[Đạo Mộ Đồng Nhân] [Bình Tà] Mặc Long

Chương 8: Phiên ngoại – Mắt âm dương (*)




(* Có hai khái niệm, 1 là khái niệm trong tướng học để chỉ hai con mắt khác nhau về cấu trúc, còn khái niệm kia là để chỉ đôi mắt có khả năng nhìn thấy người cõi khác.)

Lại nói, sau khi đồng chí Thiên Chân của chúng ta thuận lợi sinh hạ Kỳ Lân, cùng Muộn ca chung sống hạnh phúc, vốn nghĩ đến gia đình, con cái, sự nghiệp (?) đều có, có thể sinh sống an ổn đi? Nhưng là không nghĩ tới… trời không chiều ý người…

Đại khái khi Trương Ngọc Kì được tám tháng, một ngày trời quang mây đãng, thời tiết thoái mái dễ chịu, nhưng cái tổ ấm hạng phúc của Thiên Chân cùng Muộn ca lại không được yên ổn.

“Này! Anh có thể để tôi ôm một chút được không! Anh con mẹ nó đã ôm lâu như vậy!”

Không cần hỏi, vừa nghe mấy cái giọng ồn ào này liền biết tuyệt đối là tiếng Bàn Tử cùng Phan Tử cãi nhau.

“Kì Kì là do Tiểu tam gia của chúng ta sinh, hiển nhiên là tôi cần ôm nhiều một chút! Nói lại, bằng cái mặt mũi của anh, còn không phải sẽ dọa nó khóc sao?” Phan Tử ôm chặt đứa bé trong ngực, cưng chiều cực độ. Nếu đổi thành người khác, còn có chút bình thường. Nhưng là nói Đại Phan lại như vậy… Ách… người như vậy, lộ ra biểu tình ôn nhu, thật sự là… không thể tưởng tượng! OTL!

“Tiên sư! Tôi đây cũng là cha bên này của nó nhá, đâu có kèm gì so với anh! Cho tôi ôm một cái!” Vương Bàn Tử không chút yếu thế, muốn cướp đoạt Trương Ngọc Kì từ trong lòng Phan Tử. ( tác giả: cảm giác to tiếng như vậy thật là giống thông gia đang cãi nhau XD)

Nói cũng kì quái, mặc kệ hai người này dằn vặt thế nào, Trương Ngọc Kì không khóc cũng không nháo, chỉ đem ngón tay cái ngậm vào miệng, mở to đôi mắt đen láy nhìn bọn họ.

Ngay lúc hai người ví đứa bé mà cãi nhau túi bụi, một đôi bàn tay với những ngón tay dài nhỏ thon gọn, đem đứa bé bế lên, sau đó yên lặng, lập tức đi ra ngoài.

Trong phòng nháy mắt yên lặng trở lại… chỉ để lại hai cái đầu đen xì của hai người sắp hóa đá —— Vương Bàn Tử cùng Phan Tử.

“Tiên sư bố! Tiểu ca anh không lầm đấy chứ!” Vương Bàn Tử bỗng nhiên phản ứng lại, kêu lên một tiếng sau đó nổi giận đùng đùng đi theo ra ngoài.

Trong phòng khách rất náo nhiệt, nguyên lai là chú hai đến. (tác giả: cũng cần nói chuyện này cho rõ ràng lại, vốn chuyện Ngô Tà sinh bảo bảo khiến tất cả mọi người không có biện pháp thừa nhận, nhưng nhìn đến đứa bé đáng yêu như vậy, nhìn đến Muộn ca thật yêu thật yêu Ngô Tà như thế… Ai nha dù sao cũng đã sinh rồi, không tiếp nhận thì rồi cũng phải tiếp nhận thôi. Hơn nữa, thế giới to lớn có đủ những chuyện kì lạ, rất nhiều chuyện muốn trách cùng không trách được. (ngươi con mẹ nó đây là cái lý do gì vậy?!))

Trương Khởi Linh ôm đứa bé đi đằng sau Ngô Tà, vẫn là cái bộ dạng im lìm như trước, nhưng nếu người nhìn kĩ thì sẽ mơ hồ phát hiện được khóe miệng hắn có dấu vết hạnh phúc.

“Chú hai, đây là Kì Kì.” Ngô Tà đón lấy đứa bé từ trong lòng Trương Khởi Linh, sau đó đưa đến trước mặt chú hai.

Chú hai có chút kích động, cao hứng muốn ôm lấy nó. Lúc này, chuyện kì quái xảy ra. Chỉ thấy Trương Ngọc Kì bỗng nhiên vươn hai cánh tay non nớt nhỏ bé ra phía sau chú hai, còn khanh khách cười thành tiếng, tựa hồ có người ở phía sau chú hai chơi đùa với nó.

Lúc ấy, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn nó, gấp gáp nhìn lại phía sau lưng chú hai, nhưng ở đó ngoại trừ một cái ghế nằm thì không có ai ở đó.

“Cái này?” Mặt mày chú hai nhíu lại một chỗ, nói với Ngô Tà: “Tiểu Tà! Đứa bé này vốn như vậy? Hay mắt nó có vấn đề?”

Vẻ mặt Ngô Tà cũng mở mịt, lắc đầu nói: “Không biết a! Đứa bé này từ khi ra đời tới giờ cơ hồ đã không khóc mấy, rất yên lặng. Cháu nghĩ nó giống Trương Khởi Linh nhiều nên cũng không để ý. Nhưng lần này xem ra…”

“Đứa bé này khẳng định là thiên phú dị bẩm.” Vương Bàn Tử và Phan Tử cùng đi đến.

“Chẳng lẽ người thuần dương thì khác biệt với người thường sao?” Chú hai vỗ vỗ trán, trầm ngâm nói: “Nhưng là, nó có cái gì hơn người đâu?” Nói xong, chú hai lại nhìn nhìn lại phía sau mình, lại nhìn nhìn Trương Ngọc Kì trong lòng Ngô Tà, bỗng nhiên cả người chấn động, run run nói: “Tiên sư! Sẽ không phải… không phải là mắt âm dương chứ?”

“A?!”

“Con tôm?!” (cái này không hiểu ‘___’ đồng âm cũng không đồng)

Mọi người lúc ấy kinh ngạc tại trận, miệng giương lên tròn vo không nói được gì. Duy chỉ có Trương Khởi Linh vãn chẳng có phân khiếp sợ nào, còn cúi đầu nhìn Trương Ngọc Kì.

Chú hai kích động, nói chuyện cũng có phần lắp bắp: “Tiểu, Tiểu Tà, còn nhớ rõ chỗ kia ai thường ngồi không?”

Ngô Tà mới đầu cũng không nghĩ tới cái gì, nhưng khi nhìn đến đến cái ghế nằm phía sau kia, cũng chấn động toàn thân, tiếp lời: “Mẹ ơi! Chẳng lẽ là ông nội?”

“Ừ! Có thể là cha đến xem thằng chắt trai.” Chú hai yên lặng nhìn cái ghế nằm bên kia. Bỗng nhiên, cái ghế nằm kia không gió mà tự động hơi hơi lắc lư vài cái.

Nước mắt Ngô Tà thoáng chốc chảy xuống, nhẹ giọng nói với bên kia: “Ông nội, đây là chắt trai của ông, nó tên Trương Ngọc Kì. Còn có, cháu không có làm mất mặt Ngô Cẩu vương.” Lúc này, Trương Ngọc Kì cũng khua khua hai tay về bên kia, miệng bi bô tập nói, tựa hồ như muốn nói cái gì.

Khó có được chính là, Trương Khởi Linh cũng mở miệng nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tà.”

Ngay cả Bàn Tử và Phan Tử bình thường hay cái nhau cũng yên tĩnh lại, cả phòng khách tràn ngập không khí cảm động…

Một ngày huyên náo ở trong cảm động cùng kích động mà trôi qua.

Ban đêm.

Tiễn mấy người chú hai rời bước, Trương Ngọc Kì cũng yên ổn ngủ ở trên chiếc giường nhỏ.

“Kì Kì thật sự có mắt âm dương sao?” Ngô Tà nằm ở trên giường, hỏi Trương Khởi Linh.

“Ừ, hẳn rồi.” Trương Khởi Linh đáp một cách quyết đoán.

“Hử? Nghe giọng điệu của anh thì hình như anh biết từ sớm rồi?!” Ngô Tà đột nhiên vùng dậy, nhìn Trương Khởi Linh hỏi.

“Không, anh cũng mới biết dạo gần đây, bởi vì nó luôn tự chơi đùa rất vui vẻ.” Trương Khởi Linh nhẹ nhàng áp đảo Ngô Tà, sau đó nói tiếp: “Lúc mới đầu anh còn tưởng nó có tật xấu gì, nhưng sau anh lại hiểu được, là ông nội chơi đùa với nó.”

“Cái gì!? Anh còn… ngô…” Ngô Tà còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị đầu lưỡi của Trương Khởi Linh lấp đầy. Cái lưỡi ướt át ấm nóng liếm láp khắp khoang miệng, chuyển động liếm mút linh hoạt.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh phát sinh quan hệ, nhưng vẫn như cũ, rất nhanh đã bị nhiệt tình của hắn thiêu đốt. Từng sợi từng sợi chỉ bạc, theo khóe miệng tràn ra.

Trương Khởi Linh buông tha đôi môi Ngô Tà, sau đó bắt đầu những nụ hôn nhỏ vụn kéo dài từ trên cổ xuống dưới, thẳng đến hai nụ hoa đã ửng đỏ trước ngực.

“A… Ách…” Ngô Tà không nhịn được mà khẽ ngâm thành tiếng.

Trương Khởi Linh nhẹ nhàng cắn nuốt trước ngực Ngô Tà, tay cũng không thành thật mà thăm dò nơi riêng tư của hắn, dịu dàng xoa nắn vuốt ve. Thân thể Ngô Tà run rẩy một trận, nỉ non: “Nơi đó… đừng… A!”

Đang trong lúc Ngô Tà muốn ngừng mà không được, Trương Khởi Linh đem thứ đã dựng thẳng của bản thân ôn nhu sáp nhập vào dũng đạo của Ngô Tà.

“A! Đau…” Ngô Tà nhẹ lắc đầu, tay nắm chặt lấy khăn trải giường, há miệng thở hổn hển. Tuy không phải lần đầu tiên tiến vào, nhưng đau đớn vẫn như cũ không giảm.

Trương Khởi Linh cũng cau mày, chậm rãi đem nửa phần còn dựng thẳng ở bên ngoài của mình, nhẹ nhàng đưa toàn bộ vào.

“A… Ách.” Ngô Tà vặ vẹo thân thể, mồ hôi tẩm ướt gối đầu, phía trước không được giải phóng cùng đau đớn từ mặt sau khiến trên mắt hắn bao kín một tầng sương mù.

Tay Trương Khởi Linh không thả lỏng, phía dưới cũng tăng tốc độ luật động, từ chậm rãi đẩy vào dần dần chuyển thành trừu sáp mãnh liệt. Vì khoái cảm mà miệng hắn khẽ phát ra âm thanh gầm nhẹ.

“A a a a a…” Trương Khởi Linh hung hăng sáp nhập.

Hai người cùng lúc tới đỉnh…

Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, Trương Ngọc Kì mở to đôi măt đen láy, như cười như không… ( dạy hư con em dồi ‘___’)

_Toàn văn hoàn_