác gái có lẽ không muốn quên đi gốc, phải sửa lại họ, nhưng thế nào cũng không thể vứt bỏ chữ Cảnh?” Tề Trăn vuốt cằm phỏng đoán.

Phong Thiếu Phi trong đầu ong ong, căn bản không nghĩ tới, tên của hắn cùng tên mẹ kỳ thật đã bao hàm gần như toàn bộ chân tướng. Chỉ cần người có tâm, hoặc là đương sự đem tên của bọn họ ghép lại, lập tức có thể nhìn ra manh mối.

Cái này, hẳn là mẹ cho Cảnh Viêm manh mối đi?

Mẹ mang theo hắn đợi hơn ba mươi năm, cuối cùng chờ được Cảnh Viêm nhưng Đàm Tranh cũng đã mất.

Hắn vô tri vô giác cúp điện thoại, vốn đang ôm một tia hy vọng, có thể Cảnh gia đại thiếu gia tìm lầm người. Nhưng tư liệu Tề Trăn cũng đã tra được, hơn nữa đoạn đối thoại giữa mẹ cùng Cảnh Viêm, hắn biết, hắn chính là con trai của Cảnh Viêm cùng Lục Tâm Ngôn.

Hắn ôm mặt, hít một hơi thật sâu, mặc kệ mẹ ruột hắn là Lục Cảnh cũng được, là Cảnh Tâm Nhu cũng tốt, đều là người vất vả dưỡng dục mình nhiều năm. Với hắn mà nói, Lục Tâm Ngôn chỉ là một cái tên, từ nhỏ ở bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ hỉ nộ ái ố, đều là Cảnh Tâm Nhu.

Hắn suy tư một hồi, bấm điện thoại gọi thám tử tư, bảo bọn họ ngừng điều tra những người khác, tập trung điều tra Cảnh Thâm là đủ. Đối phương chần chờ một hồi, mở miệng nói: “Kim tiên sinh, ngài lần trước bảo chúng tôi điều tra Phong Thiếu Phi, vừa lúc có đầu mối mới, thật sự muốn ngừng điều tra sao?”

“Đầu mối gì?” Phong Thiếu Phi sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

“Chúng tôi tra được người lúc trước đem Phong Thiếu Phi để lại trước cửa viện phúc lợi nhi đồng.” Đây chính là bước tiến triển, Phong Thiếu Phi dừng một chút, lập tức nói: “Tiếp tục điều tra, Đàm Tranh bên kia không cần tra nữa, chỉ cần Phong Thiếu Phi và Cảnh Thâm là được.”

Sau khi cúp điện thoại, Phong Thiếu Phi đứng dậy định tự mình làm chút đồ ăn, chuông cửa lại vang lên. Hắn đi tới nhìn camera, thấy bên ngoài là Tiểu Tề, không có tâm trí ứng phó cậu ta, liền dứt khoát làm bộ như không có nhà.

Không nghĩ tới Tiểu Tề ấn chuông mấy lần không có ai mở cửa thế nhưng tự mình nhập mật mã, tính toán trực tiếp mở cửa đi vào. May mắn mấy ngày trước đây Phong Thiếu Phi đã thay đổi mật mã, cho nên lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng tít tít báo sai mật mã.

Phong Thiếu Phi lạnh mặt, bước nhanh ra ấn mật mã mở cửa. Ngoài cửa Tiểu Tề bị hắn dọa sợ, tay vẫn còn duy trì tư thế ấn mật mã.

“Có việc?” Phong Thiếu Phi lạnh lùng hỏi, Tiểu Tề nhanh chóng buông tay, ấp úng nói: “Anh Phong, em lo lắng một mình anh không chịu ăn cơm, mang chút đồ ăn tới cho anh.” Nói xong còn giơ hộp cơm trong tay.

“Không cần, tôi đã nấu mì.” Phong Thiếu Phi thản nhiên từ chối, hơn nữa hoàn toàn không định để cho Tiểu Tề vào nhà. Tiểu Tề cắn cắn môi, mở miệng hỏi: “Em có thể đi vào không?”

“Không được, cậu đi đi, nói cho Phương Lỗi, không cần đến đây nữa.” Nói xong “Sầm” một tiếng đóng cửa lại. Tiểu Tề sắc mặt khó coi, xoay người rời khỏi biệt thự của Yến Cẩn.

Phong Thiếu Phi cho rằng Tiểu Tề là Phương Lỗi cố ý phái tới, kỳ thật hắn trách lầm Phương Lỗi, không nói Phương Lỗi căn bản không phát hiện Tiểu Tề có ý với Phong Thiếu Phi, cho dù phát hiện, hắn cũng sẽ không để yên cho Tiểu Tề tiếp cận Phong Thiếu Phi.

Hôm nay hành vi của Tiểu Tề hoàn toàn là tự ý, muốn thừa dịp Yến Cẩn không có nhà, thân cận hơn với Phong Thiếu Phi, hy vọng có thể đả động Phong Thiếu Phi, kết quả ngược lại bị bỏ ngoài cửa.

Sau khi Tiểu Tề rời đi, Phong Thiếu Phi tùy tiện nấu ít mì, qua loa giải quyết một bữa. Trong lúc Yến Cẩn nghỉ ngơi, kỳ thật hắn vẫn nhận được rất nhiều điện thoại từ công ty hoặc là đạo diễn, đều là muốn mời Yến Cẩn chụp quảng cáo, quay phim.

Hắn không xác định thời gian Yến Cẩn nghỉ ngơi, bởi vậy không dám tiếp nhận quảng cáo nào, chỉ nhận một ít kịch bản, chờ sau khi Yến Cẩn trở về đưa cho cậu chọn lựa.

Đối với các quảng cáo cùng đạo diễn có thể tìm tới hắn, Phong Thiếu Phi trong lòng đều biết, Phương Lỗi bên kia xem như chấp nhận Yến Cẩn quay lại làm việc, cũng coi như chấp nhận quan hệ giữa mình và Yến Cẩn.

Nếu không lấy nhân mạch cùng thế lực của Phương Lỗi, đông cứng hoạt động của hắn, khiến hắn trong giới hoàn toàn không có đường ra, đó là điều vô cùng dễ dàng. Bây giờ còn không đụng đến hắn, liền đủ để chứng minh lập trường của Phương Lỗi.

Phong Thiếu Phi thật không ngờ, Phương Lỗi nhanh như vậy liền thỏa hiệp, xem ra đối phương thật sự rất thương yêu Yến Cẩn. Tựa như Phong Thiếu Phi suy nghĩ, Phương Lỗi nhìn không được dáng vẻ Yến Cẩn khổ sở tiều tụy, cho nên khi Yến Cẩn biểu hiện một ít ngoan, liền giúp cậu tranh thủ xin cha Phương có thể tự do hoạt động.

Cha Phương thấy Yến Cẩn gần đây ngoan ngoãn không ít, liền cũng thả lỏng, không còn giam giữ cậu, chính là vẫn không đáp ứng cho Yến Cẩn rời khỏi Phương gia, càng không đáp ứng Yến Cẩn trở lại giới giải trí.

Phương Lỗi có chút đau đầu, Yến Cẩn xem như chiêu bài của Thiểm Diệu Quốc Tế, nếu không có Yến Cẩn, Thiểm Diệu Quốc Tế sẽ bị giải trí Tinh Hải đè đầu, đây là cục diện từ khi anh bước vào giới giải trí tới nay không muốn thấy nhất.

Kỳ thật anh cùng Lâm Siêu cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua hai người gia thế tương đương, tuổi tác lại không chênh nhiều lắm, trước kia còn từng học cùng trường đại học, khó tránh khỏi bị người đặt lên so sánh với nhau.

Lâm Siêu so với anh bước vào giới giải trí trễ hơn một thời gian, khi thành lập Tinh Hải cũng rất nhanh liền bắt kịp Thiểm Diệu Quốc Tế, khiến ý thức cạnh tranh trong lòng anh bùng khởi. Đồng thời Lâm Siêu có Đàm Tranh, càng đem giải trí Tinh Hải đẩy lên một tầm cao khác.

May mắn không bao lâu, Thiểm Diệu Quốc Tế cũng có Yến Cẩn, có thể cùng đối phương ganh đua cao thấp. Về phần công ty giải trí STARS một trong ba công ty đứng đầu, cũng là đối thủ không thể khinh thường.

Gần đây bởi vì Yến Cẩn nghỉ, rất nhiều món hời lớn đều rơi vào trong tay STARS, nghệ sĩ nhà bọn họ đảm nhận vai chính cũng không thua kém Yến Cẩn, rất có khí thế nhăm nhe nam chính xuất sắc nhất năm sau.

Mà Thiểm Diệu Quốc Tế trước đó hoạt động tuyên truyền bởi vì nam chính vắng mặt, khiến cho bộ phim tuyên truyền không đủ, sau khi chiếu phim phòng vé cũng không như mong muốn, có chút quẫn bách khó khăn.

Kỳ thật loại tình huống phim hay không ăn khách này trong giới nhìn mãi thành quen, thông thường một bộ phim với đạo diễn diễn viên đội hình mạnh, cố tình sau khi công chiếu phòng bán vé lại rất thảm đạm, nói trắng ra, đó là đề tài không phù hợp khẩu vị người xem.

Loại tình tiết hoàng tử mất nước báo thù, người xem đã muốn chán, nội dung không có gì mới, liền không cách nào hấp dẫn người xem. Ngay cả chi tiết em gái công chúa xuất hiện quấy rối, khiến cho hoàng tử cùng công chúa chia lìa, cũng bị bình luận điện ảnh nói là tình tiết vạn năm cũ rích.

Sau khi chiếu phim, rất nhiều bình luận đánh giá cũng không cao, trên inte et lượt bình chọn yêu thích cũng rất thấp, đối lập chờ mong lúc chưa chiếu phim có vẻ có chút châm chọc.

Khi Yến Cẩn bị nhốt trong nhà, nhàm chán sẽ lên mạng xem đánh giá về phim, rất nhiều người phê bình nội dung, trang phục, nam nữ phụ, thậm chí nam nữ chính cũng có không ít người phê bình.

Yến Cẩn nhìn xem hứng thú vô cùng, trong đó không thiếu bình luận vớ vẫn, nhưng cũng có không ít bình luận thật sự viết rất có đạo lý. Dần dà, còn có người bởi vì ý kiến khác biệt mà bắt đầu cãi nhau.

Yến Cẩn thân là nam diễn viên đang nổi, tất nhiên có không ít fan, fan thấy nhân vật thần tượng bọn họ diễn, bị chê trên inte et không đáng một đồng, đương nhiên oán giận nhảy ra ủng hộ.

Kỳ thật, đối với diễn xuất của Yến Cẩn những bình luận đó chẳng qua là bới lông tìm vết, bất quá sau khi bị fan của cậu mạnh mẽ bảo vệ, thật sự liền cùng đối phương tranh cãi, bắt đầu càng thêm nghiêm khắc soi mói diễn xuất của Yến Cẩn.

Yến Cẩn nhìn ngược lại không có cảm giác gì, loại phim thông thường này, nói cậu diễn tốt, quả thật là tốt; nói cậu diễn không đạt, cũng quả thật không diễn đạt được nhiều màu sắc. Vì tranh luận cậu diễn xuất được hay không mà cãi vã, với cậu chỉ là một sự kiện không mấy quan trọng.

Nói câu không dễ nghe, nghệ sĩ sẽ không bởi vì fan trên mạng nói người đó diễn hay, đạo diễn dâng kịch bản tới cửa; đồng thời đương nhiên cũng sẽ không bởi vì những người khác chê diễn không tốt, đạo diễn liền không tìm tới nữa.

Đương nhiên nếu một nhân vật có thể được công chúng ca ngợi, công nhận thì đó là một sự khẳng định đối với diễn viên, chính là Yến Cẩn vẫn cho rằng, tâm tình diễn viên không cần phải theo lời ca ngợi hoặc phê bình trên inte et mà thay đổi.

Cậu nhìn bình luận khác, không phát hiện phân tích nào hấp dẫn cậu liền tắt trang chủ, ngược lại mở ra phim trong ổ cứng. Tất nhiên là phim do Đàm Tranh đóng vai chính, đối với Yến Cẩn mà nói, rất nhiều diễn xuất của cậu, đều là từ xem xét học tập mà ra.

Bất quá đang lúc cậu xem mê mẩn, khi tâm tình theo cảm xúc nhân vật trong phim phập phồng, tiếng đập cửa đánh gãy chuyên tâm của cậu, nháy mắt liền từ trong phim trở lại hiện thực.

Ảo não gãi gãi đầu, cậu đứng lên mở cửa, nhìn Phương Lỗi bên ngoài, nhíu mày mở miệng: “Thiểm Diệu Quốc Tế phải đóng cửa sao? Ông chủ lớn lúc này còn ở nhà.”

“Nếu Thiểm Diệu Quốc Tế yêu cầu anh mỗi ngày đều phải có mặt, anh đây nuôi đám nhân viên kia làm màu à?” Phương Lỗi nhún nhún vai, vừa đi vào phòng Yến Cẩn vừa nói.

“Đang xem phim?” Phương Lỗi chú ý tới hình ảnh trong máy tính của Yến Cẩn, liếc mắt một cái mở miệng hỏi.

“Vâng.” Yến Cẩn đi ra phía trước, tắt màn hình máy tính, ngồi vào ghế sa lông đối diện Phương Lỗi, chờ đối phương mở miệng nói ra ý đồ tới đây.

“Em chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa cùng anh đến công ty.” Phương Lỗi mở miệng nói, Yến Cẩn nhíu nhíu mày hỏi: “Công ty nào?” Cậu không cho là Thiểm Diệu Quốc Tế, nếu không Phương Lỗi cũng không cần đặc biệt đến nói cho cậu biết.

“Xí nghiệp Phương thị.” Phương Lỗi thản nhiên nói, đồng tử Yến Cẩn co rút lại, lạnh giọng nói: “Em không đi, em lúc trước từng nói qua, em đối với chuyện làm ăn không có hứng thú, cũng không có đầu óc thương mại.”

“Cha quyết tâm muốn em vào công ty, không phải là điều anh có thể thay đổi.” Phương Lỗi nhún vai, bất đắc dĩ nói.

“Ông ta lại muốn tính cái gì? Hơn hai mươi năm mặc kệ em, hiện tại lại vội vàng an bài con đường tương lai cho em, em muốn đi con đường nào, em đều có tính toán, em sẽ không đến Phương thị.” Yến Cẩn trầm giọng nói.

“Em cũng đừng gây gổ với cha, anh trước kia từng nói em còn là nghệ sĩ thì không tính chuyện này, em tốt xấu cũng là em trai của Phương Lỗi này, cho em vào giới giải trí trong nhiều năm như vậy đã đủ rồi, sao có thể tiếp tục con đường đó nữa?” Phương Lỗi thấy Yến Cẩn một bộ cố chấp, cũng nhăn mày mà thuyết phục.

“Anh hai! Em thật sự thích đóng phim, việc làm ăn của Phương gia có anh là đủ rồi, em không thể làm chuyện mình thích sao?” Yến Cẩn trên mặt rõ ràng là không kiên nhẫn cùng tức giận.

“Em có dám nói em gia nhập giới không phải bởi vì Đàm Tranh kia không? Lúc trước anh không muốn nói, em thế nhưng phái người theo dõi cậu ta, chụp ảnh cậu ta, việc này mà truyền ra ngoài thì em có còn muốn sống không hả?!” Phương Lỗi tức giận cực độ, vô tình lôi hết nợ cũ nợ mới ra cùng Yến Cẩn so bì.

Yến Cẩn mím môi không nói lời nào, cậu trước kia là đàn em của Đàm Tranh, khi ở trường học liền chú ý tới Đàm Tranh, thường trộm đi theo đối phương, ảnh chụp trong hộp giày chính là do cậu thiên tân vạn khổ thu thập.

“Trước kia là trước kia, tuy rằng động cơ của em không đơn thuần, nhưng mà em là thật sự thích đóng phim, mấy năm qua giải thưởng em đạt được còn chưa đủ chứng minh em nghiêm túc sao?” Yến Cẩn cãi lại.

Quả thật, Yến Cẩn ngay từ đầu gia nhập là bởi vì Đàm Tranh, nhưng lấy cá tính của cậu, nếu không phải thật sự thích đóng phim, sao có thể chống đỡ lâu như vậy, chớ nói chi là cậu cùng Đàm Tranh vẫn là trạng thái vua không gặp vua.

Phương pháp cho cậu tiếp cận Đàm Tranh còn rất nhiều, chọn con đường đóng phim là ngoài ý muốn, trong lúc vô ý đánh bậy đánh bạ đào trúng hứng thú của mình, thứ nhất có thể tiếp cận người trong lòng ngưỡng mộ, thứ hai có thể làm chuyện mình thích.

Cho nên trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Yến Cẩn là thật sự vui vẻ, cho dù cậu cùng Đàm Tranh khoảng cách một chút cũng không ngắn lại, nhưng có sự nghiệp cậu thích bù đắp lại, này cũng không tổn thất quá nghiêm trọng đi.

“Em thật sự thích làm diễn viên?” Phương Lỗi ngẩn người, có chút nghi ngờ hỏi. Chớ trách anh không hiểu Yến Cẩn, bình thường Yến Cẩn vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, hiếm khi biểu đạt cảm xúc, cho nên anh thật không biết, đối phương thích đóng phim như vậy.

“Vâng, em cảm thấy trước màn ảnh có thể thỏa thích khóc cười, là một chuyện rất hạnh phúc.” Yến Cẩn thản nhiên nói. Từ nhỏ bởi vì cha lạnh nhạt với thân thế của mình, Yến Cẩn bị dưỡng thành tính cách mẫn cảm quái gở.

Tuy rằng Phương Lỗi đối xử với cậu rất tốt, nhưng Phương Lỗi không phải là cha Phương, ý nghĩa của hai người vẫn khác biệt. Đối với Yến Cẩn mà nói, cậu chính là đưa nhỏ bị cha bỏ rơi, anh hai mới là đứa con mà cha để ý, cho nên dẫu Phương Lỗi tốt với cậu, trong lòng Yến Cẩn nhỏ cũng sẽ thấy không công bằng.

Điều này tạo nên thói quen đem ý tưởng cùng cảm xúc chân thật chôn ở trong lòng, lâu dần, liền thành bộ dáng lãnh đạm, đợi cho sau này lớn lên, cậu mới phát hiện, bản thân đã không cách nào tùy ý mà khóc hoặc nở nụ cười.

Trước mặt người khác, cậu đã quen đeo một lớp mặt nạ, chung quy cảm thấy muốn biểu hiện ra bản thân chân chính là chuyện thực khó khăn. Nhưng trước ống kính máy quay thì không giống, cậu có thể đem mình làm trở thành một người khác, chính là diễn ra tâm tư một người khác, thực sự rất thoải mái mà diễn.

Trước màn ảnh, cậu có thể nếm thử các loại biểu hiện khác nhau, cởi bỏ vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài, Yến Cẩn lần đầu tiên biết, thì ra chính mình cũng giống những người khác, có thể tùy thời biểu hiện hỉ nộ ái ố. Cho nên cậu bắt đầu chậm rãi yêu thích công việc này, càng ngày càng nghiêm túc nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, sau đó trước màn ảnh vui sướng mà biểu diễn.

Có thể nói trừ bỏ Đàm Tranh, Yến Cẩn yêu thích nhất chính là đóng phim.

Sean: tội nghiệp thằng bé

Phily: Thằng bé??! =)))