Mặc Mạch

Chương 24: Ai đó vẫn chẳng biết gì (03)




Lâm Mộ bỏ di động xuống, lỗ tai cậu có chút nóng lên, nhưng phải làm bộ như mình không nghe thấy không hay biết gì hết, vừa mới quay đầu lại thì đột nhiên bắt gặp Hứa Nhất Lộ vẻ mặt giống như cực kỳ hứng thú, cảm giác cứ là lạ…

Nãy giờ cậu chàng ngồi nghe được một lúc rồi, bởi vì nhìn không rõ, cho nên ánh mắt giống như có chút mịt mờ nhìn hai người này một hồi lâu. Thật ra thì Hứa Nhất Lộ cũng không phải nghiện hóng chuyện này kia đồ, nhưng mà na… đối với mấy vụ kiểu như hóng chuyện thì có ai mà không thích đứng ở tuyến đầu đâu.

Lâm Mộ lúc này bình tĩnh lại mới cảm giác nãy giờ hình như mình sơ hở hơi bị nhiều. Lục Nhung không ra dấu thủ ngữ, cậu có thể dùng lý do “Lâm Triều biết đọc môi” làm lý do mặc dù hơi có lệ, nhưng nhiều lần như vậy, cậu lại không nhớ rõ đối phương rốt cuộc nói chuyện mấy lần, đổi lại nếu là Lâm Triều liệu có phải mỗi lần cũng đều nhìn hiểu không…

Đến giữa trưa, mặt trời cũng dần dần gắt hơn.

Hứa Nhất Lộ cùng Lục Nhung đều mang theo dù che nắng, thế là con thuyền của họ che tận hai cái dù, bởi vì trời nóng, Lục Nhung đạp chèo một lát cũng dừng lại, để mặc con thuyền từ từ trôi đi.

Trong lúc ấy, bọn họ không ai nói chuyện với nhau, chỉ có mỗi Hứa Nhất Lộ tràn ngập hiếu kỳ, ánh mắt vẫn luôn rà qua rà lại giữa hai người họ, mãi cho đến lúc thuyền cập bến, Lục Nhung mới lần lượt dìu từng người đi lên.

Lâm Mộ là người cuối cùng đi lên, cậu nhìn thấy Lục Nhung vươn tay về phía mình, chần chừ một lát mới đặt tay mình lên. Lòng bàn tay của nam sinh khô ráo, sức cổ tay cũng rất mạnh, kéo một cái, giống như là không khống chế tốt được lực đạo, làm cho Lâm Mộ cả người lảo đảo hướng về phía trước, Lục Nhung liền thuận thế vươn tay còn lại ôm lấy đối phương, thoạt nhìn giống như Lâm Mộ mới vừa nhào vào lòng người ta…

“…” Có lẽ chính Lục Nhung cũng không ngờ tới việc này, trầm mặc một lát mới nói “Xin lỗi.”

Lúc này Lâm Mộ nhìn không tới mặt của đối phương, chỉ có thể vờ như mình chẳng nghe thấy gì cả.

Hứa Nhất Lộ đứng bên cạnh vẻ mặt lại như đốt đèn pha, rõ ràng hai mắt nhìn không thấy, nhưng chẳng hiểu sao lại rất giống mấy bà thím đang ngồi xem phim truyền hình lúc nửa đêm.

Trong đoạn đường kế tiếp, không biết có phải do Lâm Mộ ảo giác hay không, cậu cảm thấy mình và Lục Nhung tiếp xúc tay chân hơi bị nhiều.

Có lẽ ngày thường đã quen chăm sóc Trần Mỹ Hoa, cho nên trong mọi chuyện Lục Nhung đều xử lý rất tinh tế lại thỏa đáng, lúc mua nước cho cả ba người họ, nam sinh nhớ rõ Hứa Nhất Lộ thích ăn ngọt, Lâm Mộ thích uống trà hơn nữa phải lạnh. Đã thế Lục Nhung còn rất chịu khó, chạy tới chạy lui mấy chuyến nhưng vẫn im lặng không oán giận câu nào, hai mắt Lâm Mộ nhìn thấy nhiều nhất chính là tấm lưng của đối phương, vẫn luôn căng thật thẳng, giống như đang gánh lấy thứ gì đó, vừa cứng cáp lại tràn ngập sức mạnh.

Lúc sắp sửa kết thúc chuyến đi dạo công viên thì mọi người dừng lại một lát cùng nhau giao lưu, Trần Mỹ Hoa muốn đi WC, Lâm Mộ đi với bà.

“Tớ cũng đi nữa.” Hứa Nhất Lộ chống gậy mù đứng dậy.

Lục Nhung tính đi theo, Hứa Nhất Lộ xua tay: “Tự tớ đi được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”

Lần này Lục Nhung không kiên trì, ngồi xuống ghế dài công viên, miệng dặn dò bà nội: “Mỹ Mỹ phải nghe lời, đừng gây thêm phiền cho chị gái đó.”

Trần Mỹ Hoa gật đầu liên hồi: “Mỹ Mỹ biết rồi.”

WC công viên cách có hơi xa, Lâm Mộ dẫn Trần Mỹ Hoa đi, sẵn tiện đỡ luôn Hứa Nhất Lộ. Đi được nửa đường thì Hứa Nhất Lộ đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộ, miệng từ tốn nói: “Lục Nhung tốt ghê ha.”

Lâm Mộ: “?”

Hứa Nhất Lộ cũng mặc kệ đối phương có “nghe” được hay “thấy” được không, nói tiếp: “Cậu ấy thích cậu đúng không?”

Lâm Mộ: “!?”

Hứa Nhất Lộ vẻ mặt giống như đang xem một bộ phim idol thanh xuân học đường, vẻ mặt cười đến tỏa nắng: “Chắc chắn luôn, cậu ấy tốt với cậu lắm luôn á, cậu không phát hiện được sao?”

Lâm Mộ: “!!?”

***

Lâm Triều từ kỳ viện trở về nhà, thấy được váy cùng tóc giả của mình bị ném chỏng chơ trên sàn phòng ngủ, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm, một tay cầm lấy tóc giả, cố ém cơn tức đi sáng phòng kế bên gõ cửa.

Gõ hồi lâu, Lâm Mộ mới ra mở cửa, ló gương mặt đờ đẫn không có sức sống, ánh mắt trôi nổi nhìn về phía chị mình.

Lâm Triều cau mày, cầm thứ trong tay giơ lên:【 Dặn bao nhiêu lần rồi, không được ném váy của chị bừa bãi như vậy 】

Lâm Mộ cúi gằm đầu, ra dấu hết sức có lệ:【 Xin lỗi, vừa mới trở về, hơi mệt chút. 】

Lâm Triều:【 Đi chơi không vui? 】

【 Cũng vui. 】Lâm Mộ nói, nghĩ một lát lại bảo,【 Để em giặt váy cho chị. 】

Lâm Triều cũng không tính bắt em mình giặt váy, nhưng đối phương rõ ràng là đang kiếm chuyện để làm, nên Lâm Triều cũng thuận theo đưa cho Lâm Mộ.

Váy voan muốn giặt phải ngâm trước, Lâm Mộ ngồi xổm trong nhà vệ sinh, Lâm Triều cũng ngồi bên cạnh đưa tay ra dấu:【 Hôm nay em có thú thật với người ta chưa? 】

Lâm Mộ đang ngẩn người, thật lâu sau mới giật mình phản ứng lại, nói:【Chưa… Nhưng mà không cần nữa. 】

Lâm Triều vẽ cái dấu chấm hỏi.

Lâm Mộ:【 Sau này chị đi đi, em không đi nữa. 】

Lâm Triều khó hiểu:【 Tại sao vậy? 】

Lâm Mộ ngẫm nghĩ, vẻ mặt phức tạp:【 Hình như Tiểu Lộc thích chị ấy, em lại đi như vậy không được hay cho lắm. 】

Lâm Triều vẻ mặt giống như bị thiên thạch đâm cho lủng một cái thiên hố trên đỉnh đầu, vẻ mặt như đang viết “Mi đang nói mớ cái qué gì vậy”.

Lâm Mộ lại hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không đúng, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ra vẻ như “em ổn mà” vỗ vỗ vai chị mình:【Chị không cần phải bận tâm tới em, nếu cậu ấy có nói thích chị, cũng đừng không nể mặt từ chối thẳng thừng, tốt với cậu ấy một chút ha, cậu ấy là một người tốt.】

Lâm Triều tất nhiên không tin mấy lời xàm xí của em trai mình về chuyện “Lục Nhung thích mình”.

Sáng thứ hai, vừa mới đến trường, cô liền ngóng trông đến giờ tự học chiều để có thể đi đối chất với Lục Nhung, nào ngờ đến giờ tự học rồi mà chờ mãi chẳng thấy Lục Nhung với Trần Mỹ Hoa đến.

Cô có lập nhóm [ Mỹ thiếu nữ ] với Lý Tử và Mạc Hiểu Hiểu trên WeChat, nên liền sẵn miệng hỏi bọn họ: “Lục Nhung đi đâu rồi?”

Mạc Hiểu Hiểu cũng ở trong lớp đặc biệt giờ tự học, nhìn thấy tin này liền ngẩng đầu nhìn quanh một cái, phát hiện Lục Nhung đúng là không có đến, cũng cảm thấy thắc mắc: “Hình như mấy tiết tự học tuần rồi cậu ta cũng không đến, Lý Tử có thấy cậu ta không?”

Một lát sau mới thấy Lý Tử trả lời: “Trước đó thấy cậu ta dẫn theo Mỹ Mỹ đi qua bên sân trường bên kia, chắc là đi dạo.”

Lâm Triều suy nghĩ một lát, chợt nhận ra Lâm Mộ chính là đang bị phạt quét dọn hồ bơi ở gần chỗ “đi dạo”, tâm tình càng phức tạp hơn, cứ cảm giác cái cớ “đi dạo” này thật sự rất kỳ quái, vì thế cô đứng dậy, nhìn Mạc Hiểu Hiểu ra cái dấu:【 Ra ngoài lát 】.

***

An Cẩm Thành hôm nay vẫn cảm thấy mình là một cái điện trở. Vốn cứ tưởng hai vị này trước đó đã tự mình giải hòa với nhau rồi, nhưng không biết tại làm sao mà hôm nay đột nhiên lại xảy ra mâu thuẫn nữa, lần này vẫn là Lâm Mộ đơn phương một phía, bởi vì bất luận Lục Nhung chủ động nói với cậu ta cái gì, người này cũng đều trả lời bằng thái độ hết sức có lệ, rõ ràng tới mức chỉ cần không mù đều có thể nhận ra.

An thiếu gia phát hiện ra được, Lục Nhung đương nhiên cũng tự nhận thấy được.

Cùng đối phương nói chuyện vài lần, Lục Nhung khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Cậu dỗi cái gì vậy?”

Lâm Mộ chột dạ, không dám nhìn mặt người ta, ấp úng nói: “Tớ có dỗi gì đâu… Sao cậu không lên lớp tự học?”

Lục Nhung nhạt giọng đáp: “Mỹ Mỹ muốn nghịch nước.”

“Ò.” Lâm Mộ khô khan đáp, đột nhiên đổi đề tài “Hôm nay chị tớ không đi kỳ viện.”

Lục Nhung trong nhất thời không kịp phản ứng, một bên mày hơi nhướng lên, giọng điệu đầy nghi hoặc: “Rồi thì làm sao?”

Lâm Mộ len lén nghía đối phương một cái thật nhanh, trong lòng dâng lên suy nghĩ “Không chịu đi lớp đặc biệt cùng Lâm Triều bồi dưỡng tình cảm tới đây lãng phí thời gian làm chi không biết”, có chút chua chua, nhưng rồi lại đột nhiên sực nhận ra rốt cuộc mình sao lại phải chua, mà chua ai cơ chứ…

Mới đầu, Lâm Mộ vẫn cứ đinh ning cho rằng cảm xúc này là vì “Là em trai không muốn nhìn thấy chị gái có bồ”, tục xưng là sis-con, nhưng nếu người Lục Nhung thích không phải Lâm Triều, Lâm Mộ phát hiện hình như mình cũng sẽ rất không vui.

Thôi đành biết làm sao, tâm sự của người thiếu niên quá mức tràn đầy lại phức tạp, khiến cho nỗi lòng cằn cỗi lại như thiêu đốt, như mưa rơi trên sa mạc, lại như tuyết cuối đông gặp gỡ xuân về.

Lục Nhung thấy thiếu niên không nói lời nào, trong lòng bỗng trở nên lo âu nôn nóng, lại hỏi: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Lâm Mộ rối rắm thật lâu, cuối cùng mặc kệ mọi thứ nói toạc ra: “Tớ biết cậu… ấy ấy, Lâm Triều đó, cậu không cần bận tâm tớ đâu, thật đó.”

Lục Nhung nhìn thiếu niên lắp bắp nói gì đó mà mình không hiểu được, vừa mới thốt ra một tiếng “Tớ..” thì bên cạnh An Cẩm Thành đột nhiên xen miệng “Hai người nói cái gì mà có Lâm Triều đấy? Cô ấy bị làm sao vậy?”

Lâm Mộ vừa tính nói rõ ràng mọi chuyện, loáng thoáng lại thấy bóng Lâm Triều đứng ngoài lưới phòng hộ, lập tức câm miệng, đám người lúc này cũng phát hiện quay đầu nhìn ra ngoài xem.

Lâm Triều khoanh tay đứng, ánh mắt không nhìn Lâm Mộ, chỉ hướng Lục Nhung ra dấu thủ ngữ một câu:【 Cậu ra đây, tôi có lời muốn hỏi cậu. 】

Lục Nhung nhíu mày, nhìn thoáng qua Lâm Triều, lại nhìn qua Lâm Mộ. Em trai nào đó xổm người ngồi cạnh bể bơi, cúi gằm đầu như không dám nhìn mình.

“Cậu ở đây chờ tớ một lát.” Lục Nhung trầm mặc một hồi mới lên tiếng nói, tuy là bản thân cũng không hiểu được rốt cuộc Lâm Mộ bị làm sao, nhưng vẫn theo thói quen nhẹ giọng dỗ dành đối phương: “Đừng dỗi tớ nữa, nha?”

____________

Chú thích

(*) Siscon : hay sister complex, chỉ em trai có tình cảm thân thiết với chị mình quá mức, kiểu như tình cảm rất tốt và hay ghen tị vì chị mình có bạn trai.

Nghe đồn từ này lại bị đánh giá như loạn luân… erm… thực ra nó chỉ là kiểu em trai thích chị gái và hay ghen tị với bồ chị thôi, chứ không có loạn luân ha -.-