Mặc Mạch

Chương 53: Bên nhau (03)




Bài hát mà Hứa Nhất Lộ đang hát kỳ thực rất quen thuộc với mọi người, chính là bài hát mới nhất của nhạc sĩ độc lập nổi danh đương thời Quý Khâm Dương.

Còn nhớ ngay khi bài hát 《 Bên Nhau 》vừa mới được ra mắt, truyền thông đánh giá bài hát này giống như là tác phẩm trở về với nguyên bản của Quý tiên sinh, ca từ giai điệu đơn giản mà tươi mát, tâm tình giống như cũng trở về thời những năm thời trẻ.

Đám mấy nam sinh không biết nhiều lắm về ngôi sao hay minh tinh, chỉ có mấy cô gái nghe xong cả người đều hưng phấn, Lâm Triều tuy rằng nghe không thấy, nhưng cảm xúc na ná như kiểu “Thấy người ta kích động mình cũng muốn kích động theo”, cả người cũng bắt chước Lý Tử cùng Mạc Hiểu Hiểu lắc lư lắc lư.

Micro sau đó được truyền đi một vòng, đến tay Lục Nhung thì nam sinh có chút xấu hổ tồng ngồng một lát, hồi lâu mới khẽ nói “Tớ thật không biết hát…”

Tôn Hải lâm tức cướp micro trở về, giọng hát của cậu ta vừa to vừa rõ, chỉ có cái là nhịp điệu lạc lối quên về, lúc cậu ta hát toàn xe ngoại trừ Lâm Triều ra ai cũng bịt lỗ tai lại.

Từ Tô Châu đến núi Mạc Càn chạy xe cũng chỉ hơn hai tiếng, thời gian ấy cũng đủ để Lục Nhung học xong bài hát mới mẻ kia, nam sinh hơi cúi đầu, vô cùng chuyên chú lẩm nhẩm ghi nhớ lời bài hát, Lâm Mộ cũng tụm đầu lại cùng đối phương, ngâm nga giai điệu.

“Cậu thuộc từ lúc nào vậy?” Lục Nhung nhìn thiếu niên.

Lâm Mộ vừa hát vừa hàm hồ nói “Mới học đó.”

Lục Nhung khẽ mím môi không lên tiếng, lại cúi đầu chăm chú xem lời nhạc, giống như khẩn cấp muốn học thuộc ngay lập tức, Lâm Mộ vươn tay vò vò đầu đối phương, cười nói “Cứ từ từ cũng được mà.”

Xe mới đi được nửa đường, Trần Mỹ Hoa bắt đầu mệt nhọc, Lâm Mộ để bà gối đầu trên bắp đùi của mình, lại cởi áo khoác ra đắp lên người bà.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, có thể nằm thẳng người ngủ được, Lục Nhung vẫn đang học thuộc lời nhạc, Lâm Mộ chán quá chẳng có gì làm ngả người gối lên bả vai đối phương.

Tào Trạm ngồi ở đằng trước cũng ngủ thiếp đi, đầu gục một cái gục một cái cuối cùng ngã vào vai Tưởng Thiên Hà, mới đầu Tưởng Thiên Hà tỏ vẻ ghét bỏ đẩy đối phương ra, đẩy được vài lần giống như thấy phiền, đợi đầu của đối phương lại một lần nữa tựa vào vai mình thì bày ra vẻ mặt không tình nguyện, để mặc Tào Trạm dựa.

Lý Tử cùng Mạc Hiểu Hiểu châu đầu ở bên nhau thì thầm thủ thỉ gì đó, Lâm Triều một mình im lặng xem kỳ phổ, Tôn Hải ngưỡng đầu dựa ghế ngủ, tưa thế trông kỳ cục hết sức, An Cẩm Thành thoáng quay đầu lại, cầm một túi xí muội đưa ra đằng sau.

Lâm Triều đang cầm sách, nhìn thấy túi xí muội vươn tới, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

An Cẩm Thành vươn vươn tay đưa cho cô.

Tuy là Lâm Triều không tới mức đề phòng đối phương kiểu như “Vô duyên nịnh hót không trộm cũng cắp”, nhưng tự nhận là mình và đối phương cũng không thân quen gì mấy, lần trước trong lễ hội văn hóa trường hai người có trò chuyện vài câu, cũng rất kinh ngạc khi biết An Cẩm Thành hiểu thủ ngữ.

【 Cám ơn. 】 Lâm Triều đặt quyển kỳ phổ xuống, đưa tay nhận lấy túi xí muội, lấy ra một viên ngậm vào miệng, “hỏi” lại 【 Cậu không ăn à? 】

An Cẩm Thành ra dấu thủ ngữ 【 Cho cậu hết đấy. 】

Lâm Triều chớp chớp mắt nhìn, trong đầu giống như có cái gì đó bay ngang qua, nhưng ngay lập tức lại cảm giác ý nghĩ này rất kinh dị, cô cất túi xí muội đi, lại ra dấu thủ ngữ hỏi 【 Muốn chơi cờ không? 】

An Cẩm Thành không biết chơi cờ vây, Lâm Triều bèn lấy bàn cờ từ trong vali ra, đặt trên chỗ ngồi trống cạnh đó, vươn tay ra gõ gõ nhẹ vào mấy chỗ, vẻ mặt thản nhiên nói 【 Chúng ta chơi caro đi. 】

Thế là dọc theo suốt quãng đường còn lại, An Cẩm Thành không thể thắng nổi Lâm Triều một ván caro nào.

Mãi đến khi xe tới nơi, Lâm Mộ lấy hành lý sẵn đưa măt ngó bàn cờ trước mặt, biểu tình có chút phức tạp lại thương hại nhìn An Cẩm Thành.

Lục Nhung trước đó cũng từng có dịp chơi cờ caro với Lâm Triều, nhưng chỉ được nửa ván đã bỏ dở, cho nên cũng không rõ lắm trình độ caro của đối phương, hiện tại mới được chứng kiến, trong lòng cũng âm thầm may mắn.

Chắc là bản thân An Cẩm Thành cũng không ngờ mình thua tới nỗi sát ván như vậy, cả người đều trầm mặc ngồi im không nhúc nhích, Lâm Triều sắp xếp lại bàn cờ cùng sách kỳ phổ, bỗng thấy Lâm Mộ nhìn mình ra dấu 【 Sao không nương tay với nó chút? 】

Lâm Triều khẽ nhướng mày, dứt khoát trả lời 【 Nương rồi. 】

Lâm Mộ “…”

Bộ dạng Lâm Triều giống như đang phê phán “Đám gà các người quá yếu” khiến cho mọi người đều im lặng như gà không dám phản bác.

Biệt thự party mà Tôn Hải đặt cách khu tham quan núi Mạc Càn một đoạn khá xa, được cái trông to lớn rộng rãi, một đám các thiếu niên thiếu nữ kéo vali đi vào xem phòng, quản gia có để lại chìa khóa cùng sổ tay sử dụng. Biệt thự có cả thảy ba tầng, đại sảnh lầu một còn có cả một bàn bi-a.

“Ở ngoài có cả hồ bơi nữa.” Mạc Hiểu Hiểu cùng Lý Tử đã dạo xong một vòng quanh nhà, nhóm ba cô gái cùng với Trần Mỹ Hoa ở trên phòng lầu hai, cuối hành lang có một phòng sách trống có thể để Lâm Triều luyện kỳ phổ.

Lâm Mộ hỏi chị mình 【 Có mang theo đồ tắm không? 】

Lâm Triều gật đầu.

Lầu ba chỉ có sáu phòng, thế nên nhất định phải có hai người ngủ chung một phòng, Tôn Hải lấy giấy ra tính rút thăm, nào ngờ còn chưa kịp đề nghị đã nghe Lâm Mộ chủ động xung phong ngủ cùng phòng với Lục Nhung.

“Phòng là giường đôi đó.” Tôn Hải nhắc nhở một tiếng “Dòm cũng có vẻ rộng rãi, hai đứa ngủ không thành vấn đề chứ?”

Lâm Mộ liếc nhìn đối phương hỏi “Rồi sao? Hay mày tính ngủ cùng phòng với An thiếu gia?”

Tôn Hải run rẩy đến tóc gáy dựng đứng lên “Thôi thôi, tao đây chưa đủ trình ngủ nó.”

Lục Nhung lúc này đã đẩy vali của hai người họ vào phòng, Tôn Hải nhìn thấy đàn em tích cự như vậy giống như có chút ganh tị, vẻ mặt bối rối hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói “Tao với mày cũng anh em nhau sáu năm rồi na, mấy lúc như vầy cùng mày chen chúc trên một cái giường cũng không sao…”

Lâm Mộ lập tức ngắt lời “Tao có sao.”

“?” Tôn Hải vẻ mặt đực ra “Có gì mà sao?”

Lâm Mộ vẻ mặt đầy ẩn ý “Tao dễ giật mình, sợ mày làm ồn lắm.”

Tôn Hải vẻ mặt oan ức “Sao mày biết Lục Nhung không làm ồn, mày ngủ với nó rồi sao?”

Lâm Mộ “…”

Thầm nghĩ, tối nay tao với cậu ấy ngủ nhau nè, mày đừng chen ngang quấy rầy người khác!

Phòng bếp của biệt thự gần như đầy đủ mọi thiết bị, chỉ tiếc đám học sinh trung học bọn họ không được mấy người có khả năng nấu ăn, mãi cho đến khi Lục Nhung tỏ vẻ mình có thể nấu được thì, mười “phế vật” còn lại đều dùng ánh mắt sáng như tia laser bắn về phía “thánh mẫu”, rực rỡ sáng ngời, ai nấy cũng kêu than đòi ăn.

Lục Nhung dở khóc dở cười “Nhưng phải đi mua nguyên liệu trước đã.”

Lâm Mộ vội vàng giơ tay “Tớ với cậu đi mua.”

Tổng cộng có bảy nam sinh, ngoại trừ Tào Trạm cùng Hứa Nhất Lộ vẫn ở lại biệt thự thì còn lại năm người đều tính đi một chuyến siêu thị vác hàng dự trữ về, ba cô gái bên kia cũng đã thay áo tắm, kéo theo Trần Mỹ Hoa đi đến hồ bơi ở sân sau tính nghịch nước, Lục Nhung ra vẻ như không yên tâm để bà nội lại cho lắm, Tào Trạm cả người đứng nghiêm, ưỡn ngược tỏ vẻ “Yên tâm! Có tớ đây rồi!”

Lâm Mộ “Cậu còn phải trông chừng Tiểu Lộ Điểu nữa đấy.”

Tào Trạm suy nghĩ một lát, thật lòng nói “Tớ có thể chăm cả hai người.”

Cậu chỉ là trí óc không quá linh hoạt mà thôi, nên phản ứng cùng với nói chuyện có hơi chậm chạp, chứ còn hành động thì vẫn bình thường, nhìn cậu nhóc chế tạo mấy vật phẩm thủ công khéo léo đẹp tới cỡ đó là đủ biết rồi.

Lục Nhung “Nếu như Mỹ Mỹ gặp chuyện gì, cậu lập tức gọi điện thoại cho tớ nhé, còn nhớ số điện thoại không?”

Tào Trạm gật đầu, còn đặc biệt lấy ra điện thoại của mình chỉ cho Lục Nhung xem “Wechat, có thể nhắn tin thoại, tớ biết!”

Lâm Mộ cười khen ngợi “Mê Mang thông minh quá.”

Lâm Triều khoác tay lên thành hồ bơi, Trần Mỹ Hoa ngồi bên cạnh cô, vui sướng đong đưa chân dưới nước, Lâm Mộ bước tới ra dấu với chị mình 【 Một mình chị ở lại được không. 】

Lâm Triều xua xua tay, nói thật cô không thích lắm cái kiểu đối xử của Lâm Mộ với mình, giống như cô là một chú chim hoàng yến mong manh dễ vỡ vậy, nhưng hình như cả nhà cô ai cũng đều thái độ giống như vậy cả, lúc nào cũng ưu tiên cô ở hàng đầu.

Lý Tử cùng Mạc Hiểu Hiểu học chung một học kỳ với Lục Nhung, xem như cũng tích lũy khá nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc Trần Mỹ Hoa, vả lại con gái tính tình vốn cẩn thận, cơ hồ là theo sát sau lưng bà nội, một phút cũng không rời đi.

“Mọi người cứ an tâm đi đi.” Lý Tử thản nhiên nói, cô bé này cũng là một mỹ nhân, cơ mà kiểu đẹp của cô khác với Lâm Triều, gương mặt nhỏ nhắn nhưng ánh mắt hết sức sắc bén, tựa như một gốc tử đằng mềm mại xinh đẹp “Ở đây còn có tụi tớ mà.”

***

Siêu thị cách biệt thự không xa lắm, thế nên năm thiếu niên quyết định đi bộ qua đó, bên trong siêu thị cơ hồ đầy đủ mọi thứ, rau tươi trái cây hoa quả, hải sản thịt tươi cũng đầy đủ, Lâm Mộ phân chia danh sách cần mua cho mỗi người, sau đó đều tự tản ra.

Lục Nhung tính toán mua cả thịt cá gà vịt mỗi thứ một ít, Lâm Mộ đẩy xe đi theo sau lưng.

Nào ngờ đang đứng xếp hàng chờ cân, nhận được tin thoại của Tôn Hải gửi tới xin trợ giúp.

“À ờ ờm…” Giọng của đối phương nghe có chút xấu hổ “Tần ô trông như thế nào á?”

Lâm Mộ  囧 囧 “Sao mày không lên mạng tra?”

Tôn Hải “Tao có tìm Baidu, nhưng nhìn một đám cái nào trông cũng na ná giống nó hết trơn.”

Lâm Mộ “…”

Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề “Tần ô trông thế nào”, chưa được vài phút lại nhận được Tưởng Thiên Hà gọi tới.

“Đậu đũa mua bao nhiêu?” Đối phương hỏi.

Lâm Mộ “Xem coi mua bao nhiêu được thì mua.”

Tưởng Thiên Hà giọng nói bắt đầu phẫn nộ “Tụi nó toàn là cột thành một bó một bó, tao làm sao biết phải mua bao nhiêu.”

Lâm Mộ thở dài “Thôi mua bốn bó đi.”

Tưởng Thiên Hà lầu bầu một câu “Nói mẹ ngay từ đầu đi” xong mới cúp điện thoại, Lâm Mộ cầm di động muốn chửi người, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Nhung đang nhìn mình.

“Phồng cả mặt ra.” Nam sinh vươn tay bẹo bẹo hai má của Lâm Mộ, khẽ cười một tiếng “Giống con cá nóc.”

An Cẩm Thành được phân nhiệm vụ mua mấy thực phẩm đông lạnh cùng quà vặt, bên ngoài có bao bì kèm chữ nên chỉ cần nhìn một cái là biết.

Năm thiếu niên cuối cùng tụ họp ở quầy tính tiền, xách về bốn cái túi to oạch, túi lớn nhất bị Lục Nhung cùng Lâm Mộ mỗi người xách một quai.

Tôn Hải khao mỗi người một que kem muối, hai người Lâm Mộ cùng Lục Nhung đi ở sau cùng.

Ở phương Nam tháng sáu có thể xem là thời điểm tiết trời oi bức nhất, khu Núi Mạc Càn bởi vì hoàn cảnh địa hình nên không khí mát mẻ hơn một chút, nhưng một đường tay xách nách mang như vậy vẫn là làm cho đám trai tráng khỏe mạnh bọn họ nóng đến không chịu nổi.

Lúc nãy ra cửa Lâm Mộ còn mặc bên ngoài một cái áo khoác chống nắng, trở về đi chưa được mấy bước đã cởi ra cột ngang lưng, trên người còn sót lại mỗi cái áo ba lỗ, bên dưới quần đi biển không thấm nước, đôi dép tông ma xát với nhựa đường phát ra tiếng “lẹp xẹp lẹp xẹp”.

Trời nóng nên que kem muối tan rất nhanh, Lâm Mộ cũng hết cách rướn cổ thè lưỡi liếm kém, sợ nước kem rơi xuống dính lên người.

Lưng áo của Lục Nhung cũng đã ướt nhẹp mồ hôi, dọc hai bên đường đi bóng trúc loang lổ, lắc lư lay động phủ đầy lên gương mặt.

“Đợi một lát.” Lục Nhung nói xong, đưa kem vào miệng dùng răng cắn lại, trống một tay thò vào túi lấy ra một bao khăn giấy, rút ra một cái khăn giúp Lâm Mộ lau tay.

“Không sợ buốt miệng hả.” Lâm Mộ vươn tay lấy cây kem đối phương ngậm trong miệng ra, cầm chung với cây kem của mình giơ cao để Lục Nhung lau tay giúp mình.

Tốc độ lau rõ ràng không nhanh bằng tốc độ kem tan, Lục Nhung nhìn thấy cây kem lại sắp sửa rỏ nước xuống, liền hơi nghiêng đầu, há miệng ngậm nửa phần bên dưới của một que kem.

Lâm Mộ không dám cử động, bởi vì Lục Nhung cách cậu rất gần, lông mi của đối phương tựa như một cái móc câu, khẽ chớp động lên xuống giống như muốn câu linh hồn của người khác đi mất, Lục Nhung ngậm một lát, vươn lưỡi liếm liếm, đầu lưỡi bất cẩn lướt nhẹ qua ngón tay đang cầm que của Lâm Mộ.

“Ngọt ghê.” Lục Nhung cũng không nhả miệng ra, không rõ là đang nói cái gì ngọt “Cậu muốn liếm thử không?”

___________