Mặc Mạch

Chương 41: Hẹn hò (03)




Bà nội đứng xếp giữa một hàng toàn là thiếu nhi, Lục Nhung với Lâm Mộ chia nhau đứng hai bên trái phải. Bởi vì cả chiều cao lẫn diện mạo của hai người họ đều quá nổi bật, mấy bé nhỏ đứng ở phía trước thi thoảng lại lén lút quay đầu dòm, Lâm Mộ chỉ có thể vươn tay đẩy đầu của bé trai đứng trước mình quay trở về.

“Đứng xếp hàng đàng hoàng.” Cậu nói.

Bé trai vẻ mặt không phục cãi lại “Tuổi của anh có thể tham gia, nhưng bà nội tuổi không phù hợp.”

Lâm Mộ “chậc” một tiếng, nói “Nhóc còn nhỏ mà ý kiến ý cò nhiều thế? Bà nội gì mà bà nội, người ta tên Mỹ Mỹ, một bé gái xinh đẹp ngang tuổi nhóc thôi.”

Bé trai hít ngược một hơi, ánh mắt trừng to nhìn gương mặt của Trần Mỹ Hoa, gương mặt rõ ràng viết hai chữ không tin.

Trước đó Lâm Mộ đã chạy đến chào hỏi người phụ trách quản lý phòng vẽ tranh trước để Trần Mỹ Hoa có thể tham gia vào phòng vẽ, đối phương cũng rất thông cảm gật đầu đồng ý, cho nên đến phiên Trần Mỹ Hoa đi vào thì người quản lý đối chiếu tên xác định một chút liền để bà đi vào.

Nhìn thấy cảnh này, bé trai đứng xếp hàng phía trước quả thật là kinh ngạc há hốc mồm, Lâm Mộ còn hết sức “vô lương tâm” lừa gạt người ta “Thấy chưa, Mỹ Mỹ là một bé gái, không được gọi bà nội biết chưa?”

Bé trai vẻ mặt ngây thơ gật đầu, hé miệng một lát, mới vẻ mặt dè dặt gọi Trần Mỹ Hoa một tiếng “Mỹ Mỹ”.

Ba người bọn họ tìm một cái bàn dài ngồi xuống, Lâm Mộ đi khu vực phát dụng cụ cầm một đống cát, đất sét cùng đủ loại thuốc màu, cậu giúp Trần Mỹ Hoa xắn tay áo lên, bà nội vỗ tay cực kỳ hưng phấn, không kịp chờ thò tay bốc đất sét.

Tuy bảo kia là đồ chơi của mấy bé thiếu nhi, nhưng Lâm Mộ cũng rất tò mò, liền cùng nhau xây cát, vui vẻ chơi một hồi lâu mới phát hiện Lục Nhung ngồi im bất động.

“Muốn thử hông?” Cậu lấy mấy típ thuốc màu đưa cho Lục Nhung “Này đơn giản hơn vẽ tranh bình thường á, cứ vẽ đại là được.”

Lục Nhung khẽ mím môi, vóc người của nam sinh cao lớn hơn Lâm Mộ, lúc này lại co người ngồi trên ghế dành cho các bé thiếu nhi thoạt nhìn có hơi đáng thương, cả cái chân đều co lên, đầu gối muốn đụng tới ngực.

Lục Nhung không nhận lấy thuốc màu mà Lâm Mộ đưa, chỉ nói “Tớ không biết vẽ.”

Lâm Mộ “Không biết thì học, chơi một lát là biết ấy mà.”

Lục Nhung chần chừ một lát, cuối cùng lắc đầu “Tớ không chơi, cậu chơi đi.”

Lâm Mộ bất giác khẽ bĩu môi, bị từ chối liên tục như vậy khiến cậu có hơi khó chịu, nhưng khó lắm mới được cùng nhau đi ra ngoài, cậu không muốn vì chuyện cỏn con này mà cãi nhau với Lục Nhung.

Trần Mỹ Hoa ngồi chơi một mình thật vui, Lâm Mộ ngồi cùng bà một lát bắt đầu thấy chán, liền đứng dậy, Lục Nhung nhìn thiếu niên, bỗng lên tiếng hỏi “Uống nước không?”

Lâm Mộ liếc mắt nhìn đối phương “Cậu đi mua à?”

Lục Nhung giống như khẽ cười, trên vai nam sinh có đeo cái túi, lúc cởi xuống Lâm Mộ mới thấy túi kia rất nặng, nhìn thế chứ như cái túi bảo bối của Doraemon vậy, Lục Nhung lôi từ bên trong ra đủ các loại hình dạng kiểu dáng thức uống đóng chai.

“Tớ có chuẩn bị cho cậu.” Thanh âm của Lục Nhung hơi trầm, cúi đầu, vừa lục trong túi vừa nói “Nước suối, trà sữa, nước trái cây, nước uống có gas, cậu muốn uống cái gì?”

Lâm Mộ liếm môi, trong lòng bỗng dưng lại vui sướng, cố nén cười hỏi “Còn cái nào nữa?”

Lục Nhung vặn nắp chai trà sữa đưa cho cậu, không nói lời nào, sau đó đeo túi lên lưng.

“Nặng không?” Lâm Mộ hỏi.

Lục Nhung hơi lắc đầu, nói “Không nặng.”

Lâm Mộ đang tính nói thêm mấy lời với đối phương thì Trần Mỹ Hoa bên cạnh tựa hồ đánh rơi đất sét trong tay, cụ bà bất ngờ bỗng nhiên khóc lên.

Lâm Mộ cũng không kịp uống trà sữa, vội vàng đặt xuống đi chỗ Mỹ Mỹ, nhưng trong lúc nhất thời dỗ không được, tiếng khóc của Trần Mỹ Hoa rất lớn, làm mấy bạn nhỏ xung quanh tò mò nhìn sang.

Lục Nhung theo bản năng thốt lên một tiếng “Xin lỗi”, nam sinh tính vịn vai Trần Mỹ Hoa ngăn bà đừng khóc lóc om sòm nữa, lại không ngờ bà nội bỗng dưng vung tay, cả đĩa thuốc màu nháy mắt ụp vào người Lâm Mộ.

Lâm Mộ “…”

Biểu tình của Lục Nhung lập tức thay đổi, cậu túm lấy cổ tay Trần Mỹ Hoa quát to một tiếng “Im lặng!”

Trần Mỹ Hoa bị nam sinh dọa tới mức nấc cụt một cái, hai mắt đẫm lệ mở to nhìn đối phương.

Lục Nhung lầm lì không nói vươn tay kéo ra mấy dụng cụ cùng đất sét Trần Mỹ Hoa cầm trong tay, sau đó kéo bà đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng vẽ, Lâm Mộ vội vàng chạy tới xin lỗi giải thích rõ ràng mọi chuyện với nhân viên quản lý, sợ Lục Nhung đi quá xa liền lập tức đuổi theo.

Lục Nhung cũng không kéo bà đi nhanh, mà Mỹ Mỹ tựa hồ hiểu được mình đã gây chuyện, tiếng khóc cũng nhỏ dần, Lục Nhung dẫn bà đến bồn nước ở cạnh vườn hoa bên ngoài, mở vòi nước, kềm lấy tay bà rửa sạch.

Bà nội lại khóc, vùng vằng nói “Tay đau! Nắm đau quá!”

Lục Nhung vẻ mặt lạnh vô cùng, cũng không thèm để ý tới bà, mãi cho đến khi Lâm Mộ vươn tay đè vòi nước lại.

“Cậu làm đau bà kìa.” Lâm Mộ cau mày, ngữ điệu trách móc “Đừng hung dữ như vậy, dịu dàng với Mỹ Mỹ một chút.”

Lục Nhung quay đầu sang phắt một cái, khóe mắt không rõ là vì tức giận hay vì uất ức mà ửng đỏ lên, rồi lại lập tức cúi đầu giống như muốn che giấu, cả người bước sang bên cạnh.

Trần Mỹ Hoa vẫn còn đang khóc, Lâm Mộ chỉ đành khom lưng dỗ dành Trần Mỹ Hoa, bên tai nghe thấy tiếng Lục Nhung nói “Cậu cởi quần áo ra, mặc của tớ.”

Lâm Mộ bật cười “Một ít thuốc màu thôi mà, không có gì to tát cả.”

Lục Nhung lại cứ khư khư nhìn vào một mảng màu mè lẫn lộn trên áo thiếu niên.

Lâm Mộ rướn cổ lên cho đối phương nhìn “Vầy đi, cậu giúp tớ lau được không?”

Phần lớn thuốc màu đều dây vào áo quần của Lâm Mộ, nhưng có một ít bắn vào cổ, làn da của thiếu niên rất trắng, đến nỗi thấy được hai ba đường mạch máu xanh xanh chạy dài bên dưới, Lục Nhung thấm ướt giấy, nhẹ nhàng từng chút từng chút lau đi những vết bẩn dính trên da đối phương, lúc sắp đến vị trí xương quai xanh, Lâm Mộ chịu hết nổi nhỏ giọng cười một tiếng hô “Nhột.”

“Cậu đang lau mặt bé gái hay gì á?” Lâm Mộ bất đắc dĩ nói, đuôi mắt phượng có chút quyến rũ “Nhẹ như sợ trầy không bằng.”

Lục Nhung khẽ nâng mi mắt rồi lại rũ xuống “Da cậu còn non mềm hơn cả bé gái.”

Lâm Mộ có hơi chua nói “Nói nghe như cậu lau mặt giúp cả đống bé gái rồi ấy.”

Im lặng thật lâu, mới Lục Nhung nói “Tớ chỉ lau cho mỗi mình cậu.” Ngừng một chút, lại bổ sung “Với Mỹ Mỹ.”

Lâm Mộ cười đến run cả người, cổ cũng run lên, Lục Nhung nhìn đăm đăm một hồi, bỗng vươn lòng tay úp lên hạt táo cổ của thiếu niên.

Lâm Mộ “?”

Lục Nhung “Chỗ này của cậu, rất đẹp.” Tay nam sinh chầm chậm di chuyển, nhẹ nhàng dừng lại trên xương quai xanh của Lâm Mộ “Chỗ này cũng đẹp.”

Lâm Mộ khụ một tiếng, vành tai hơi ửng đỏ, hỏi “Chỗ nào đẹp nữa?”

Lục Nhung nhẹ nhàng nở nụ cười, nhỏ giọng nói “Mấy chỗ khác chưa có cơ hội thấy, khó mà kết luận.”

Lâm Mộ “…”

Trần Mỹ Hoa rốt cuộc chịu ngoan ngoãn rửa sạch tay, cũng không khóc nữa, mỗi lần bà phát bệnh đều khóc quậy ầm ĩ, nhưng đến lúc hết rồi cả người liền héo như một cọng cỏ úa, lờ đờ mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài của thư viện.

Lâm Mộ âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lục Nhung lại giống như vốn đã quen, lấy trong túi đeo sau lưng ra cơm hộp chuẩn bị đút bà ăn.

“Tớ mua cho Mỹ Mỹ một bộ họa cụ nha?” Lâm Mộ nhìn bà nội ăn cơm bỗng lên tiếng nói “Thấy bà như rất thích vẽ.”

Lục Nhung tạm dừng động tác đút cơm, lắc đầu từ chối “Thôi khỏi, bà rất khó kiên trì việc gì lâu, mua cũng phí tiền.”

Lâm Mộ bị từ chối cũng không lập tức thôi ý định này “Mua một bộ xem, biết đâu bà có thể ngồi yên vẽ thật lâu thì sao?”

Lục Nhung tính đút thêm một muỗng cơm, nhưng Trần Mỹ Hoa lại bặm miệng không chịu ăn, đành buông hộp cơm trên tay ra, vẻ mặt nghiêm túc lật lòng nhìn lâm Mộ “Bà nội tớ là bệnh nhân alzheimer, bà là người bệnh, không phải một người khỏe mạnh, tớ biết cậu không kỳ thị bà, nhưng bà với Lâm Triều không giống nhau, bà khác chúng chúng ta, khác với toàn bộ những người khác.”

Lục Nhung giọng điệu bỗng chốc nhu hòa “Cậu hiểu rồi chứ, Lâm Mộ?”

“Bắt đầu từ năm mười tuổi đến nay, tớ chăm sóc bà đã sáu năm rồi, mỗi ngày vừa mở mắt ra bà sẽ khóc lóc quậy phá, sẽ quên tớ là ai, sẽ đi ra khỏi nhà nhưng không biết làm sao trở về. Một năm có 365 ngày, có hơn một nửa thời gian tớ phải đi tìm bà, từ cục cảnh sát, từ tổ dân phố, hay thậm chí là từ người xa lạ mang bà trở về nhà.” Lục Nhung trầm mặc một hồi, lại nói “Mới nãy cậu muốn tớ vẽ tranh, muốn tớ chơi đùa, tớ biết là cậu có ý tốt, muốn tớ vui vẻ, tớ cũng muốn thỏa mãn cậu, nhưng mà tớ không thể.”

“Tớ không thể có thời gian cho riêng mình, lo cho chuyện của riêng mình, có những sở thích của riêng mình.” Lục Nhung nói “Bởi vì tớ biết, những thứ kia tớ không thể có được.”

Lâm Mộ há miệng thở dốc, có chút luống cuống rối bời, lắp ba lắp bắp nói “Tớ, tớ không muốn cãi nhau với cậu, tớ…”

“Cậu hãy nghe tớ nói hết đã.” Lục Nhung ngắt lời thiếu niên, giống như đang đắn đo phải nói ra như thế nào, thật lâu mới chậm rãi nói “Giống như chuyện mới nãy, chỉ cần cậu ở bên tớ, nó sẽ xảy ra suốt.”

Lâm Mộ vội la lên “Tớ không sợ, cậu đừng…”

“Cậu đừng chia tay với tớ.” Thanh âm của Lục Nhung có hơi lớn, tiếng nói tựa hồ nghe ra được điểm khàn khàn.

Lâm Mộ hoảng sợ, nhưng bây giờ che miệng của đối phương cũng không kịp rồi, xung quanh đã có người tò mò đưa mắt nhìn sang, Lâm Mộ liền đưa tay che mặt nam sinh lại, để người ta không nhìn thấy.

Lục Nhung chỉ lộ đôi mắt, ánh mắt tựa như sóng hồ gợn nước, lăn tăn vỗ vào ngực Lâm Mộ.

Nam sinh nói “Tớ không thể có được thứ gì cả, nhưng tớ vẫn muốn có cậu, cho nên cậu… đừng vì Mỹ Mỹ mà giận tớ, cũng đừng đòi chia tay với tớ.”

Lục Nhung khẽ rũ mi mắt, cả người đều cẩn thận e dè, tựa như một chú nai nhỏ “Lâm Mộ, có một điều tớ muốn nói cho cậu biết, tớ sẽ thích cậu.. bằng tất cả những gì mà tớ có…”