Mặc Mạch

Chương 15: Làn váy nữ sinh (03)




Lâm Mộ vốn nghĩ bản thân mình có thể chơi bóng không lại Tưởng Thiên Hà, nhưng đánh nhau cậu tuyệt đối sẽ không thua, nên mới hẹn tên kia ra sân bóng rổ, danh nghĩa là chơi bóng nhưng thực tế là muốn solo 1v1 đánh cho tên kia một trận ra trò. Chẳng ngờ lại bị An Cẩm Thành xen vào, cuối cùng kế hoạch đánh nhau không thành, chỉ có thể chơi bóng rổ.

Chơi bóng rổ mà có ba người làm sao chơi đây?

Thì rủ thêm người thôi.

Thế là đám nam sinh của cả hai lớp tranh thủ nửa tiếng trước khi giờ tự học chiều kết thúc hô hào tập họp được 10 người chia ra hai đội chơi 5v5.

Thầy cô các khối lớp 10 với 11 không quá nghiêm khắc, đồng ý cho bọn họ tan học sớm nửa giờ, dù sao vận động thể thao cũng coi như là có lợi cho sức khỏe tâm sinh lý của các học sinh.

Thầy Dương thậm chí còn chủ động đứng ra làm trọng tài, cụ ông gầy gò nhỏ con còn cố ý mặc vào áo thể thao với con số 13 sau lưng, miệng ngậm cái còi, hai tay chống nạnh đứng ở cạnh sân.

Lớp chuyên bọn họ không am hiểu mấy chuyện thể dục thể thao cho lắm, nhưng bọn họ có bá vương Tôn Hải, tên này có thể xem như một nửa học sinh chuyên thể dục.

Lâm Mộ ngó An Cẩm Thành đứng ở ngoài sân xắn tay áo, cảm thấy tên này đúng làm bộ làm tịch.

Thiếu gia đẹp trai xì-tai bích hoa là biệt hiệu mọi người âm thầm gán cho An Cẩm Thành, trên diễn đàn lại gọi thẳng cậu ta là bích hoa, ngụ ý coi thường An thiếu gia làm gì biết mấy chuyện vận động tay chân. Lâm Mộ cũng không tin vị này có thể bật mode vận động thanh xuân, nào ngờ vào sân liền bị vả đến sưng cả mặt.

Lâm Mộ chạy ở trung vệ chuyền bóng cho Tôn Hải, Tôn Hải xung phong cả buổi cũng không phá vỡ được tuyến phòng thủ của đối phương, An Cẩm Thành đứng ở mé sân phất phất tay, Tôn Hải chỉ có thể chuyền bóng cho cậu ta, liền thấy An thiếu gia ngửa đầu nhún người thoải mái ném một cái, ẵm gọn ba điểm.

Lâm Mộ nhướng mày huýt sáo một tiếng.

An Cẩm Thành trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn giữ nguyên “xì-tai” đặc biệt không giống người thường của mình, thậm chí nếu nhìn kỹ sẽ thấy cổ áo cậu ta vẫn còn rất sạch sẽ, thiếu gia lạnh nhạt phát biểu: “Chuyền cho Tôn Hải không bằng chuyền cho tôi, ít ra tôi ném vào rổ được.”

“…” Tôn Hải cảm giác mình bị “xỉ” nhục.

Lớp A3 mặc dù có Tưởng Thiên Hà, nhưng mấy tên đồng bọn của cậu ta cả đám đều là cáo mượn hoai hùm, toàn bộ giẻ cùi tốt mã.

Tưởng Thiên Hà ngoài miệng đồng ý tỷ thí bóng rổ với Lâm Mộ, trong lòng thưc chất cũng tính đánh nhau, hoàn toàn không ngờ đến cả thầy chủ nhiệm lớp chuyên cũng xía vô chuyện này, giả vờ chơi bóng cuối cùng biến thành phải chơi bóng thật, động tác chỉ cần mạnh bạo chút là lập tức bị tuýt còi.

Bên ngoài sân bóng càng lúc càng đông người tụ tập, cuối cùng cả lớp A3 lẫn lớp chuyên toàn bộ đều bu quanh sân. An Cẩm Thành liên tục quay đầu nhìn ra ngoài, bị Lâm Mộ kêu vài tiếng.

“Đừng nhìn nữa.” Lâm Mộ cầm bóng đẩy đầu đối phương “Gần thắng rồi, dáo dác nhìn cái gì?”

An Cẩm Thành liếc nhìn đối phương một cái, ra vẻ như vô tình hỏi một câu: “Chị cậu đâu?”

Lâm Mộ cũng nhướng mắt nhìn ra bên ngoài một vòng, không tìm được người, liền nhún vai nói: “Chắc còn ở kỳ viện chưa về.”

An Cẩm Thành nghe vậy không nói gì thêm, điểm số của bọn họ lúc này đã vượt xa A3, thời gian cũng chỉ còn lại mười phút, Lâm Mộ vẻ mặt kiêu ngạo đưa mắt khiêu khích nhìn Tưởng Thiên Hà.

“Nếu lớp mày thua, phải chấp nhận một điều kiện của tao.” Lâm Mộ lướt qua hàng phòng thủ của đối phương, Tưởng Thiên Hà muốn chặn lại cậu cũng không kịp, chỉ có thể ngước mắt nhìn cậu chuyền bóng cho Tôn Hải làm một cú ba bước lên rổ.

Tưởng Thiên Hà tức đến nỗi muốn đánh đồng đội, lại muốn đập cho Lâm Mộ một trận, trận so tài này thua đến ê chề lại chỉ có thể cắn răng chấp nhận, một người dắt theo bốn con heo thì dù có là siêu nhân bóng rổ cũng kéo không nổi.

“Mày đúng là thích giúp đỡ người khác nhỉ,” Tưởng Thiên Hà chỉ có thể mượn lời trào phúng Lâm Mộ “Đồ bê-đê.”

Lâm Mộ không phải lần đầu bị mắng chửi như vậy, đã sớm miễn dịch: “Chỉ có tụi con nít học mẫu giáo mới mắng nhau như vậy.”

Tưởng Thiên Hà: “…”

Vốn tưởng Lâm Mộ sẽ bắt mình phải hứa về sau không được ăn hiếp Tào Trạm nữa, không ngờ đến khi trận đấu chấm dứt Lâm Mộ lại vẫn chỉ lấp lửng nửa vời.

“Mày tưởng tao đánh không lại mày hả,” Lâm Mộ chỉ vào Tưởng Thiên Hà “Nếu mày còn dám ăn hiếp Mê Mang nữa, tao sẽ đập cho mày một trận.”

Trận đấu kết thúc rồi, thầy Dương kêu gọi cầu thủ cả hai bên bắt tay hữu nghị, khiến Tưởng Thiên Hà nghiến răng nghiến lợi bí xị mặt mày.

Còn về “chấp nhận một điều kiện” như lời của Lâm Mộ đã nói, liền cứ thế xem như treo tạm ở đó.

***

Trận bóng kết thúc, diễn đàn lại lần nữa lâm vào cảnh “mưa máu gió tanh”, liên tục mấy trang đều là spam hình chụp, nội dung từa tựa như nhau “Bích hoa cũng có thể man như vậy?” “Vương tử rừng ám dạ lẽ ra nên đổi thành kỵ sĩ rừng ám dạ mới đúng.”

“Kỵ sĩ với vương tử đều phèn y như nhau!” Đây là câu trả lời được nhiều người like nhất.

Lâm Triều không xem trận đấu, đơn giản là vì không muốn vô giúp vui. Lâm Mộ tan học sang đón Lâm Triều, lúc xuống lầu đúng lúc gặp phải Lục Nhung đang đi lên.

Học sinh đặc biệt khối 10 mấy hôm nữa cũng phải tham gia giờ tự học chiều, cho nên Lục Nhung tính dẫn theo Trần Mỹ Hoa đi làm quen với lớp đặc biệt trước.

Mỹ Mỹ nhìn thấy cả hai chị em, lập tức hô lên: “Chị gái!”

Trong lúc nhất thời, cả Lâm Triều lẫn Lâm Mộ đều không dám cử động.

Một lát sau, Lâm Triều mới nở nụ cười gượng gạo với hai bà cháu Lục Nhung.

Trước đó Lâm Triều từng tuyên bố sẽ không giúp Lâm Mộ “đổ vỏ” một lần nào nữa, nhưng đến thời khắc then chốt lại không nỡ “bán đứng” em mình.

【 Chưa về nữa nha? 】Lâm Triều ra dấu thủ ngữ với Lục Nhung,【 Tính cùng bà nội tham quan lớp hả? 】

Ra dấu xong cô mới sực nhớ mình nên gọi Trần Mỹ Hoa bằng nhũ danh mới đúng, Lâm Mộ đứng bên cạnh có lẽ cũng cảm thấy rất tuyệt vọng, đưa tay bụm mặt như muốn che giấu cảm xúc.

Lục Nhung giống như không nhận ra, đơn giản ra dấu đáp lại:【 Nhìn lớp một cái rồi mới về.】

Lâm Mộ vội vàng lên tiếng: “Cần tôi dẫn hai người lên không?”

Lục Nhung nhìn cậu, cũng không do dự lâu lắm, khẽ gật đầu.

Lâm Triều thở phào một hơi, lập tức ra dấu tỏ vẻ:【 Vậy chị đi trước ha 】

Lâm Mộ quay đầu dẫn Lục Nhung cùng Mỹ Mỹ đi lên lầu, thay “chị gái” mình chữa cháy một câu: “Chị ấy còn phải đi kỳ viện luyện cờ, nên mới không rảnh.”

Ánh mắt của Lục Nhung dừng lại trên gương mặt cậu, ậm ừ một câu: “Thế à.”

Nụ cười trên mặt Lâm Mộ như sượng lại, chỉ có thể kiên trì tiếp tục phịa chuyện: “Hồi cuối tuần trước hai người cùng nhau tham gia hoạt động bán hàng từ thiện đúng không, tôi thấy chị ấy cầm theo một cái kẹp hình vịt vàng về nhà, nhìn cũng rất xinh.”

Lục Nhung giống như khẽ cười, sóng vai cùng Lâm Mộ đi đến ngoài cửa lớp đặc biệt, thiếu niên thoáng nghiêng người, đầu hơi cúi xuống, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu thích cái kẹp tóc ấy không?”

“…” Đầu óc của Lâm Mộ đại khái trống rỗng có hơn một giây, trái tim giống như bị ai đó dùng tay bóp lại, qua một lúc lâu mới điều hòa lại biểu tình trên mặt, ra vẻ điềm nhiên nói: “Tôi có thấy chị ấy kẹp trên tóc, cũng khá dễ thương, là Mỹ Mỹ tự tay làm sao?”

Lục Nhung nhìn cậu hồi lâu, khóe môi cong lên, rất khẽ.

“Là tự tay tôi làm.” Nam sinh nói “Chị cậu không nói với cậu sao?”

Có đôi khi, bản thân lời nói dối cũng là cái bẫy rập, Lâm Mộ nhớ rất rõ hôm đó chính miệng Lục Nhung bảo cái kẹp là do Trần Mỹ Hoa làm, nhưng cậu lại phải ra vẻ như mình mới biết chuyện này, vẻ mặt vô (số) tội lắc lắc đầu.

Lục Nhung cũng không hỏi thêm gì nữa, níu tay Trần Mỹ Hoa đi vào làm quen với phòng học một chốc, sửa sang lại chỗ ngồi của mình, cũng sẵn tiện làm quen “bạn học” mới trong lớp.

“Hôm nay mọi người về sớm.” Tào Trạm phải đợi mẹ mình đến đón cho nên vẫn còn ở lại trong lớp, cậu nhỏ vẫn còn nhớ mặt Lục Nhung, khá là hiếm thấy chủ động bắt chuyện với đối phương, “Ngày mai sẽ đông đủ.”

Mỹ Mỹ với Tào Trạm lúc trưa cùng nhau ăn cơm, đã sớm hình thành hữu nghị cách mạng trở thành “bạn tốt” có chung một kẻ địch là “nấm hương”.

Lâm Mộ nhìn Lục Nhung vẫn trên người mặc quần áo thường, đột nhiên sực nhớ, chợt hỏi: “Vẫn chưa may đồng phục à?”

Lục Nhung gật đầu: “Mai mới bắt đầu đăng ký.” Lại nhìn thoáng qua áo sơ-mi của Lâm Mộ, hỏi “Có nóng không?”

Lâm Mộ không hiểu: “Sao cơ?”

Lục Nhung khẽ mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Chơi bóng ấy.”

Lâm Mộ giật mình: “Cậu cũng có xem à?”

Lục Nhung không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, thiếu niên vương tay ra vuốt nhẹ thoáng qua mặt cổ áo trong của Lâm Mộ, thản nhiên nói: “Chỗ này, bị ẩm.”